Chương 63
Đêm đó, khi trằn trọc không tài nào ngủ nổi, tôi tự nhủ mình mất ngủ là vì chúng tôi vẫn chưa nghe được tin tức gì từ Libby và Nash. Tất cả các tin nhắn tôi gửi đi đều chưa được đọc và cũng không được trả lời. Đó là lý do khiến tôi thao thức muộn đến giờ này và tôi chắc chắn mình sẽ thức dậy với những quầng thâm xung quanh mắt vào sáng hôm sau. Chứ không phải vì Grayson.
♖
Tối hôm sau, tôi vẫn chưa nhận được tin tức nào từ Libby; tôi và Grayson Hawthorne sóng vai ngồi cạnh nhau dưới ánh đèn tràn ngập, đối diện với Monica Winfield đang mỉm cười trước ống kính.
Tôi chưa sẵn sàng cho buổi phỏng vấn này.
“Avery, chúng ta bắt đầu với em nhé. Em có thể dẫn dắt chúng tôi đi qua những sự việc đã xảy ra vào ngày bản di chúc của ngài Tobias Hawthorne được đọc không?”
Đây là một câu hỏi rất dễ trả lời. Biết ơn. Kính trọng. Khơi gợi đồng cảm. Tôi có thể làm điều này - và tôi đã làm được. Grayson cũng trơn tru vượt qua câu hỏi đầu tiên dành cho anh ấy.
Anh ấy thậm chí đã cố gắng giao tiếp bằng mắt với tôi ngay lần đầu tiên anh ấy nói tên tôi.
Chúng tôi còn phải trả lời thêm hai câu hỏi dễ nữa trước khi Monica chuyển sang một địa hạt phức tạp hơn. “Avery, hãy nói một chút về mẹ của em.”
Nói ngắn gọn thôi, tôi có thể nghe thấy tiếng Landon thì thầm với mình. Và phải thật chân thành.
“Bà ấy rất tuyệt vời,” tôi mạnh mẽ đáp. “Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì để bà ấy có thể ở đây lúc này.”
Câu trả lời rất ngắn gọn và đủ chân thành - nhưng nó cũng khiến tôi phải đối mặt với câu hỏi tiếp theo. “Chắc hẳn em đã nghe được một vài... tin đồn.”
Rằng mẹ tôi đã sống dưới một cái tên giả. Rằng bà ấy là một kẻ lừa đảo. Tôi không thể mất bình tĩnh. Hãy xoay chuyển câu hỏi. Đó là những gì tôi phải làm: Mở đầu bằng việc nói về mẹ tôi nhưng cuối cùng lại nói về việc tôi biết ơn, kính trọng và cảm thấy bình thường đến không thể bình thường hơn đến mức nào.
Bên cạnh tôi, Grayson nghiêng người về phía trước. “Khi cả thế giới theo dõi từng bước đi của em, khi mọi người biết đến tên em, khi em nổi tiếng chỉ vì em tồn tại - em vẫn cắt đuôi được những tin đồn với tốc độ khá nhanh. Lần gần đây nhất, anh nghe nói người ta đồn rằng anh đang hẹn hò với một công chúa, còn em trai Jameson của anh thì bị đồn sở hữu một vài hình xăm rất đáng nghi.”
Mắt Monica sáng lên. “Phải vậy không?”
Grayson ngả người ra ghê. “Người nhà Hawthorne sẽ không bao giờ nói.”
Anh ấy giỏi việc này - giỏi hơn tôi rất nhiều - và cứ như vậy, người phỏng vấn đã bị đánh lạc hướng khỏi chủ đề về mẹ tôi. “Gia đình em đã rất kín tiếng trong chuyện này, không để lộ bất cứ tình hình cụ thể nào,” cô ấy nói với Grayson. “Tin tức gần đây nhất mà cả thế giới nghe được là bác Zara của em ám chỉ rằng có thể sẽ có một giải pháp pháp lý cho tình huống tiến thoái lưỡng nan của em.”
Tuyên bố công khai gần nhất mà Zara đưa ra ít nhiều đã buộc tội tôi lạm dụng người cao tuổi.
“Mọi người có thể bàn tán rất nhiều về ông của em,” Grayson trả lời một cách trôi chảy, “nhưng Tobias Hawthorne đâu phải là người dễ để lại sơ hở.”
Có gì đó trong cách anh ấy nói khiến tôi khá chắc rằng chủ đề này sắp sửa khép lại. Sao anh ấy làm thế được nhỉ?
