Chương 67
Tôi chờ Libby và Nash trong phòng làm việc của Tobias Hawthorne và yêu cầu đội an ninh cho phép Grayson, Jameson và Xander trở về dinh thự. Tôi đã nhắn tin cho họ, sau đó một mình ngồi chờ, không có ai ngoài Oren đứng cách đó hai mét ở bên cạnh tôi. Tôi bồn chồn và căng thẳng. Sao lâu như vậy Libby mới nhắn tin lại cho tôi? Họ đã tìm ra gì ở Cartago?
“Avery, lùi ra sau chú.” Oren tiến về phía trước và rút súng ra. Tôi không biết tại sao cho đến khi lần theo ánh nhìn của chú ấy đến chỗ tủ trưng bày ở bức tường phía sau, nơi có vô vàn những kệ và giá treo đặt những chiếc cúp ghi dấu thành tựu của người nhà Hawthorne. Bức tường đang di chuyển, xoay về hướng chúng tôi.
Tôi di chuyển ra sau Oren. Ông ấy tiến một bước về phía trước và hét về phía người đang đứng sau bức tường. “Xuất hiện đi. Tôi có súng.”
“Tôi cũng vậy.” Zara Hawthorne-Calligaris bước vào, trông bà ấy như thể đang đi dùng bữa xế ở một câu lạc bộ đồng quê nào đó. Bà ấy mặc áo len, quần suông và đi một đôi giày bệt kiểu dáng cổ điển, có gam màu trung tính.
Trên tay bà ấy là một khẩu súng.
“Hạ súng xuống.” Oren chĩa súng vào Zara.
Zara vẫn cầm chắc vũ khí, ném cho Oren cái nhìn chẳng thèm quan tâm. “Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều biết tôi là người ít có khả năng giết người nhất trong số những thành viên nhà Hawthorne thuộc thế hệ của tôi,” bà nói, giọng cao và sang sảng. “Vậy nên, tôi sẽ rất vui lòng hạ vũ khí xuống nếu như ông cũng làm vậy, John ạ.”
Tôi gần như quên mất là Oren còn có tên riêng.
“Đừng làm thế,” Oren đáp. “Tôi không muốn bắn cô, Zara ạ, nhưng nếu buộc phải nổ súng thì đó không phải lỗi của tôi. Hạ súng xuống đi, rồi chúng ta nói chuyện.”
Zara đáp lời, không một chút quanh co: “Anh biết tôi mà, John. Rất rõ.” Giọng điệu của bà ấy không thay đổi, nhưng ý thì rõ đến mức chẳng thể lẫn đi đâu được. “Anh thực sự nghĩ là tôi có thể làm hại một đứa trẻ ư?”
“Đứa trẻ” trong câu nói đó rõ ràng ám chỉ tôi, nhưng bà ấy lại chẳng để lộ bất kỳ cái cớ nào để tôi có thể vạch trần điều đó. Tim tôi đập mạnh đến mức tưởng chừng lồng ngực của tôi có thể tím bầm vì điều đó; nhưng dù vậy, tôi vẫn cố gắng xoay xở để nói thành lời. “Rất rõ ư?” Tôi hỏi Oren.
“Kể từ sau khi bố tôi qua đời thì không, tôi đảm bảo với cô,” Zara trả lời tôi. “John luôn rất rõ ràng trong việc xác định vị trí cho những ưu tiên của mình. Đầu tiên luôn là bố tôi, sau đó là cô.”
Hai mươi năm trước, khi Tobias Hawthorne để lại cho Zara chiếc nhẫn cưới của mình, ông đã ám chỉ rất rõ sự không chung thủy của bà ấy. Dù bây giờ bà ấy đã kết hôn với một người đàn ông khác, nhưng những lời trong di chúc của Tobias Hawthorne vẫn được giữ nguyên vẹn.
Bà ấy ngoại tình với Oren.
“Cô không nên có mặt ở đây, Zara ạ,” Oren nói, khấu súng trên tay ông ấy không hề dao động.
