Chương 59
Nhược điểm của việc học theo mô-đun là sẽ có một vài ngày, các lớp học của tôi được xếp kín đến mức tôi thậm chí gần như không có thời gian để ăn trưa. Hôm nay là một trong những ngày như vậy. Tôi chỉ có đúng một mô-đun - hai mươi hai phút - để phóng đến nhà ăn, mua đồ ăn, tống nó vào bụng và lê lết quay trở lại phòng thí nghiệm Vật lý nằm ở bên kia khuôn viên trường.
Trong lúc xếp hàng chờ đợi, tôi nhận được một tin nhắn từ Libby: đó là một bức ảnh chụp từ cửa sổ máy bay. Đại dương bên dưới là một màu xanh lục-lam rực rỡ. Vùng đất phía xa hoàn toàn được cây cối bao phủ. Chen giữa những tán cây là một đỉnh cao của kỳ quan kiến trúc. Basílica de Nuestra Señora de los Ángeles (Vương Cung Thánh Đường Đức Mẹ Thiên Thần) - ở Cartago.
Tôi đã nhích lên được đầu hàng và trả tiền cho bữa ăn. Khi ngồi ăn, điều duy nhất àm tôi nghĩ đến là Libby và Nash đang hạ cánh xuống Cartago. Họ sẽ tìm đường đến ngôi nhà và tìm thấy thứ gì đó. Biết đâu, câu đố mà ban đầu Tobias Hawthorne để lại cho các con gái của mình - và sau đó là cho Xander - sẽ bắt đầu có ý nghĩa.
“Tớ có thể ngồi đây không?”
Tôi ngẩng lên thì thấy Rebecca, và tôi cứ nhìn chằm chằm cô ấy như thế trong một lúc lâu mà không nói gì. Cô ấy đã cắt mái tóc dài màu đỏ sẫm của mình ngắn đến cằm. Phần đuôi tóc không đều, nhưng cách những lọn tóc rực lửa ôm lấy mặt cô ấy có thứ gì đó khiến tôi cảm thấy cô ấy như bước ra từ một thế giới khác.
“Chắc chắn rồi,” tôi đáp. “Cậu cứ tự nhiên thôi.”
Rebecca ngồi xuống. Không có mái tóc dài che khuất phía sau, trông đôi mắt của cô ấy to đến mức không thể tưởng tượng nổi. Ngực cô ấy dâng lên rồi xẹp xuống, sau đó bật ra một hơi thở dài. “Xander đã nói chuyện với cậu,” cô ấy nói.
“Ừ, cậu ấy nói rồi,” tôi trả lời. Cuối cùng, tôi đã bị lòng cảm thông của chính mình đánh bại. Dù phát hiện này khiến tôi cảm thấy vô cùng hoang mang, nhưng có thể cô ấy còn cảm thấy tệ hơn thế nhiều. “Đừng mong đợi tớ gọi cậu là dì Rebecca.”
Câu nói đó khiến cô ấy ngạc nhiên đến mức bật cười. “Vừa rồi giọng điệu của cậu giống chị ấy lắm đấy,” cô ấy ngừng lại một lúc rồi mới nói tiếp. “Giống Emily.”
Đó cũng chính xác là thời điểm mà tôi nhận ra nếu Rebecca là dì của tôi thì Emily cũng vậy. Tôi nghĩ đến lúc Thea yêu cầu trang điểm cho tôi giống như Emily. Tôi chưa bao giờ nghĩ chúng tôi giống nhau ở bất cứ điểm gì, nhưng khi Grayson nhìn thấy tôi bước xuống cầu thang trong buổi dạ tiệc từ thiện, anh ấy trông như thể đã nhìn thấy ma.
Tôi có giống Emily chút nào không?
“Có phải bố của cậu...” tôi bắt đầu hỏi Rebecca, nhưng không biết phải nói sao. “Bố mẹ cậu ở bên nhau bao lâu?”
“Kể từ khi học trung học,” Rebecca đáp.
“Vậy bố của cậu là bố của Toby?”
Rebecca lắc đầu. “Tớ không biết. Tớ thậm chí còn không chắc một trăm phần trăm rằng bố tớ biết có một đứa trẻ như thế tồn tại.” Cô ấy nhìn xuống. “Bố tớ yêu mẹ tớ, kiểu tình yêu cổ tích, tròn đây, kiểu tình yêu kể cả-những -đứa-con-của-chúng-ta-cũng-sẽ-không-bao-giờ-so-sánh-được. Ông ấy lấy họ của bà ấy khi họ kết hôn. Ông ấy để bà ấy đưa ra mọi quyết định trong việc chữa trị bệnh cho Emily.”
Tôi hiểu điều đó đồng nghĩa với việc nếu mẹ của Rebecca yêu thương Emily hết mực và không quan tâm đến Rebecca, thì bố của cô ấy cũng sẽ ủng hộ quyết định đó.
“Tớ xin lỗi,” Rebecca nhẹ nhàng nói.
“Về cái gì?” Tôi hỏi. Dù bí mật của gia đình Laughlin có rắc rối đến đâu chăng nữa thì tôi cũng không phải là người lớn lên dưới cái bóng của Toby. Chuyện này ảnh hưởng đến cuộc sống của Rebecca nhiều hơn là cuộc sống của tôi.
“Tớ xin lỗi vì điều tớ đã làm với cậu,” Rebecca nói rõ hơn. “Về điều mà tớ đã không làm.”
Tôi nghĩ về đêm Drake cố giết tôi. Sau nụ hôn thảm họa với Jameson, cuối cùng chỉ còn lại tôi ở trong phòng với Rebecca. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau. Nếu cô ấy nói với tôi điều mà cô ấy biết về Drake và Skye thì sẽ chẳng có gì để tha thứ cả.
“Tớ đã và đang cố hết sức để thể hiện rằng mình ổn.” Giờ thì Rebecca thậm chí còn không nhìn thẳng vào tôi. “Nhưng tớ không thể ổn chút nào. Bài thơ mà Toby để lại ấy? Bài thơ của William Blake? Tớ có một bản sao trong điện thoại. Tớ đã đọc đi đọc lại bài thơ đó, và tớ ước mình đọc nó sớm hơn, vì trong suốt những tháng ngày trưởng thành, tớ lã chôn vùi mọi nỗi căm giận của mình. Dù Emily muốn gì hay tớ phải từ bỏ thứ gì cho chị ấy - tớ cũng phải vờ là mình ốn. Tớ vẫn phải nở nụ cười. Nhưng trong lần duy nhất tớ để bản thân nổi giận, chị ấy...”
Rebecca không thể nói ra điều đó, nên tôi nói thay. “Đã chết.”
“Nó khiến tớ rối bời, tớ làm mọi thứ trở nên rắc rối, tớ rất, rất xin lỗi, Avery.”
“Được thôi,” tôi nói - ngạc nhiên khi mình thực lòng chấp nhận lời xin lỗi đó.
“Nếu có bất kỳ sự an ủi nào,” Rebecca tiếp tục, “thì đó là cuối cùng tớ cũng có thể tức giận trước rất nhiều người rồi.”
Tôi nghĩ đến vụ tranh cãi của cô ấy và Thea trên máy bay, và sau đó tôi nghĩ về lời nhắn vô cùng tức giận mà Toby đã để lại cho tôi.
“Tớ cũng tức giận,” tôi nói với Rebecca. “Mà này, tớ thích tóc của cậu đấy.”