“Avery.” Monica chuyển sự tập trung sang tôi. “Chúng ta đã chia sẻ một chút về mẹ của em rồi. Giờ thì em chia sẻ đôi điều về bố của mình đi.”
Đây là một trong những câu hỏi “phải trả lời không” của tôi. Tôi nhún vai. “Em không có gì nhiều để nói.”
“Em là trẻ vị thành niên đúng không? Và người giám hộ hợp pháp của em là chị gái của em, Libby?”
Tôi biết điều này sẽ đi đến đâu. Chỉ vì các kênh truyền hình không phát sóng cuộc phỏng vấn với Ricky và Skye không có nghĩa là Monica không lưu lại những tuyên bố của họ để tham khảo trong tương lai. Cô ấy đang định hỏi tôi về quyền nuôi con.
Không thể nếu tôi chuyển hướng. “Libby đã nhận nuôi em sau khi mẹ em qua đời. Thực ra chị ãy không phải làm vậy. Lúc đó chị ấy mới hai mươi ba tuổi thôi. Vì bố bọn em không ở bên cạnh nên bọn em không có nhiều thời gian với nhau. Chúng em thực tế là những người xa lạ, nhưng chị ấy đã đón nhận em. Chị ấy là người thương mến nhất mà em từng gặp trong đời.”
Đó là một trong những sự thật cốt lõi liên quan đến sự tồn tại của tôi và tôi không cần phải giả vờ xào xáo nó.
“Em cho rằng đó là điểm chung giữa Avery và em,” Grayson ở bên cạnh tôi nói thêm. Anh ấy không nói rõ, buộc Monica phải hỏi anh ấy câu hỏi tiếp theo.
“Và điểm chung đó là gì?”
“Nếu ai đó có ý định tiếp cận anh chị em của chúng em,” anh ấy đáp lời, nụ cười sắc lạnh, ánh mắt đầy cảnh cáo, “thì họ sẽ phải vượt qua chúng em trước.”
Đây chính là Grayson mà tôi đã gặp vài tuần trước: chậm rãi thể hiện uy quyền và nhận thức rõ rằng anh ấy hoàn toàn có thể thượng đài trong bất kỳ trận chiến nào. Anh ấy không đe dọa, vì anh ấy không cần phải làm vậy.
“Em có cảm thấy mình cần phải bảo vệ những người anh em của mình sau khi nhận ra ông của em về cơ bản đã gạch bỏ tất cả ra khỏi di chúc của ông không?” Monica hỏi anh ấy. Tôi có cảm giác cô ấy muốn Grayson nói ra rằng anh ấy rất phẫn nộ với tôi. Cô ấy muốn chọc thủng thông điệp mà anh ấy đang truyền tải.
“Có thể nói là vậy.” Grayson nhìn thẳng vào mắt cô ấy, sau đó chuyển sang liếc nhìn tôi một cách có chủ ý.
“Em nghĩ tất cả chúng em bây giờ đều đang bảo vệ Avery. Đây không phải là thứ mà các anh em trai của em hay em kỳ vọng bất cứ ai có thể hiểu được, nhưng sự thật đơn giản nhất là chúng em không hề bình thường. Ông ngoại chúng em không nuôi dạy chúng em trở thành những người bình thường , đó là điều ông muốn. Đây là di sản mà ông em để lại.” Ánh mắt của anh ấy thiêu đốt tôi. “ Em ấy cũng là một phần trong đó.”
Anh ấy chậm rãi nói ra từng từ một - đủ để tôi gần như có thể tin anh ấy thực sự nghĩ tôi là người đặc biệt.
“Mọi người hoàn toàn không e dè gì tình thế này ư?” Monica nhấn mạnh.
Grayson nở một nụ cười nham hiểm như loài sói. “Không hề.”
“Không hề muốn lật lại bản di chúc?”
“Em đã nói với chị rồi, rằng đó là điều bất khả thi.”
Mẹo để trả lời các câu hỏi “phải nói không ” là sự tự tin hoàn hảo, đến đạn bắn cũng không thủng. Grayson là bậc thầy trong nghệ thuật đó.
“Nhưng nếu có thể thì sao?” Monica hỏi.
“Đây là điều mà ông ngoại em muốn,” Grayson trả lời, quay trở lại với thông điệp cốt lõi của mình. “Các anh em trai của em và em thật may mắn - may mắn hơn hầu hết tất cả những ai đang xem cuộc phỏng vấn này. Chúng em được trao cho mọi cơ hội và chúng em được thừa hưởng rất nhiều đức tính của ông. Chúng em hành động theo cách của riêng mình.” Anh ấy lại liếc về phía tôi, nhưng lần này cảm giác giống được dàn dựng nhiều hơn. “Một ngày nào đó, những thứ anh tự làm ra được sẽ khiến mớ gia tài của em phải lép vế đấy!”
