Chương 61
“Grayson, xích lại gần Avery một chút. Nghiêng đầu về phía em ấy.”
Landon sắp xếp cho chúng tôi luyện tập phỏng vấn ở một phòng trà. Cảnh này đã lặp lại đến lần thứ bảy. Tôi không biết Alisa đã dùng cách gì để khiến Grayson đồng ý, chỉ biết bây giờ anh ấy đang ngồi cứng nhắc trên ghế bên cạnh tôi. Theo chỉ dẫn của Landon, anh ấy hơi nghiêng chân về phía tôi. Theo phản xạ, tôi cũng bắt chước y hệt những gì anh ấy làm. Và rồi ý thức về bản thân cũng như sự tự tin của tôi đã bị đả kích nặng nề, vì Landon chưa từng yêu cầu tôi di chuyển.
Cơ thể tôi tự hút về phía anh ấy.
“Tốt.” Landon gật đầu với hai chúng tôi, sau đó tập trung vào Grayson. “Nhớ thông điệp cốt lõi của em nhé!”
“Đây là khoảng thời gian khó khăn đối với gia đình tôi,” Grayson nói, từng xen-ti-mét đều toát lên dáng vẻ của một người thừa kế hiển nhiên, thứ mà anh ấy từng có. “Nhưng một số điều xảy ra là có lý do của nó.”
“Tốt,” Landon lặp lại một lần nữa. “Avery?”
Tôi phải phản ứng lại những điều mà Grayson đã nói. Chúng tôi càng nói chuyện với nhau nhiều, càng dễ dàng nhấn mạnh sự thật rằng tôi có quan hệ tốt với gia đình Hawthorne.
“Một số điều xảy ra là có lý do,” tôi nhắc lại, giọng đều đều. “Em chưa bao giờ tin vào điều đó,” tôi thừa nhận. Tôi thực sự có thể nghe thấy âm thanh rên rỉ trong lòng Landon. “Ý em là, vâng, mọi thứ xảy ra đều có lý do, nhưng phần lớn lý do không phải là số phận hay vì nó đã được định sẵn, mà vì thế giới này thật tồi tệ, hoặc có kẻ nào đó khốn nạn đang lởn vởn ngoài kia.”
Cơ hàm của Grayson hơi thắt lại. Dù như thế nhưng trông anh ấy vẫn rất đẹp, đến nỗi tôi phải mất một giây để nhận ra anh ấy đang rất cố gắng để không bật cười.
“Hãy cố gắng tránh từ khốn nạn , được không?” Landon nói, phát âm bằng giọng Anh. “Avery, em cần thể hiện lòng biết ơn và sự kính trọng. Hơi choáng ngợp một chút cũng không sao, nhưng em cần phải tỏ ra choáng ngợp theo cách phù hợp nhất có thể.”
Lòng biết ơn. Sự kính trọng. Tôi được kỳ vọng sẽ xuất hiện với dáng vẻ của một thiếu nữ mắt to tròn ngây thơ, còn Grayson chỉ cần ngồi đó, với đôi gò má và bộ đồ đó, chỉ cần làm một Hawthorne là đủ.
“Avery nói đúng.” Grayson vẫn đang trong trạng thái phỏng vấn. Anh ấy thể hiện sự tự tin, giọng nói chậm rãi nhưng đây uy lực, như thể anh ấy là một vị thần bất tử đang giải thích cho loài người những điều họ nên tin, nên nghĩ và nên làm. “Tất cả chúng ta đều phải đưa ra quyết định, và những quyết định đó ảnh hưởng đến người khác. Chúng gợn sóng khắp nơi, chúng ta càng có nhiều quyền lực thì mức độ gợn sóng càng lớn. Số phận không chọn Avery.” Giọng điệu của Grayson không cho phép ai có thể chối cãi. “Ông tôi mới là người chọn. Có thể chúng ta sẽ không bao giờ biết được lý do của ông là gì, nhưng tôi chắc rằng ông có lý do để làm thế. Ông luôn như vậy.”
Tất cả những gì tôi có thể nghĩ lúc này là chúng tôi đã biết lý do - hoặc ít nhất, chúng tôi đã có được những giả thuyết. Nhưng tôi không thể nói thế trước mặt Landon. Đó không phải là điều tôi có thể thừa nhận trên sóng truyền hình quốc gia.
Khi em không thể nói ra toàn bộ sự thật, tôi có thể nghe rõ từng lời Landon giảng cho tôi, hãy nói ra một phần sự thật.
“Em ước mình có thể biết những lý do đó là gì,” tôi nói. Đương nhiên là thế, tôi âm thầm bổ sung. Sau đó tôi quay sang nhìn Grayson. “Đôi khi, em có cảm giác người nhà Hawthorne luôn biết mọi chuyện. Như thể họ nắm mọi thứ trong lòng bàn tay vậy.”
Mắt Grayson khóa chặt vào tôi. “Không phải tất cả đâu.”
Có gì đó trong cách anh ấy nhìn tôi khi nói ra những lời đó khiến tôi nghĩ rằng tôi có thể là người duy nhất trên hành tinh này có khả năng khiến Grayson Hawthorne phải tự vấn bản thân và những quyết định mà anh ấy đã đưa ra.
Chẳng hạn như quyết định lùi lại, tránh xa khỏi tôi. Để làm bạn.
Landon đan hai tay vào nhau. “Avery, những điều vừa rồi là những điều tự nhiên nhất mà chị từng nghe em nó. Rất khơi gợi sự đồng cảm đấy! Còn Grayson, em quá hoàn hảo.” Cứ như anh ấy cần ai khác nói với anh ấy điều đó vậy. “Cả hai em chỉ cần nhớ: trả lời thật ngắn gọn nếu họ hỏi về những lần có người âm mưu lấy mạng Avery. Grayson, đừng ngại ra vẻ bảo vệ em ấy nhé. Còn Avery, em biết những câu hỏi bắt buộc phải trả lời không của em chứ?”
Nếu họ hỏi tôi có biết gì về quá khứ của mẹ tôi không: Không.
Nếu họ hỏi tôi đã làm gì để xen vào được di chúc của Tobias Hawthorne: Không làm gì cả.
“Grayson, bất cứ khi nào có thể, hãy nói về ông của em nhé. Và những người anh em của em nữa! Khán giả sẽ nuốt lấy từng lời đó. Chúng ta phải kéo họ tránh xa khỏi ý nghĩ rằng ông của em biết rõ ông ấy đang làm gì khi chọn Avery, và phải nhấn mạnh với họ rằng không ai phiền lòng vì quyết định đó cả. Còn em, Avery?”
“Biết ơn,” tôi nói nhanh. “Choáng ngợp. Khơi gợi đồng cảm. Ngày hôm trước, em vẫn còn đang phải xoay xở xin từng đồng để thanh toán hóa đơn tiền điện; ngày hôm sau, em đã là Cô bé Lọ Lem. Em chưa biết phải làm gì với số tiền này - em mới mười bảy tuổi. Nhưng em muốn giúp đỡ mọi người.”
“Và?” Landon nhắc nhở.
“Một ngày nào đó, em muốn được đi du lịch khắp thế giới.” Đó là luận điểm mà chúng tôi đã bàn bạc và đồng thuận với nhau; luận điểm đó sẽ khiến tôi có vẻ mơ mộng, ngây thơ và vẫn còn choáng ngợp. Nhưng đó cũng là sự thật.
“Hoàn hảo,” Landon nói. “Một lần nữa, từ đầu đến cuối.”