← Quay lại trang sách

Chương 65

Max thả người, ngồi phịch xuống giường của tôi. “Chà, cuộc phỏng vẫn đáng lẽ có thể diễn ra suôn sẻ hơn.” Vậy là cậu ấy đã xem. Cả thế giới đã xem. “Cậu có chắc là mình ổn không?”

Grayson đã cảnh báo tôi ngay từ đầu rằng đừng mạo hiểm gây rối với chuyện này. Anh ấy đã cảnh cáo tôi đừng nói với ai về Toby, và xem đi, tôi đã nói chuyện đó với bao nhiêu người rồi?

Khi chúng tôi quay trở lại Nhà Hawthorne, tôi đã cố gắng nói chuyện với anh ấy, nhưng chẳng thể nói nên lời.

“Grayson không cần phải hôn tớ,” tôi nói với Max, ngôn từ cứ thế bật ra khỏi miệng tôi, như thể tôi chẳng nghĩ được thứ gì lớn lao hơn. “Anh ấy chỉ cần ngắt lời tớ thôi là được.”

“Cá nhân tớ thì thấy bước ngoặt của sự kiện này rất thú vị ,” Max bày tỏ. “Nhưng cậu bây giờ trông giống một con nai ngơ ngác đứng trước ánh đèn pha lắm đấy.”

Tôi cũng cảm thấy vậy. “Anh ấy không nên hôn tớ.”

Max cười. “Cậu có hôn lại anh ấy không.”

Đôi môi của anh ấy. Của tôi. “Tớ không biết nữa!” Tôi cấm cẳn.

Max trao cho tôi ánh nhìn ngây thơ nhất của cậu ấy. “Cậu có muốn tớ tua chậm cảnh quay không?”

Tôi đã hôn lại anh ấy. Grayson Hawthorne hôn tôi và tôi hôn lại. Tôi nghĩ về đêm hôm trước, khi chúng tôi ở trong mê cung hàng rào. Cách anh ấy chỉnh tư thế cho tôi. Cách chúng tôi đứng gần nhau.

“Tớ đang làm gì thế này?” Tôi hỏi Max, cảm thấy như mình đang đứng trong một mê cung. “Jameson và tớ...”

“Gì cơ?” Max thăm dò.

Tôi lắc đầu. “Tớ không biết nữa.” Tôi biết Jameson và tôi là như thế nào: adrenaline, lực hấp dẫn và cảm giác sung sướng đến run rẩy nhất thời. Không ràng buộc. Không có cảm xúc hỗn độn.

Vậy tại sao tôi cảm thấy như mình đang phản bội anh ấy?

“Nhắm mắt lại đi,” Max khuyên nhủ tôi, và cũng nhắm mắt lại. “Hãy tưởng tượng cậu đang đứng trên một vách đá nhìn ra đại dương. Gió khiến tóc cậu bay lên. Mặt trời đang dần khuất núi. Cậu, cả thể xác lẫn linh hồn, đang khao khát một thứ. Một người. Cậu nghe thấy tiếng bước chân phía sau mình. Cậu quay người lại.” Max mở mắt. “Ai ở đó?”

Vấn đề trong câu hỏi của Max là cho rằng tôi, cả thể xác lẫn linh hồn, đều đang khao khát một điều gì đó. Một ai đó. Khi tôi mường tượng mình ở trên vách đá, tôi chỉ có một mình.

Đêm muộn, rất lâu sau khi Max về phòng, tôi nằm lướt tin tức để xem mọi người nói gì về buổi phỏng vấn tai hại đó. Gần như tất cả các tiêu đề bài báo đều gọi Toby là “người thừa kế mất tích”. Skye cũng đã trả lời phỏng vấn.

Thỏa thuận bảo mật thông tin của bà ấy rõ ràng không bao gồm chuyện này.

Phần bình luận của gần như mọi bài báo đều suy đoán tôi đã ngủ với Grayson đề lôi kéo anh ấy về phe mình. Có người còn khẳng định anh ấy không phải là người nhà Hawthorne duy nhất mà tôi lên giường. Vốn dĩ việc những người lạ gọi tôi là con đĩ - hay tệ hơn thế - không hề quan trọng với tôi, nhưng ở giờ phút này thì có.

Lần đầu tiên tôi nghe thấy từ đó là khi một đứa nhóc ở trường tiểu học dùng nó để nhục mạ mẹ tôi. Tôi thực sự không nhớ bà ấy có hẹn hò với bất kỳ ai không, nhưng tôi tồn tại trên đời này, còn bà ấy chưa từng kết hôn, và với người khác thì như thế cũng đủ để suy diễn rồi.

Tôi bước đến tủ quần áo và lôi ra túi đựng bưu thiếp - những tấm bưu thiếp mà mẹ đã tặng cho tôi. Hawaii. New Zealand. Machu Picchu. Tokyo. Bali. Tôi lướt qua chúng như lướt qua lời nhắc nhở tôi và mẹ tôi từng là ai. Đây là điều chúng tôi hằng mơ ước - không phải là những đam mê nhất thời.

Cũng không phải kiểu tình yêu lãng mạn bên bờ biển.

Tôi cũng không rõ mình ngồi đó bao lâu thì nghe thấy tiếng động. Tiếng bước chân. Đầu tôi váng lên. Lần cuối cùng tôi kiểm tra cửa, Oren vẫn đứng gác bên ngoài phòng tôi. Ông ấy cảnh báo tôi rằng tin tức lộ ra có thể khiến tôi gặp nguy hiểm.

Một giọng nói cất lên phía bên kia lò sưởi. “Là anh, Người thừa kế.”