Tôi cười toe toét. Nhận lấy này, Monica.
“Avery, em cảm thấy thế nào khi nghe Grayson nói gia tài của em ?”
“Không thực,” tôi lắc đầu. “Trước khi bản di chúc đó được đọc, khi em biết mình được để lại cho thứ gì đó nhưng không biết là gì, em đã nghĩ ông Tobias Hawthorne chỉ để lại cho em vài nghìn đô-la mà thôi. Chỉ thế cũng đủ thay đổi cả cuộc đời em rồi.”
“Vậy còn chuyện này?”
“Không thực,” tôi lặp lại, tính toán từng chút lòng biết ơn, kính trọng và hoang mang mà tôi cảm thấy trong khoảnh khắc đó.
“Em có bao giờ cảm thấy tất cả những thứ này rồi một ngày sẽ biến mất không?”
Bên cạnh tôi, Grayson hơi nhích người, ngả hẳn về phía tôi. Nhưng tôi không cần sự bảo vệ của anh ấy lúc này. Tôi đang trên đà làm chủ tình hình.
“Có ạ.”
“Vậy sẽ ra sao nếu chị nói với em - cả hai em - rằng có thể có một người thừa kế khác?”
Tôi bất động, mặt đơ như cây cơ. Tôi thậm chí còn không dám mạo hiểm nhìn Grayson, nhưng trong đầu tôi vẫn không ngừng thắc mắc liệu anh ấy có cảm nhận được điều gì không ổn ngay trước đó không, liệu đó có phải là lý do anh ấy chuyển hướng hay không. Giờ thì tôi đã nhìn rõ tất cả những mánh khóe mà người phỏng vấn dùng để dẫn dắt chúng tôi đến câu hỏi này. Cô ấy đã hỏi Grayson về việc lật lại di chúc - hai lần. Cô ấy đã hỏi tôi rằng tôi cảm thấy thế nào nếu tất cả tài sản vuột khỏi tay tôi.
“Avery, em đã bao giờ nghe đến thuật ngữ bỏ sót trong luật thừa kế chưa?”
Bộ não của tôi không thể bắt kịp nữa. Toby. Cô ấy không thể biết đến sự tồn tại của Toby. Skye không thể. Ricky càng không thể... “Em...”
“Thuật ngữ đó dùng để chỉ người thừa kế chưa được sinh ra ở thời điểm người lập di chúc qua đời, nhưng hiểu rộng hơn một chút, theo các chuyên gia của chúng tôi, nó cũng có thể dùng để chỉ bất kỳ người thừa kế nào không sống ở thời điểm đó.”
Cô ấy biết. Tôi liếc nhìn Grayson. Tôi không thể ép mình không làm vậy. Khi nói, đôi mắt của anh ấy xoáy sâu vào người phỏng vấn. “Em chắc rằng các chuyên gia của chị cũng đã nói với chị rằng ở bang Texas, đứa con bỏ sót chỉ được hưởng một phần tài sản bằng với phần tài sản được trao cho những đứa con khác của người đã mất.” Ánh mắt của Grayson sắc như dao - và nụ cười mím chặt của anh ấy cũng vậy. “Vì ông em để lại tài sản cho con cháu rất ít, nên dù ông có tình cờ có một đứa con bên ngoài trước khi chết thì việc phân chia tài sản của ông cũng chẳng thay đổi gì cả.”
Ở khoảnh khắc đó, Grayson chẳng có vẻ gì giống với một thanh niên chỉ mới mười chín tuổi. Anh ấy không chỉ nói đến các án lệ [1] , mà còn cố tình lờ đi sự thật rằng Monica đã khẳng định mình đang không nói về một đứa trẻ chưa được sinh ra.
“Gia đình em đang tìm kiếm những sơ hở trong bản di chúc này phải không?” Monica hỏi, nhưng có vẻ mang ý khẳng định nhiều hơn. “Có lẽ họ nên ngồi lại với các chuyên gia của chúng tôi, vì dựa trên các án lệ, việc một đứa con được cho là đã chết sẽ chỉ được hưởng phần gia sản tương đương với anh chị em của họ, hay sẽ được hưởng phần gia sản được để lại cho đứa con đó trong bản di chúc cũ, là chưa rõ ràng.”
Grayson nhìn cô ấy chằm chằm. “Em e là em không hiểu chị đang nói gì.”
