← Quay lại trang sách

Chương 62

Lúc Landon thả chúng tôi đi thì mặt trời cũng bắt đầu khuất núi.

“Trông em như thể sắp đánh ai đó vậy,” Grayson nhận xét. Lúc đó, anh ấy đang chuẩn bị đi làm việc của mình, và tôi cũng có việc của riêng tôi - như đi tìm Max chẳng hạn.

“Em chẳng muốn đánh ai cả,” tôi đáp trả bằng tông giọng chẳng liên quan chút nào với nội dung câu nói.

Grayson nghiêng đầu sang một bên, nhìn thẳng vào mắt tôi. “Em muốn đi vung kiếm không?”

Grayson dẫn tôi băng qua vườn cây cảnh đến một nơi thuộc dinh thự mà trước đây tôi chưa từng thấy.

“Đây là...” tôi cất lời.

“Một mê cung hàng rào?” Grayson có điệu cười rất đặc trưng: môi mím lại, miệng khẽ nhếch lên. “Anh rất ngạc nhiên khi Jamie chưa bao giờ đưa em tới đây đấy.”

Khoảnh khắc anh ấy đề cập đến Jameson, tôi có cảm giác mình không nên ở đây - ít nhất là không nên ở đây với Grayson. Nhưng chúng tôi chỉ là bạn bè, dù Jameson và tôi có là gì của nhau vào lúc này thì cũng không có ràng buộc gì cả.

Đó là điểm mấu chốt.

Tôi chuyển sự chú ý của mình vào mê cung. Hàng rào cao hơn tôi, và dày đặc. Người ta có thể bị lạc trong đó. Tôi đứng ở lối vào, và Grayson đứng ngay bên cạnh tôi.

“Đi theo anh,” anh ấy nói.

Tôi làm theo. Càng đi sâu vào mê cung, tôi càng tập trung vào việc đánh dấu con đường chúng tôi đi qua - chứ không phải tập trung vào cách anh ấy bước đi, hay dáng hình của anh ấy phía trước tôi.

Rẽ phải. Rẽ trái. Rồi lại rẽ trái. Đi thẳng về phía trước. Phải. Rồi trái.

Cuối cùng, chúng tôi đến được nơi mà tôi cho rằng là trung tâm: một khu vực rộng lớn, hình vuông, bao quanh là những ánh đèn lấp lánh. Grayson quỳ xuống và lấy đầu ngón tay gạt cỏ sang bên, để lộ một thứ bằng kim loại ở bên dưới. Trong ánh chiều tà nhập nhoạng, tôi không thể biết chính xác anh ấy đang làm gì; nhưng chỉ một thoáng sau, tiếng máy móc vo vo vang lên và mặt sàn bắt đầu chuyển động.

Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu tôi là anh ấy đã kích hoạt để mở ra lối đi dẫn vào đường hầm; nhưng khi tiến lại gần hơn, tôi nhìn thấy một ngăn bí mật hình chữ nhật bằng thép, dài chừng một mét, ộng khoảng hai mét và trông có vẻ không sâu lắm. Grayson đưa tay vào trong và lấy ra hai vật dài được bọc trong vải. Anh ấy gật đầu ra hiệu về phía vật thứ hai, và tôi quỳ xuống, vén tấm vải ra, để lộ một thanh kim loại.

Một thanh kiếm.

Thanh kiếm dài gần một mét, nặng, chuôi hình chữ T. Tôi lướt ngón tay qua chuôi kiếm, rồi ngẩng lên nhìn Grayson, người đang mở thanh kiếm thứ hai.

“Trường kiếm,” anh ấy nói cộc lốc. “Xuất xứ từ Ý. Thế kỷ mười lăm. Chúng có lẽ nên nằm trong một viện bảo tàng nào đó, nhưng...” Anh ấy khẽ nhún vai.

Làm người nhà Hawthorne là vậy. Cái này có lẽ nên ở trong viện bảo tàng, nhưng anh và các anh em trai của anh thích dùng nó để đập mọi thứ.

Tôi định cầm thanh kiếm lên, nhưng Grayson đã ngăn tôi lại. “Dùng cả hai tay,” anh ấy nói. “Trường kiếm được làm ra để sử dụng bằng cả hai tay.”

Tôi vòng tay quanh chuôi kiếm, sau đó cố gắng đứng dậy.

