Chương 57
Phòng trò chơi của Nhà Hawthorne khiến Max rơi vào trạng thái sung sướng đến mơ màng. Căn phòng có những dãy kệ, giá chứa hàng trăm - thậm chí là hàng ngàn - trò chơi bàn cờ từ khắp nơi trên thế giới.
Chúng tôi bắt đầu với trò Catan [1] . Grayson đã tàn sát cả hai chúng tôi. Sau đó, chúng tôi tiếp tục chơi bốn trò chơi khác, tôi chưa từng nghe qua trò nào trong số chúng cả. Khi chúng tôi đang tranh cãi về lựa chọn tiếp theo, Jameson bước vào phòng.
“Trò cũ của nhà Hawthorne thì sao nhỉ?” Anh ấy tinh quái đưa ra đề nghị. “Bowling thoát y.”
“Bowling thoát y là cái kệ [2] quái quỷ gì thế?” Max hỏi, rồi quay sang nhìn tôi, mắt lóe sáng.
Cậu dám không? Tôi thầm nói với cậu ấy.
“Chơi luôn!” Max cười toe toét. “Avery và em sẽ tham gia.”
♖
Bowling thoát y, luật chơi giống y như tên của nó. Đó là kết hợp của trò bowling và thoát y, nếu người chơi thua cuộc.
“Mục tiêu là làm đổ ít con ki nhất,” Jameson giải thích. “Nhưng phải cẩn thận, bởi vì bất cứ khi nào bóng lọt xuống rãnh, mọi người sẽ phải cởi bỏ một món đồ trên người.”
Tôi cảm thấy hai má mình nóng ran. Cả người tôi ấm lên - ấm quá mức. Đây là một ý tưởng kinh khủng.
“Đây là một ý tưởng kinh khủng,” Grayson nói. Trong một thoáng, bầu không khí giữa anh và Jameson trầm xuống, rơi vào im lặng.
“Vậy tại sao anh còn ở đây?” Jameson phản pháo, vừa nói vừa chậm rãi bước tới để nhặt một quả bóng bowling màu xanh thẫm có in tiêu ngữ của gia tộc Hawthorne. “Chẳng ai bắt anh phải chơi cả.”
Grayson không nhúc nhích, và tôi cũng vậy.
“Vậy thì về mặt lý thuyết,” Max nói, “em sẽ phải cố gắng làm đổ không hoặc chỉ một con ki - nhưng dù thế nào thì cũng vẫn phải xoay xở để bóng không lăn vào rãnh?”
Khi Jameson trả lời, đôi mắt màu xanh lục của anh khóa chặt vào tôi. “Về mặt lý thuyết là thế.”
♖
Mọi người nhanh chóng nhận ra để chơi trò bowling thoát y xuất sắc đòi hỏi sự chính xác và khả năng chấp nhận rủi ro cao. Trong lượt ném đầu tiên, Jameson ném trượt và bóng rơi thẳng xuống rãnh. Anh ấy phải cởi một chiếc giày.
Sau đó, thêm một chiếc giày nữa.
Một chiếc tất.
Rồi một chiếc tất nữa.
Và cả áo sơ mi.
Tôi cố gắng không nhìn thẳng vào vết sẹo chạy dọc thân anh, cố không hình dung bản thân đang chạm vào ngực anh. Thay vào đó, tôi tập trung vào lượt ném của mình. Tôi đang thua - thật tệ. Thậm chí có lần tôi còn ném đổ cả mười con ki, vậy nên tôi quyết tâm không để bóng rơi xuống rãnh.
Lần này, tôi cố gắng ném sao cho suýt-trượt hơn. Khi chỉ làm đổ đúng một con ki duy nhất, tôi thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm. Grayson ném ngay sau tôi và phải cởi áo vest. Max phải cởi khá nhiêu, chỉ còn độc một chiếc áo lót chấm bi. Sau đó lại quay vòng đến lượt của Jameson, quả bóng chần chừ ở rìa làn ném cho đến tận phút cuối cùng - sau đó rơi xuống rãnh.
Tôi đã cố gắng - nhưng không thành công - quay đi chỗ khác khi những ngón tay của Jameson chạm vào cạp quần bò.
“Chúa ơi, cứu tớ!” Max thì thầm bên cạnh tôi.
Không hề báo trước, cánh cửa phòng đột ngột bật mở vào trong, Xander lao thẳng vào sân chơi bowling, sau đó phanh gấp lại. Cậu ấy thở khó nhọc đến mức khiến tôi phải tự hỏi cậu ấy đã chạy bao lâu.
“Thật sự đấy?” Xander thở khò khè. “Mọi người chơi bowling thoát y mà không có em ư? Thôi kệ đi. Tập trung nào! Em đang rất tập trung đây này.”
“Tập trung vào cái gì cơ?” Tôi hỏi.
“Tớ có một tin tức,” Xander thốt lên.
“Tin tức gì thế?” Max hỏi. Xander liếc nhìn về phía Max. Cậu ấy chắc chắn đã chú ý đến chiếc áo lót chấm bi của cô ấy.
“Tập trung đi,” Max nhắc nhở cậu ấy. “Tin tức gì?”
“Rebecca ổn không?” Jameson hỏi, và tôi nhớ lại cuộc trò chuyện của Xander với Thea.
