← Quay lại trang sách

Chương 64

Nụ hôn kết thúc khi hai chúng tôi cuối cùng cũng thoát khỏi ống kính máy quay và vào được thang máy. Tim của tôi đập thình thịch. Não tôi là một đống hỗn độn. Còn môi của tôi... toàn bộ cơ thể của tôi... cảm thấy...

Không từ nào có thể diễn tả được.

“Cái quái gì vừa xảy ra vậy?” Alisa chờ cho đến khi cửa thang máy đóng lại mới bùng nổ.

“Một cuộc mai phục,” Landon đáp lời, chất giọng sang chảnh cũng không thể khiến câu nói của cô ấy mềm mỏng hơn một chút. “Nếu cô che giấu thông tin với tôi thì tôi chẳng thể giúp cô tránh khỏi mai phục được. Alisa, cô biết tôi làm việc thế nào mà. Nếu cô không để yên cho tôi làm đúng phận sự thì tôi sẽ không có phận sự nào ở đây hết.”

Cửa thang máy mở ra, và Landon rời đi.

Mấy fax chết tiệt, như Max vẫn thường nói. Mắt của tôi dò tìm về phía Grayson, nhưng anh ấy thậm chí còn chẳng thèm nhìn tôi. Anh ấy không thể thì đúng hơn.

“Chị hỏi một lần nữa,” Alisa thấp giọng hỏi. “Cái quái gì vừa xảy ra vậy?”

“Cô sẽ có câu trả lời,” Oren đáp. “Khi ở trong xe. Chúng ta cần rời khỏi đây ngay. Tôi đã cử hai người của mình ra xe làm mồi nhử. Chúng ta sẽ ra đó từ phía sau. Đi. ”

Chúng tôi rời khỏi bãi đậu xe trước khi bầy kền kền lao xuống. Alisa để cho chúng tôi yên được đúng một phút thì bắt đầu tra hỏi. Lần này, chị ấy không hỏi chuyện gì vừa xảy ra nữa, mà gặng hỏi, “Ai biết chuyện này? Ai biết chuyện này? ”

Tôi cúi gằm mặt xuống. “Em biết.”

“Chắc chắn là thế.” Alisa chuyển ánh nhìn sang Grayson. “Em định lừa dối chị và nói em không biết?” Sau đó, chị ấy lại liếc về ghế lái. “Oren?”

Trưởng đội vệ sĩ của tôi không đáp lời.

“Sẽ dễ hơn nếu chúng ta bắt đầu câu chuyện này từ đầu,” Grayson nói, bình tĩnh hơn tôi tưởng. Như thể chúng tôi chưa từng hôn nhau. “Chị còn nhớ Avery đã từng yêu cầu chị đi tìm một người quen của em ấy, người mà em ấy hi vọng sẽ hỗ trợ tiền bạc không?”

“Harry.” Trí nhớ của Alisa vô cùng tệ - nhưng từ tận xương tủy, tôi biết chị ấy không bao giờ quên chuyện vừa rồi. Có lẽ chị ấy còn không bao giờ tha thứ cho nó.

“Toby,” tôi sửa lại, rồi nhìn sang Grayson. Anh không thể làm chuyện này hộ em. Anh không thể bảo vệ em theo cách anh từng làm trước đó. “Ở thời điểm đó, em không biết ông ấy là ai,” tôi tiếp tục, “nhưng rồi em thấy ảnh của ông ấy trong sợi dây chuyên lồng ảnh của Nan.”

“Đáng ra em nên nói chuyện này với chị. Ngay lập tức.” Alisa tức giận đến mức tuôn ra một tràng những từ chửi rủa khiến ai nấy đều kinh ngạc - một vài từ bằng tiếng Anh, một số lại bằng tiếng khác. “Em cũng không nên nói với bất kỳ ai khác.” Chị ấy bắn ánh mắt như dao găm vào Grayson, người mà chị ấy muốn ám chỉ.

“Xander đã biết chuyện này từ trước rồi,” Grayson khẽ nói. “Ông để lại cho em ấy một manh mối.”

Thông tin đó khiến Alisa dịu đi, nhưng cũng chỉ được một chút. “Đương nhiên là vậy.” Chị ấy thở ra một hơi, rồi hít vào một hơi khác, sau đó lặp lại quá trình hít thở này khoảng hai, ba lần. “Avery ạ, nếu em chịu nói chuyện này với chị, có lẽ chị đã có thể thông suốt được tình hình và chủ động xử lý. Chúng ta đáng lẽ ra đã có thể thuê một đội...”

“Tìm kiếm ông ấy sao?” Tôi nói. “Đội của chị đã tìm rồi mà.”

