Chương 68
Họ mở tờ giấy trắng ra, đổ bột lên đó, rồi dùng cọ trang điểm phủi lớp bột ta khỏi bề mặt của bức thư. Và nó đúng là một bức thư thật . Vào lúc nguồn nhiệt - một bóng đèn gần đó - được đưa vào, bức thư hiện lên rõ ràng hơn.
Các chữ xuất hiện trên trang giấy nhỏ xíu, thậm chí còn có phần nguệch ngoạc - là chữ của Tobias Hawthorne. Tất cả những gì tôi đọc được trước khi Zara giật lấy bức thư là câu mở đầu: Zara thân yêu, Skye thân yêu. Zara lững thững bước về góc phòng. Trong lúc đọc thư, lồng ngực của bà cứ liên tục dâng lên rồi xẹp xuống với những hơi thở nặng nề. Không biết tự bao giờ, nước mắt bắt đầu trào ra và khắc lên khuôn mặt bà những con đường mòn. Cuối cùng, bà buông bức thư ra. Nó rơi khỏi tay bà, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Các chàng trai đóng băng tại chỗ, như thể họ chưa lần nào chứng kiến bác của mình rơi nước mắt. Chầm chậm, tôi tiến về phía trước. Zara không bảo tôi dừng lại, vậy nên tôi khom người, nhặt bức thư lên và đọc.
Zara thân yêu, Skye thân yêu,
Nếu các con đang đọc bức thư này, vậy tức là bố đã chết rồi. Bố không biết phải diễn tả nỗi tiếc nuối của mình như thế nào khi phải rời bỏ các con bằng cách này - cũng không biết phải nói ra sao để các con hiểu rằng điều bố làm cho các con là thực sự cần thiết. Là cho các con, không phải với các con.
Các con gái của bố, nếu các con đang đọc những dòng này, có nghĩa là các con đã gạt được những khúc mắc sang một bên đủ lâu để đi theo con đường mà bố đã để lại cho các con. Nếu điều này xảy ra thì tất cả những gì bố từng làm đã hoàn thành được ít nhất một trong những mục tiêu của nó; và giờ thì có lẽ các con đã đủ sẵn sàng để nghe về mục tiêu tiếp theo.
Như thông tin mà các con có lẽ đã thu thập được, việc này thì còn tùy vào mức độ các con kiểm tra các tổ chức từ thiện mà bố đã quyên góp tài sản vào, em trai của các con không hề bỏ mạng trên Đảo Hawthorne. Bố rất chắc chắn về chuyện đó. Theo như những gì mà bố có thể tìm hiểu và chắp nối lại, thằng bé đã được một ngư dân địa phương kéo lên khỏi biển trong tình trạng bị bỏng nặng. Bố đã viết đi viết lại bức thư này không biết bao nhiêu lần trong lúc cuộc điều tra của bố về vụ mất tích của em trai các con vẫn đang được tiến hành.
Bố chưa bao giờ tìm được thằng bé. Có lần bố từng đến rất gần nhưng rốt cuộc thứ bố tìm được lại là một thứ khác. Bố chỉ có thể kết luận là Toby không muốn mình được tìm thấy. Dù chuyện xảy ra trên đảo có là gì thì thằng bé cũng đã chạy trốn khỏi nó suốt nửa cuộc đời rồi.
Hoặc có lẽ, người thằng bé chạy trốn chính là bố.
Bố có lỗi với tất cả các con. Zara, đôi khi bố đòi hỏi ở con quá nhiều và thừa nhận con quá ít. Còn Skye, bố chưa từng đòi hỏi ở con đủ nhiều. Bố đối xử với các con khác biệt vì các con là phụ nữ.
Bố làm tổn thương Toby nhiều nhất trong tất cả.
Bố sẽ không phạm phải sai lầm tương tự với thế hệ tiếp theo. Bố sẽ thúc đẩy khả năng của chúng với mức độ chú trọng như nhau. Chúng sẽ phải học cách đặt người thân lên trên tất thảy. Bố sẽ làm cho chúng mọi thứ mà đáng lẽ bố phải làm cho các con, kế cả việc sẽ chẳng có đứa nào được chạm tay vào gia tài của bố. Bố từng làm ra những việc chẳng đáng tự hào cho lắm, và chúng là những di sản mà đáng lẽ các con không cần phải gánh chịu.
Bổ yêu cả hai đứa. Hãy đi tìm em trai của các con. Có lẽ khi bố đi rồi, thằng bé sẽ chịu dừng lại. Các con sẽ tìm thấy ở bên dưới một danh sách các địa điểm mà bố đã lần theo tung tích của thằng bé trong suốt mười hai năm qua. Trong hộp ký gửi an toàn của bố ở Ngân hàng Quốc gia Montgomery, số 21666, các con sẽ tìm thấy một bản báo cáo của cảnh sát về vụ tai nạn xảy ra trên Đảo Hawthorne, cũng như các hồ sơ mở rộng mà các điều tra viên của bố đã tổng hợp được trong nhiều năm.