“Vậy ư?” Zara hỏi. Một lúc lâu sau, bà ấy cuối cùng cũng chịu hạ súng xuống và đặt nó lên bàn làm việc. “Nếu người của anh chịu cho phép tôi vào nhà theo cách thông thường thì tôi đã không phải lẻn vào đây như một tên trộm thế này, và tôi cũng đảm bảo với anh rằng nếu anh không có ý áp giải tôi ra khỏi đây thì tôi đã chẳng cần phải dùng đến súng để làm gì. Nhưng sự đã vậy rồi. Để thể hiện thiện chí mà không ai trong số các người xứng đáng được hưởng, tôi sẽ để khẩu súng của tôi đúng ở vị trí của nó, trên chiếc bàn này, miễn là không ai cố gắng trục xuất tôi.”
Sau một khoảng dài im lặng, Oren cũng hạ vũ khí xuống. Zara quay sang tôi. “Quý cô trẻ tuối, phiền cô nói lại cho tôi nghe thông tin nhảm nhí trên tin tức tối qua. Ngay bây giờ. ” Toby là em trai của bà ấy. Tôi có thể mường tượng phản ứng của bà ấy trước những điều nghe được.
“Nói đi,” Zara ra lệnh cho tôi. “Cô nợ tôi, ít nhất là một câu trả lời.”
Xét ở mọi khía cạnh thì đúng là tôi có nợ bà ấy, nhưng trước khi tôi kịp nói gì thì một giọng nói vang lên ở ngưỡng cửa. “Bác có muốn nghe chuyện đó từ tụi cháu không, bác Z?”
Cả ba chúng tôi đều quay ra nhìn Jameson. Grayson và Xander đứng cạnh anh ấy. Từ nãy đến giờ, Zara vẫn luôn cố gắng giữ cho biểu cảm trên khuôn mặt mình thật bình tĩnh và đầy vẻ khinh thường, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy những cháu trai của mình, lớp mặt nạ đó đã dao động.
Đây là lần đầu tiên kể từ ngày bước chân qua ngưỡng cửa Nhà Hawthorne, tôi cảm thấy bà ấy yêu họ.
“Bác xin các cháu,” Zara khẽ nói. “Hãy kể cho bác nghe chuyện về Toby.”
Và họ thực sự làm vậy, từng người một, xử lý toàn bộ câu chuyện với một hiệu suất đáng kinh ngạc, gần như có thể gọi là dã man. Khi Grayson nói Toby là con nuôi, bà ấy đã phải hít một hơi thật sâu để tự trấn tĩnh, nhưng không nói gì. Bà ấy cũng không có thêm bất cứ phản ứng nào cho tới tận khi Xander kể lại với bà những điều mà Rebecca đã nói với cậu ấy.
“Con gái nhà Laughlin...” Zara dịu giọng. “Chị ấy học đại học khi bác vẫn còn là học sinh tiểu học. Chị ấy không bao giờ quay trở lại đây, mãi cho đến khi Emily ra đời rất nhiều năm sau đó.”
Tôi tự hỏi không biết Zara có đang tưởng tượng đến nỗi đau đớn mà mẹ của Rebecca phải chịu đựng vì chuyện này giống như tôi không. Tôi tự hỏi không biết bà ấy có đang thắc mắc điều gì đã khiến cho gia đình Laughlin và bố mẹ bà ấy hành xử tàn nhẫn như vậy giống như tôi không.
“Tất cả những người vô đạo đức đều rất dễ có con,” Zara lẩm bẩm.
Sự im lặng bao trùm căn phòng như một chiếc xe bán tải nặng nề.
Zara là người đầu tiên vượt qua nó. “Nói tiếp đi,” bà bảo các cháu trai. “Phần còn lại. Trong gia đình này, phần còn lại phía sau luôn tồn tại. ”
Cũng chỉ còn chút chuyện nữa thôi. Zara đã biết về bức ảnh mà bố bà ấy để lại cho Skye ở True North. Bà ấy chỉ chưa biết là ngoài bức ảnh đó, ông còn để lại một trang giấy trắng, và cũng chưa biết đến những con số được khắc bên trong hai chiếc nhẫn cưới của bố mẹ bà đã chỉ dẫn cho chúng tôi đến Cartago, nơi Libby và Nash đã tìm được thứ gì đó.
“Xin hãy nói cho bác biết, các cháu đã tìm thấy gì?” Zara hỏi, và tôi nhận ra Libby và Nash cũng đã về tới nơi.