“Nhiều đội,” Alisa trả lời tôi, “có rất nhiều đội. Chị có nghĩa vụ ủy thác với khối tài sản này - với em. Chị sẽ không đời nào cấp quyền cho việc dùng hàng triệu đô-la chỉ để tìm Harry , nhưng để tìm Toby thì...?”

Tôi lôi điện thoại ra và mở bức ảnh chụp thông điệp của Toby mà Libby đã gửi cho tôi. “Ông ấy không muốn bị tìm thấy.” Tôi đưa điện thoại cho chị ấy.

“Đừng tìm kiếm nữa.” Chị ấy đọc to, rành mạch từng chữ, hoàn toàn không có vẻ gì ngạc nhiên. “Ai đã chụp bức ảnh này? Nó được chụp ở đâu? Chúng ta đã xác thực được nét chữ viết tay chưa?”

Tôi trả lời lần lượt từng câu hỏi của chị ấy. “Libby. New Castle. Nét chữ viết tay chắc chắn là của Toby.”

Alisa đảo mắt nhìn lên trời. “Em nhờ Libby tìm ông ấy ư?”

Tôi đang chuẩn bị trả lời chị ấy rằng chẳng có gì sai khi chọn Libby cả thì Grayson đã làm rõ tình hình trước. “Có cả Nash nữa.”

Alisa phải mất đến bốn đến năm giây mới hồi phục sau sự thật là Nash cũng đã biết - và hiện tại còn đang ở cùng với Libby. “Còn em nữa,” chị ấy nóng nảy nói với Grayson. “Em có thời gian tra cứu án lệ nhưng lại không nghĩ đến việc nói chuyện này với một luật sư ?”

Grayson cúi xuống nhìn khuy măng-sét trên tay áo bên phải của mình, cân nhắc câu trả lời. Chắc hẳn anh ấy đã quyết định nói thật, vì khi ngẩng đầu lên, ngước mắt nhìn Alisa, anh ấy chỉ nói, “Chúng em không thể chắc chắn lòng trung thành của chị đặt ở đâu.”

Lần này, Alisa trông không có vẻ tức giận, mà trông giống sắp khóc hơn. “Sao em có thể nói những lời đó với chị hả, Gray?” Chị ấy dò xét biểu cảm của anh ấy để tìm câu trả lời. Tôi chợt nhớ ra là chị ấy lớn lên cùng gia đình Hawthorne. Chị ấy quen biết Grayson, Jameson và Xander từ khi họ còn rất nhỏ. “Từ khi nào chị lại trở thành kẻ địch ở đây vậy? Chị chỉ đang làm điều mà ông già muốn chị làm thôi,” chị ấy nói, từng lời thốt lên như xé rách cổ họng. “Em có biết chị đã phải trả giá những gì không?”

Từ trong giọng điệu của chị ấy có thể nhận ra rằng chị ấy đang không nói về di chúc, hay tôi, hay bất cứ thứ gì xảy ra sau cái chết của Tobias Hawthorne. Chị gọi ông ấy là “ông già” giống như họ, trong khi tôi mới chỉ nghe chị gọi ông ấy là Ngài Hawthorne hay Tobias Hawthorne trước đó. Và khi chị nói về lòng trung thành của chị với ông già đã khiến chị phải trả giá...

Chị ấy đang nói về Nash.

“Chị dùng một sợi chỉ mong manh để chống đỡ đế chế này.” Alisa giận dữ đưa mu bàn tay lên quẹt ngang mặt. Tôi nhìn thấy một giọt nước mắt chực trào nơi khóe mi chị ấy. Biểu cảm của Alisa lúc này cho thấy rõ ràng đây chắc chắn sẽ là lần cuối cùng. “Avery, chị sẽ xử lý tình huống này. Chị sẽ dập lửa. Chị sẽ làm những gì cần phải làm, nhưng nếu lần tới em còn giữ bí mật với chị, còn nói dối chị? Chị sẽ tự tay ném em cho bầy sói.”

Tôi tin lời chị ấy nói. “Còn một chuyện nữa.” Tôi nuốt nước bọt - không thể giấu giếm chuyện này được nữa. “À, thật ra là hai. Một: Toby được nhận nuôi, và mẹ đẻ của ông ấy là cô con gái vị-thành-niên-năm-đó của nhà Laughlin.”

Alisa nhìn tôi chằm chằm suốt ba giây. Sau đó, chị ấy nhướn một bên lông mày và chờ đợi nghe chuyện còn lại.

“Và chuyện thứ hai,” tôi nói tiếp, nghĩ lại khoảnh khắc Grayson ngăn tôi nói ra điều này trước ống kính máy quay - và cách anh ấy làm thế. “Em có lý do để tin Toby, rất có khả năng, là bố em.”