Anh ấy hiểu. Đương nhiên là thế. Anh ấy chỉ giỏi che giấu hơn tôi thôi; điều duy nhất mà tôi có thể làm bây giờ là ngồi đó, im lặng và nghĩ đi nghĩ lại trong đầu một cái tên.
Toby.
“Em có một người chú,” Monica vẫn nhìn thẳng vào Grayson.
“Chú ấy đã mất rồi,” Grayson gay gắt trả lời. “Trước khi em được sinh ra.”
“Trong tình cảnh bi thảm và đáng ngờ.” Monica hất đầu về phía tôi. “Avery.” Cô ấy nhấn một nút trên điều khiển mà tôi thậm chí còn chẳng nhận ra là cô ấy đang cầm nó trên tay. Một chùm ba bức ảnh lóe lên trên màn hình lớn phía sau chúng tôi.
Là những bức ảnh mà tôi đã cho bà Laughlin xem ngày hôm trước.
“Người đàn ông này là ai?”
Tôi nuốt nước bọt. “Bạn em. Harry.” Hãy kể một câu chuyện. “Em và ông ấy từng chơi cờ vua cùng nhau trong công viên.”
“Em có nhiều người bạn ở độ tuổi bốn mươi không?”
Khi em không thể nói toàn bộ sự thật, hãy nói ra một phần. Hãy kể một câu chuyện. “Ông ấy là người duy nhất có thể cướp quân hậu của em. Chúng em đã chơi một trò cá cược: Nếu em thắng ván cờ, ông ấy phải để em mua bữa sáng cho ông ấy. Em biết ông ấy không có tiền mua. Em sợ ông ấy sẽ nhịn đói, nhưng ông ấy lại ghét người khác làm từ thiện với mình, nên em phải thắng, công bằng, minh bạch.”
Tôi đã khiến Landon tự hào - nhưng Monica vẫn không nản lòng. “Vậy đó chính là lời thay thế cho tuyên bố người đàn ông này không phải Tobias Hawthorne Đệ Nhị?”
“Sao chị dám?” Giọng của Grayson rung lên dữ dội. Anh ấy đã đứng thẳng dậy. “Gia đình tôi còn chưa chịu đựng đủ sao? Chúng tôi vừa mất đi ông của mình. Khơi lại nỗi đau này...”
“Avery.” Monica biết mắt xích yếu ở đây là ai. “Người đàn ông này là đứa con trai được cho là đã chết của Tobias Hawthorne phải không? Ông ta là người thừa kế thực sự của gia tài nhà Hawthorne?”
“Kết thúc phỏng vấn.” Grayson quay lại chặn máy ảnh và đỡ tôi đứng dậy. Anh ấy nhìn tôi, và dù anh ấy không nói lời nào, tôi vẫn có thể nghe được, to và rõ ràng, những điều anh ấy muốn nói: Chúng ta cần phải ra khỏi đây.
Anh ấy đẩy tôi về phía cánh gà, nơi Alisa đang cố gắng vượt qua một nhân viên bảo vệ. Monica vẫn bám theo chúng tôi, tên quay phim với chiếc máy quay cầm tay kè kè bên cạnh. “Em có quan hệ gì với Toby Hawthorne?” Cô ấy hét với theo.
Thế giới đang sụp đổ xung quanh tôi. Chúng tôi đã không chuẩn bị để đối mặt với điều này. Tôi vẫn chưa sẵn sàng. Nhưng tôi đã có câu trả lời cho câu hỏi đó. Tôi đang nắm giữ một sự thật; nếu họ đã biết một phần rồi, nói với họ phần còn lại thì có hại gì.
Em có quan hệ gì với Toby Hawthorne?
“Em là...”
Trước khi tôi nói ra tiếng con gái của ông ấy, Grayson đã cúi đầu xuống và đặt môi anh ấy vào môi tôi. Anh ấy hôn tôi để ngăn tôi nói ra những điều tôi định nói. Chỉ một thoáng ngắn ngủi mà tôi tưởng chừng là vĩnh cửu, khi đó, chẳng còn gì trên thế giới này tồn tại ngoại trừ nụ hôn của chúng tôi.
Đôi môi của anh ấy. Và của tôi.
Một màn trình diễn.
Án lệ hay tiền lệ pháp là một hình thức của pháp luật, theo đó Nhà nước thừa nhận những bản án, quyết định giải quyết vụ việc của tòa án (trong các tập san án lệ) làm khuôn mẫu và cơ sở để đưa ra phán quyết cho những vụ việc hoặc trường hợp có tình tiết hay vấn đề tương tự sau đó.