← Quay lại trang sách

Chương 66

Tôi thức dậy vào rạng sáng hôm sau và thấy Oren vẫn đang đứng bên ngoài cửa phòng mình. “Chú ở ngoài này cả đêm ạ?” Tôi hỏi.

Ông ấy nhìn tôi. “Cháu nghĩ sao?”

Ông ấy đã cảnh báo tôi rằng nếu tin tức về Toby lộ ra ngoài, ông ấy sẽ phải có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho tôi. Tôi không biết tại sao tin tức bị rò rỉ, nhưng rốt cuộc thì chúng tôi cũng đã phải đi đến bước này.

“Chắc vậy ạ,” tôi đáp.

“Cứ coi như cháu sẽ bị buộc vào một sợi dây xích dài hai mét đi,” Oren bảo tôi. “Cháu không được phép rời khỏi tầm mắt của chú cho đến khi chuyện này lắng dịu. Đấy là nếu như khả năng này sẽ xảy ra.”

Tôi nhăn mặt. “Tệ đến mức nào vậy ạ?”

Câu trả lời của Oren nhắm thẳng vào thực tế. “Chú đã cử Carlos và Heinrich canh gác ở lối vào chái nhà của cháu. Họ đã phải từ chối cả Zara, Constantine và cả hai người nhà Laughlin; một vài trường hợp còn phải sử dụng đến những biện pháp không được ôn hòa cho lắm. Nhưng như vậy cũng chẳng thấm vào đâu so với những gì mà Skye đã làm ngoài cổng, trước mặt toàn thể đám săn ảnh.”

“Có bao nhiêu tay săn ảnh vậy ạ?” Tôi ngập ngừng hỏi.

“Gấp đôi con số mà chúng ta từng chứng kiến trước đây.”

“Sao có thể thế được ạ?” Trước khi buổi phỏng vấn tối qua phát sóng, bản thân tôi đã là một tin tức sốt dẻo rồi.

“Nếu có một thứ mà thế giới này còn quan tâm hơn cả một người ngẫu nhiên được thừa kế khối tài sản kếch sù,” Oren đáp, “thì đó chính là một người thừa kế mất tích.” Ông ấy rất thận trọng không nói ra câu Chú đã bảo cháu rồi, nhưng tôi biết ông ấy đang nghĩ thế.

“Cháu xin lỗi,” tôi nói.

“Chú cũng vậy.”

“Vì gì ạ?” Tôi hỏi bâng quơ.

Nhưng câu trả lời của Oren không hề bâng quơ chút nào. “Khi chú nói rằng chú sẽ theo sát cháu trong vòng bán kính hai mét mọi nơi mọi lúc thì tức là chú đang muốn ám chỉ chính chú, dưới tư cách cá nhân. Đáng lẽ ra chú không nên giao phó trách nhiệm này cho bất kỳ ai khác, trong bất kỳ hoàn cảnh nào.”

“Chú cũng là con người mà,” tôi nói. “Chú cần phải ngủ.” Ông ấy không trả lời. Tôi khoanh tay trước ngực, rồi hỏi, “Eli đâu rồi ạ?”

“Eli đã bị trục xuất khỏi dinh thự.”

“Tại sao vậy ạ?” Tôi gặng hỏi, đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng. Oren xin lỗi tôi. Ông ấy đổ lỗi cho bản thân vì đã để người khác làm ảnh hưởng đến kế hoạch bảo vệ tôi tức thời, và người khác đó đã bị trục xuất khỏi Nhà Hawthorne.

Eli là người đi theo bảo vệ tôi khi tôi đến nói chuyện với bà Laughlin về Toby.

“Anh ta là người tiết lộ những bức ảnh,” tôi trả lời câu hỏi của chính mình. Eli phụ trách việc bảo vệ tôi trong vòng một tuần. Anh ta đứng ở vị trí mà có thể nghe lén... rất nhiều chuyện.

“Eli không giỏi xóa dấu vết điện tử, trong khi người của chú lại giỏi phát hiện những bóng ma kỹ thuật số,” Oren nói, giọng đanh thép. “Anh ta đã làm rò rỉ các bức ảnh. Nhiều khả năng, người gây ra vụ tim bò và con rắn cũng là anh ta.”

Tôi nhìn chằm chằm Oren. “Tại sao ạ?”

“Chú giao cho anh ta nhiệm vụ bảo vệ cháu ở trường. Anh ta còn tỏ rõ ý muốn mở rộng phạm vi sang cả dinh thự. Chú đã tin tưởng Eli. Nhưng rõ ràng niềm tin ấy đã đặt nhầm chỗ. Dù cho lý do là gì - nhận tiền từ báo chí chẳng hạn - thì anh ta cũng có ý muốn tiếp cận cháu gần hơn. Vậy mà chú không nhận ra. Đáng lẽ chú phải nhận ra ngay từ đầu.”

Tôi chưa bao giờ cảm thấy thiếu an toàn khi có Eli bên cạnh. Anh ta không làm tôi tổn thương, dù anh ta có thể, đó là trong trường hợp làm tổn thương tôi là mục đích của anh ta. Dù cho lý do là gì, tôi lặp lại lời của Oren trong đầu mình, nhận tiền từ báo chí chẳng hạn.

Tôi nghĩ đến bạn trai cũ của Max, người từng cố tiếp cận điện thoại của cậu ấy, hòng bán đi những tin nhắn của chúng tôi. Nghĩ đến chuyện “ông bố hờ” của tôi và Skye đang ra sức đem những câu chuyện của họ bán cho giới truyền thông. Nghĩ đến khoản phí mà Alisa đã sắp xếp từ đầu để mẹ của Libby ký một thỏa thuận bảo mật thông tin.

Tôi bắt đầu chìm vào những câu chuyện xảy ra trong suốt quãng đời hơn chục năm ngắn ngủi của tôi, những người mà tôi từng gặp, những người mà tôi trở nên thân thiết - vẫn luôn xuất hiện khả năng họ chỉ coi tôi là một món tiền thưởng.

“Đây là lần thứ hai lỗi phán đoán của chú khiến cháu phải trả giá, cháu thân mến ạ,” Oren nói, giọng cứng nhắc. “Nếu cháu cảm thấy cần thiết phải thay một vệ sĩ mới, chú chắc chắn Alisa có thể...”

“Không!” Tôi đáp. Nếu tôi để Alisa thuê người khác, lòng trung thành của người đó sẽ đặt nơi chị ấy. Dù Oren có gây ra lỗi lầm gì, tôi vẫn tin tưởng ông ấy tuyệt đối trung thành với tôi. Ông ấy sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ tôi, bởi Tobias Hawthorne đã yêu cầu ông ấy làm vậy.

“Ừ?” Oren đáp cộc lốc. Phải mất một giây tôi mới nhận ra ông ấy đang không nói chuyện với tôi. Oren đang đeo một bên tai nghe và nói chuyện với cấp dưới. Chúng ta có thể tin tưởng bao nhiêu người trong số đó? Bao nhiêu người trong số đó sẽ bán đứng tôi để đổi lấy một khoản tiền thưởng?

“Cho họ qua,” Oren ra lệnh, sau đó quay lại thông báo với tôi. “Chị gái cháu và Nash đã về tới cổng.”