“Xét ở vài giá trị thì vẫn ổn,” Xander đáp. Câu nói đó chẳng ai hiểu ngoại trừ Xander, nhưng cậu ấy vẫn tiếp tục. “Thea đã đúng. Mẹ của Rebecca đang ở trong tình trạng rất tệ. Bà ấy uống cả rượu vodka, và nói với Rebecca chuyện gì đó.”
“Chuyện gì là chuyện gì?” Đến lượt Jameson phải hối thúc Xander. Quần của Jameson vẫn còn nguyên trên người anh, nhưng chiếc cúc trên cùng đã bị cởi ra.
Được, giờ là lúc tôi cần tập trung.
“Avery, cậu có nhớ mẹ của Rebecca đã nói gì trong buổi quyên góp, về việc tất cả những đứa con của bà ấy đều chết không?”
“Nash kể với tớ rằng bà ấy sảy thai vài lần,” tôi khẽ đáp. “Trước khi có Rebecca.”
“Bex cũng nghĩ ý của bà ấy là như thế,” Xander cũng thì thầm đáp lại.
“Nhưng không phải vậy ư?” Tôi nhìn cậu ấy, không biết chuyện này rồi sẽ đi đến đâu.
“Bà ấy nói về Emily,” Grayson trả lời, giọng anh đau đớn.
“Emily,” Xander xác nhận. “Và Toby.”
Tôi cảm thấy thế giới xung quanh mình như chậm lại. “Cậu đang nói cái gì vậy?”
“Toby là con cháu nhà Laughlin.” Xander nuốt nước bọt. “Rebecca không hề biết. Không ai biết điều đó. Bố mẹ cô ấy bốn mươi tuổi mới có Emily, nhưng hai mươi lăm năm trước đó - với những người có đầu óc toán học trong số chúng ta, thì là bốn mươi hai năm trước - khi mẹ của Rebecca còn là thiêu nữ sống ở Wayback Cottage...”
“Bà ấy đã mang thai,” Jameson nhấn mạnh điều hiển nhiên.
“Và ông bà Laughlin đã che đậy điều đó?” Grayson kiên quyết đeo đuổi câu trả lời. “Tại sao?”
Xander nâng vai lên cao nhất có thể, sau đó thả chúng xuống bằng một động tác nhún vai công phu nhất thế giới. “Mẹ của Rebecca không giải thích - nhưng bà ấy đã từng, khi nói chuyện với Bex, rủa xả thành tràng dài lê thê về chuyện một trong hai cô con gái nhà Hawthorne mang thai nhiều năm sau đó, không cần phải che giấu việc mang thai và vẫn được giữ đứa con của mình.”
Skye không bị ép phải đưa Nash cho người khác làm con nuôi. Tôi vẫn nhớ những điều mà mẹ của Rebecca đã nói với Libby tại buổi gây quỹ. Đừng bao giờ tin tưởng người nhà Hawthorne. Họ lấy đi mọi thứ.
“Mẹ của Rebecca muốn giữ lại đứa con của mình ư?” Tôi kinh hoàng hỏi. “Họ đã bắt bà ấy phải cho Toby đi? Tại sao họ lại ép bà ấy giấu giếm chuyện mang thai?”
“Tớ không biết cụ thể,” Xander nói, “nhưng theo Rebecca thì mẹ cô ấy thậm chí còn không biết gia đình Hawthorne đã nhận nuôi đứa bé. Bà ấy nghĩ bà ngoại của anh em tớ thực sự đã mang thai một bé trai, còn đứa bé của bà ấy được nhận nuôi bởi một người lạ.”
Thật khủng khiếp! Đó là lý do họ giữ bí mật việc nhận nuôi Toby ư? Vậy là bà ấy không biết con mình ở ngay đó?
“Nhưng khi Toby lớn lên...” Xander lại nhún vai, nhưng lần này có phần dè dặt hơn lần trước.
“Bà ấy đã phát hiện ra?” Tôi tưởng tượng đến viễn cảnh mình từ bỏ con, rồi một thời gian sau đứa trẻ mà mình chứng kiến nó lớn lên lại chính là con của mình.
Tôi tưởng tượng mình là Toby khi khám phá ra bí mật này.
“Rebecca bị cấm gặp tất cả chúng ta.” Xander nhăn mặt. “Mẹ cô ấy nói gia đình Hawthorne chỉ biết cướp và cướp. Bà ấy nói chúng ta không làm theo bất cứ nguyên tắc nào và không quan tâm đến việc chúng ta làm tổn thương ai. Bà ấy đổ lỗi cho gia đình chúng ta về cái chết của Toby.”
“Và của Emily,” Grayson sống sượng bổ sung.
“Đổ lỗi về tất cả,” Xander ngồi xuống ngay chỗ cậu ấy vừa đứng. Căn phòng chìm vào yên tĩnh. Max và Jameson đang không mặc áo sơ mi, còn tôi chỉ đi mỗi một chiếc giày; theo bản năng, tôi biết rằng trò chơi bowling thoát y của chúng tôi đã kết thúc và chẳng còn gì quan trọng nữa, vì tất cả những gì tôi có thể nghĩ bây giờ là mẹ của Rebecca tưởng rằng Toby đã chết.
Và ông bà Laughlin cũng vậy.
Tên một trò chơi board game thuộc thể loại chiến thuật, thương lượng. Người chơi sẽ phải khai thác nguyên liệu, xây dựng đường, nhà, thành phố và chiến thắng khi giành được số điểm cao nhất.
Max nói trại hell thành shelf.