Grayson cẩn thận đặt thanh kiếm của mình lên tấm vải bọc, sau đó tiến đến phía sau tôi. “Không” anh ấy nhẹ nhàng. “Phải như thế này mới đúng.” Anh nhấc tay phải của tôi lên, cầm lấy nó đặt xuống phía dưới hình thánh giá trên chuôi kiếm chữ T. “Đốc kiếm,” anh ấy nói, hất đầu về phần đó của thanh kiếm, rồi lại hất đầu về phía cuối chuôi kiếm. “Núm chuôi kiếm. Đừng bao giờ đặt tay lên đó nhé. Nó có chức năng riêng.” Anh ấy đặt tay trái của tôi lên chuôi kiếm, dưới tay phải một chút. “Nắm chặt thanh kiếm bằng các ngón dưới cùng của cả hai tay. Thả lỏng những ngón trên. Em di chuyển thì thanh kiếm sẽ di chuyển theo. Đừng chống lại chuyển động của thanh kiếm. Hãy để nó dẫn đường cho em.”

Anh ấy lùi lại và nhặt thanh kiếm của mình lên. Một cách chậm rãi, anh ấy đi vài đường kiếm.

“Liệu em có nên dùng kiếm giả để... tập trước không nhỉ?” Tôi hỏi.

Grayson nhìn vào mắt tôi. “Có lẽ nên thế.”

Đây là một ý kiến tồi. Tôi biết. Anh ấy cũng biết. Nhưng tôi đã dành năm giờ để chuẩn bị cho một cuộc phỏng vấn mà tôi hoàn toàn không muốn tham gia, thứ mà tôi phải thực hiện vì Ricky - người không phải bố tôi - và Skye, người có lẽ đã thuê người theo dõi tôi ở True North.

Đôi khi tất cả những gì một cô gái thực sự cần là một ý kiến rất tồi.

“Chú ý tư thế. Hãy để thanh kiếm dẫn dắt em, chứ không phải ngược lại.”

Tôi sửa lại tư thế của mình, và Grayson khẽ gật đầu. “Em xin lỗi vì tất cả,” tôi nói.

“Xin lỗi là đúng. Em ngày càng ủy mị.”

Tôi điều chỉnh lại thế đứng và cách cầm kiếm. “Em xin lỗi cả về cuộc phỏng vấn nữa,” tôi đảo mắt.

Grayson từ từ đưa thanh kiếm của mình chạm vào kiếm của tôi, chuyển động được kiểm soát một cách hoàn hảo đến nỗi tôi bị khuất phục trước cảm giác rằng anh ấy có thể chẻ tóc làm đôi nếu muốn.

“Không có ý nghĩa gì cả,” anh ấy đảm bảo với tôi. “Anh là người nhà Hawthorne. Nguyên tắc của gia đình là bọn anh phải được chuẩn bị tâm thế sẵn sàng trước báo giới trước khi lên bảy tuổi.” Anh ấy lùi lại. “Đến lượt em rồi đấy,” anh ấy nói với tôi. “Khống chế nhé.”

Tôi không nói gì cho đến tận khi kiếm của tôi chạm vào kiếm của anh ấy - mạnh hơn một chút so với ý định của tôi. “Em vẫn rất xin lỗi vì lôi anh vào cuộc phỏng vấn này.”

Grayson hạ kiếm xuống và bắt đầu bẻ cổ tay áo. “Em cảm thấy có lỗi vì buổi phỏng vấn còn nhiều hơn em cảm thấy có lỗi vì anh bị tước quyền thừa kế.”

“Không phải thế. Em thực sự cảm thấy có lỗi - chỉ là anh quá bận rộn đóng vai một tên khốn nên mới không nhận ra thôi.”

Grayson nghiêm khắc nhìn tôi. “Chúng ta cố gắng tránh sử dụng từ khốn nạn , được không?”

Dấu tích của Landon trong câu nói vừa rồi của anh ấy quá rõ ràng. Cười toe toét, tôi vung kiếm về phía anh ấy, lần này để thanh kiếm dẫn đường, nhận biết từng thớ cơ trên cơ thể tôi và từng xen-ti-mét trên cơ thể anh ấy. Tôi dừng thanh kiếm lại một micro giây trước khi nó chạm vào lưỡi kiếm của anh ấy. Anh ấy tiến tới. Một lần. Hai lần.

Trường kiếm không được làm ra để sử dụng ở cự ly gần như vậy. Nhưng anh ấy vẫn tiến lại gần hơn, ép tôi phải dựng thẳng đứng lưỡi kiếm lên, cho đến tận khi khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn lại vài xen-ti-mét và hai thanh kiếm. Tôi có thể nhìn thấy anh ấy đang thở, nghe thấy và cảm nhận nó.

Các cơ ở vai và cánh tay tôi bắt đầu nhói lên - nhưng chẳng là gì so với cơn đau đang bùng lên khắp phần còn lại trên cơ thể. “Chúng ta đang làm gì vậy?” Tôi thì thầm.

Đôi mắt anh nhắm nghiền. Cơ thể anh run rẩy. Anh lùi lại và hạ thanh kiếm xuống. “Không gì cả.”