← Quay lại trang sách

Chương 58

Ngày hôm sau, trước khi đi học, tôi đến tìm bà Laughin. Tôi thấy bà ở trong bếp và yêu cầu Eli cho chúng tôi chút thời gian. Nhưng anh ấy cũng chỉ đứng cách xa tôi nhiều nhất chừng hai mét.

Bà Laughlin đang nhào bột. Bà nhìn thấy tôi qua khóe mắt và nhào mạnh mẽ hơn. “Tôi có thể giúp gì cho cô?” Bà hỏi cộc lốc.

Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi vì tôi gần như chắc chắn sẽ chẳng có gì tốt đẹp xảy ra. Có lẽ tôi nên im lặng, nhưng tôi đã dành cả đêm để nghĩ về chuyện nếu mẹ của Rebecca là mẹ của Toby, vậy thì nhà Laughlin đã không trông nom Toby một cách hoàn toàn vô tư. Họ yêu thương ông ấy không phải vì ông ấy là một đứa bé đáng thương.

Ông ấy là cháu trai của họ. Và điều đó khiến tôi...

Tôi mím chặt môi lại, rồi quyết định rằng cách tốt nhất để xé một miếng băng ra là làm thật nhanh chóng. “Cháu cần nói chuyện với bà về Toby.” Tôi vẫn thấp giọng.

Bụp. Bà Laughlin cầm cục bột lên rồi nện xuống một cách thành thạo, sau đó lau tay vào tạp dề và quay đầu nhìn thẳng vào tôi. “Nghe này, quý cô bé nhỏ. Có thể cô là người sở hữu ngôi nhà này. Có thế số tiền mà cô có còn nhiều hơn cả những tội lỗi của cô. Có thể cô còn sở hữu cả mặt trời tỏa rạng, tôi cũng không quan tâm đó có phải là thật hay không, nhưng tôi sẽ không để cô moi móc chuyện quá khứ, làm tổn thương tất cả những người yêu mến thằng bé...”

“Ông ấy là cháu trai của bà.” Giọng tôi run run. “Con gái bà đã có thai. Chính bà đã giấu nhẹm chuyện đó đi và để nhà Hawthorne nhận nuôi đứa bé.”

Bà Laughlin tái mặt. “Im đi,” bà ấy ra lệnh, giọng còn run hơn cả tôi. “Đừng có quanh quẩn ở đây và nói nhăng nói cuội.”

“Toby là cháu trai của bà,” tôi lặp lại. Cổ họng tôi như sưng tấy lên, và hai mắt cay xè. “Và cháu nghĩ ông ấy là bố của cháu.”

Miệng bà Laughlin mở ra, sau đó nhếch lên, như thể bà sắp mắng tôi, nhưng rồi lại hết hơi và không thể làm thế. Bà chống cả hai tay lên mặt bàn phủ đầy bột mì, bấu chặt lấy nó như thể những điều tôi vừa nói sắp làm bà ngã quỵ...

Tôi tiến một bước về phía bà ấy. Tôi muốn đến gần hơn, nhưng tôi không đủ liều lĩnh để làm thế. Thay vào đó, tôi đưa tập tài liệu mà tôi đã lấy từ phòng làm việc của Tobias Hawthorne ra. Bà Laughlin không đón lấy. Tôi không chắc bà ấy còn đủ sức để làm việc đó.

“Đây ạ,” tôi cất tiếng.

“Không.” Bà ấy nhắm mắt lại và lắc đầu. “Không, tôi sẽ không...”

Tôi lấy một tờ giấy ra khỏi tập tài liệu. “Đây là giấy khai sinh của cháu,” tôi nói khẽ. “Bà nhìn chữ ký đi.”

Chúa phù hộ, bà ấy đã làm theo yêu cầu của tôi. Tôi nghe thấy gió rít mạnh từng cơn, và rồi cuối cùng bà ấy cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Bây giờ, mắt tôi còn cay hơn lúc nãy, nhưng tôi vẫn tiếp tục. Tôi không muốn dừng lại, vì một phần trong tôi sợ hãi điều mà bà ấy có thể nói ra. “Đây là một vài bức ảnh mà Tobias Hawthorne đã thuê thám tử tư chụp cháu, không lâu trước khi ông ấy chết.” Tôi đặt ba bức ảnh lên bàn bếp. Hai bức chụp tôi đang chơi cờ vua với Harry, bức còn lại chụp cảnh hai người chúng tôi đang xếp hàng mua bánh mì kẹp cho bữa sáng. Toby không đối diện với ống kính máy ảnh trong bất kỳ bức ảnh nào, nhưng tôi muốn bà Laughlin nhìn vào những gì mà bà ấy có thể nhìn thấy - tóc, dáng người, dáng đứng. Nhận ra ông ấy.

“Người đàn ông đó,” tôi nói, gật đầu về phía những bức ảnh. “Ông ấy xuất hiện ngay sau khi mẹ cháu qua đời. Cháu đã nghĩ ông ấy là người vô gia cư. Có lẽ là đúng thế thật. Chúng cháu chơi cờ vua trong công viên mỗi tuần, đôi khi vào mỗi buổi sáng.” Tôi có thể nghe thấy trong giọng nói của chính mình trong một bản năng nội tại chưa từng được khai phá. “Ông ấy và cháu đang có một vụ cá cược; nếu cháu thắng, cháu sẽ được mời ông ấy bữa sáng, còn nếu ông ấy thắng, cháu sẽ không bao giờ được đề cập đến việc đó nữa. Cháu là người hiếu thắng và giỏi cờ vua, nên cháu đã thắng rất nhiều - nhưng ông ấy còn thắng nhiều hơn cả cháu.”

Bà Laughlin nhắm mắt lại, nhưng không lâu sau đã mở ra, rồi nhìn chằm chằm vào những bức ảnh, “Đây có thể là bất cứ ai,” bà trả lời cộc lốc.

Tôi nuốt nước bọt. “Thế bà nghĩ tại sao Tobias Hawthorne lại để lại cho cháu toàn bộ tài sản của ông ấy?” Tôi hỏi khẽ.

Hoi thở của bà Laughlin dần đứt quãng. Bà ấy quay sang nhìn tôi; đó cũng là lúc tôi thấy mọi cảm xúc trong tôi phản chiếu trong đôi mắt bà. Nhưng rồi cũng nhạt dần...

“Ôi, Tobias,” bà thì thầm. Đây là lần đầu tiên tôi nghe bà ấy gọi chủ cũ của mình bằng một danh xưng khác, chứ không phải Ngài Hawthorne . “Cô đã làm gì?”

“Chúng cháu vẫn đang cố gắng tìm lời giải đáp,” tôi trả lời, luồng cảm xúc căng tràn dâng lên trong cổ họng tôi. “Nhưng...”

Tôi không bao giờ có cơ hội kết thúc câu nói đó, bởi bà Laughlin đã ôm tôi, thật chặt, như thể cả cuộc đời của bà chỉ có thể dựa vào tôi vậy.