Không suy nghĩ gì nhiều, tôi tiến một bước về phía họ. Nó đây rồi. Tất cả mọi thứ đã và đang gây nên chuyện này. Tôi cảm thấy như mình đang rơi tự do với tốc độ hàng ngàn dặm một giờ.
“Bọn anh đã tìm được bố của anh,” Nash nói. “Và thứ này.” Anh ấy giơ lên một lọ nhỏ chứa đầy thứ bột màu tím.
“Bố của anh,” tôi lặp lại. “Jake Nash?” Tôi nghĩ đến bức ảnh chụp Zara, Skye và anh chàng tóc rối.
Nash gật đầu với Zara. “Ông ấy hỏi thăm bác.”
Một nỗi thương tổn trần trụi xẹt qua từng đường nét trên gương mặt của Zara.
“Cháu nghĩ bác yêu ông ấy,” Nash khẽ nói.
Zara lắc đầu. “Cháu không hiểu đâu.”
“Bác yêu ông ấy,” Nash nhắc lại. “Skye theo đuổi ông ấy, và cháu chính là kết quả.” Tôi thấy những thớ cơ nơi cổ họng Nash đanh lại. “Nhưng dù thế, bác vẫn chẳng hề ghét cháu.”
Zara lại lắc đầu. “Sao bác có thể? Bác có thể dễ dàng tránh xa khỏi cháu khi cháu còn là em bé sơ sinh. Bác kết hôn, bắt đầu cuộc sống riêng của mình. Nhưng rồi cháu lớn lên, trở thành một cậu bé rất tuyệt vời. Sự mới mẻ của đứa con đầu dần mất đi trong Skye. Cháu đã rất cô đơn vì mẹ chẳng bao giờ ở bên cạnh cháu.”
“Nhưng bác đã ở đó,” Nash trả lời. “Trong một khoảng thời gian. Ký ức cháu hơi mơ hồ, nhưng trước khi chú Toby mất, bác từng chăm sóc cháu.”
“Bác tìm Jake,” Zara khẽ nói. “Cho cháu.”
Các bánh răng trong não tôi bắt đầu chầm chậm quay. Vào thời điểm Tobias Hawthorne viết lại bản di chúc lần đầu tiên - ngay sau khi Toby “qua đời” - Zara đã ngoại tình. Tobias Hawthorne biết điều đó.
“Bác và bố của Nash?” Tôi nói.
“Bác đã mang những bức ảnh của con trai Jake đến cho ông ấy,” Zara đáp lại một cách rõ ràng. “Bác cũng từng cố gắng thuyết phục ông ấy chống lại bố của bác, để ông ấy trở thành một phần của cuộc đời Nash, nhưng sau đó ông ấy lại biến mất không rõ tung tích. Nếu là Cartago thì bác chỉ có thể suy đoán đây là mệnh lệnh của bố bác.”
“Ông ấy làm quản gia ở dinh thự Cartago kể từ đó,” Nash xác nhận. “Ông già đã nghiêm khắc dặn dò ông ấy rằng nếu bác đến tìm thì phải đưa cho bác thứ này.” Nash gật đầu ra hiệu về phía chiếc lọ chứa đầy thứ bột màu tím. “Libby và cháu phải mất chút thời gian mới có thể thuyết phục ông ấy đưa nó cho chúng cháu.”
Tôi nhìn bột trong lọ. Đây chắc chắn là thứ mà chúng tôi cần để giải mã thông điệp của Skye. Chính là nó. Hai mươi năm trước, Tobias Hawthorne đã đặt ra một câu đố để đưa các cô con gái của mình lên con đường của sự thật. Con đường đó đã dẫn lối họ đến nơi có bức ảnh được chụp trước khi mối quan hệ của họ tan vỡ, và đến nơi có Jake Nash, người mà họ từng tranh giành nhau.
“Cháu đang giữ tờ ghi chú được tìm thấy ở True North,” Xander nói. “Cháu nghĩ tất cả chúng ta đều biết phải làm gì với thứ bột kia.”
“Người nhà Hawthorne và mực tàng hình,” tôi vừa nói vừa lắc đầu. “Chúng ta còn cần gì ngoài bột không?”
“Một chiếc cọ trang điểm,” Zara trả lời ngay lập tức. Sau đó, các chàng trai cũng tham gia vào cuộc thảo luận, cả bốn người họ đồng thanh: “Và một nguồn nhiệt.”