Jameson. Đáng lẽ ra tôi phải cảm thấy nhẹ nhõm khi biết đó là anh ấy. Biết là anh ấy rồi, đáng lẽ ra tôi phải cảm thấy an toàn hơn. Nhưng bằng cách nào đó, khi tôi khóa chặt tay mình quanh chân nến trên lò sười, tôi chẳng cảm thấy an tâm chút nào.

Tôi kích hoạt lối đi bí mật. “Em nghĩ anh đã xem cuộc phỏng vấn rồi?”

Jameson bước vào phòng tôi. “Không phải màn thể hiện tốt nhất của em.”

Tôi chờ đợi anh ấy sẽ nói gì đó về nụ hôn. “Jameson, em không...”

Anh ấy đặt một ngón tay lên môi tôi. Anh ấy không thật sự chạm hẳn vào, nhưng tôi cảm giác đôi môi mình nóng rẫy.

“Nếu có là không ,” anh ấy nói, nhìn thẳng vào tôi, “và một lần là không bao giờ , thì tam giác có bao nhiêu cạnh?”

Đó là câu đố mà anh ấy đã đố tôi vào lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Lần đó, tôi đã giải câu đố này bằng cách chuyển tất cả thành số. Nếu bạn đặt mã cho có - hoặc sự hiện diện của một thứ gì đó - là một, và không - hoặc sự thiếu vắng của một thứ gì đó - là không thì hai phần đầu của câu đố là thừa. Nếu một bằng không thì tam giác có bao nhiêu cạnh?

“Hai,” tôi đáp, vẫn giống như ngày đó. Nhưng lần này tôi không khỏi thắc mắc liệu Jameson có đang nói đến một tam giác khác không - tam giác của anh ấy, Grayson và tôi.

“Có một cô gái tên là Elle tìm thấy một tấm bưu thiếp trên bậc thềm nhà mình. Mặt trước của phong bì chỉ ghi đúng một chữ To (Gửi) , còn mặt sau là tên cô - Elle. Ở giữa hai từ đó, nằm bên trong phong bì, cô tìm thấy hai chữ cái giống hệt nhau, sau đó cô dành cả ngày dưới lòng đất. Hỏi tại sao?”

Tôi muốn nói anh ấy dừng lại, nhưng tôi không thể. Anh ấy đã đưa ra một câu đố. Tôi có trách nhiệm phải giải câu đố đó. “Mặt trước của tấm bưu thiếp ghi To , mặt sau ghi Elle, ” tôi vừa nói vừa nghĩ. “Cô ấy dành cả ngày dưới lòng đất.”

Có một tia sáng lóe lên trong mắt Jameson, khiến tôi nhớ lại khoảng thời gian mà chúng tôi trải qua cùng nhau dưới lòng đất. Tôi có thể mường tượng anh ấy đang đi lại dưới đó với ngọn đuốc sáng rực trên tay. Và cứ như vậy, tôi nhận ra quy luật ẩn sau cái danh khùng điên dị biệt của Jameson. “Hai chữ cái trong phong bì là N ,” tôi nhẹ nhàng nói.

Có lẽ có cả ngàn tính từ đề miêu tả nụ cười của Jameson Hawthorne, nhưng từ mà tôi thấy chân thực nhất là h ủy diệt . Jameson Winchester Hawthore sở hữu một nụ cười hủy diệt.

Tôi quay trở lại với câu đố. “Mặt trước của phong bì ghi ‘to’ - phát âm là t-u ,” tôi tiếp tục, cố gắng chống lại thôi thúc bước về phía trước. “Mặt sau ghi ‘Elle’, phát âm là...”

“E-l,” Jameson kết thúc hộ tôi. Đoạn anh ấy bước một bước về phía trước. “Thêm hai chữ n tạo thành từ tunnel (đường hầm) , đó là lý do tại sao cô ấy dành cả ngày dưới lòng đất. Em thắng rồi, Người thừa kế.”

Chúng tôi đang đứng quá gần nhau. Một tiếng còi cảnh báo vang lên sau đầu tôi, nếu Jameson đã thấy Grayson hôn tôi trên sóng truyền hình, nếu anh ấy xuất hiện ở đây lúc này và đang tiến sát về phía tôi thì có bao nhiêu khả năng là chuyện này không liên quan gì đến tôi?

Có bao nhiêu khả năng tôi chỉ là một giải thưởng để người ta tranh giành? Ranh giới đã được vạch rõ.

“Tại sao anh đến đây?” Tôi hỏi Jameson, dù đã biết câu trả lời, hay nói đúng hơn là vừa mới nghĩ ra câu trả lời.

“Anh ở đây,” anh ấy đáp, một lần nữa nở một nụ cười hủy diệt, “vì anh sẵn sàng đặt cược năm đô-la là em không kiểm tra tin nhắn điện thoại của mình.”

Anh ấy nói đúng. “Em tắt máy,” tôi đáp. “Em còn đang định ném nó ra ngoài cửa sổ.”

“Vậy thì anh sẽ cược thêm năm đô-la nữa là em không có khả năng đập vỡ bức tượng ngoài sân kia đâu.”

“Tăng lên mười đi ạ,” tôi bảo anh ấy, “tăng lên thì em sẽ đồng ý cược.”

“Buồn một nhẽ là,” anh ấy đáp, “nếu em ném điện thoại ra ngoài cửa sổ thì em sẽ không nhận được tin nhắn của Libby và Nash.”

Tôi nhìn anh ấy. “Libby và Nash...”

“Họ đã tìm được thứ gì đó,” Jameson ngắt lời tôi. “Và họ đang trên đường trở về nhà.”