Các con sẽ tìm thấy chìa khóa mở hộp ký gửi an toàn trong hộp dụng cụ của bố. Nó có đáy giả. Hãy dũng cảm lên, các con gái thân yêu của bố. Hãy mạnh mẽ và thành thật.
Yêu các con,
Bố.
Tôi ngẩng lên thì thấy các chàng trai đang đi về phía tôi - Grayson, Jameson và Xander. Nash, Libby và Oren vẫn đứng nguyên tại chỗ. Zara khuỵu gối sau lưng tôi.
Trong khi các chàng trai đọc bức thư, tôi bắt đầu phân tích nội dung của nó. Hiện tại, chúng tôi có thể khẳng định Tobias Hawthorne biết con trai của mình vẫn còn sống, không ngừng tìm kiếm tung tích và, như Sheffield Grayson từng nói, ông già chôn vùi bản báo cáo của cảnh sát về chuyện xảy ra trên đảo. Chắc hẳn sẽ có nhiều chi tiết được tiết lộ hơn khi chúng tôi tìm thấy chiếc chìa khóa của hộp ký gửi an toàn.
“Hộp dụng cụ,” tôi đột ngột lên tiếng, đồng thời quay về phía Oren. “Tobias Hawthorne đã để lại cho chú hộp dụng cụ của ông ấy!”
Đó là một phần được thêm vào bản di chúc cập nhật. Có phải ông già biết chuyện Oren ngủ với Zara rồi không? Đó có phải là lý do ông ấy đưa Oren trở thành một phần của di chúc này? Tobias Hawthorne sử dụng cụm từ mười hai năm qua trong bức thư, vậy tức là bức thư này không được viết gần đây. Tám năm. Tám năm trước, ông ấy đã viết bức thư này.
Khi sửa di chúc vào năm ngoái, quyết định để lại cho tôi toàn bộ tài sản, Tobias Hawthorne đã vẽ ra một con đường mới. Một trò chơi mới. Một nỗ lực mới để hàn gắn các mối quan hệ trong gia đình đã bị xé nát thành từng mảnh này. Nhưng ông ấy vẫn giữ nguyên từng lời - từng manh mối - mà ông gửi đến Zara và Skye.
Ông có tiếp tục bỏ thêm thông tin vào hộp ký gửi an toàn trong suốt tám năm vừa rồi không?
“Em nghĩ ý của ông là gì khi nhắc đến những di sản mà đáng lẽ chúng ta không cần phải gánh chịu?” Grayson chậm rãi lên tiếng.
“Em không quan tâm đến nó bằng danh sách ở dưới,” Jameson trả lời. “Em nghĩ sao hả, Người thừa kế?”
Việc đứng giữa Jameson và Grayson như thế này đáng lẽ sẽ khiến tôi cảm thấy khó xử. Đáng lẽ tôi không thể chịu đựng nổi - nhưng giờ đây, ở khoảnh khắc này, tất cả những điều đó dường như đều tan biến.
Tôi đọc lại bức thư, xem xét thật kỹ danh sách bên dưới. Có hàng chục địa điểm được liệt kê, rải rác trên khắp thế giới, như thể Toby không bao giờ ở lại một nơi nào quá lâu. Những địa điểm đó như nhảy ra rõ mồn một trước mắt tôi. Waialua, Oahu. Waitomo, New Zealand. Cuzco, Peru. Tokyo, Nhật Bản. Bali, Indonesia.
Tôi choáng váng đến ngừng thở.
“Người thừa kế?” Jameson gọi.
Grayson bước đến bên tôi. “Avery?”
Oahu là một hòn đảo thuộc Hawaii. Cuzco, Peru là thành phố gần Machu Picchu nhất. Mắt tôi đảo qua danh sách. Hawaii. New Zealand. Machu Picchu. Tokyo. Bali. Tôi nhìn chẳm chẳm vào bức thư.
“Hawaii,” tôi nói lớn, giọng run rẩy. “New Zealand. Machu Picchu. Tokyo. Bali.”
“Với một người đang lẩn trốn,” Xander bình phẩm, “chú ấy cũng biết chọn địa điểm ra trò đấy chứ.”
Tôi lắc đầu. Xander không thấy được điều tôi thấy. Cậu ấy không thể. “Hawaii, New Zealand, Machu Picchu, Tokyo, Bali - em biết danh sách này.”
Vẫn còn nhiều nữa. Ít nhất tôi có thể nhận ra năm hoặc sáu cái tên. Năm, sáu địa điểm mà tôi từng tưởng tượng được đặt chân đến đó. Những địa điểm mà tôi nắm rõ trong lòng bàn tay.
“Những tấm bưu thiếp của mẹ em,” tôi thì thầm rồi bỏ chạy. Oren đuổi theo, những người khác cũng chạy theo sát nút.
Chỉ vài giây sau tôi đã về đến phòng mình, tôi chạy đến tủ quần áo còn nhanh hơn thế và ngay sau đó cầm trên tay những tấm bưu thiếp. Mặt sau của chúng không được viết gì cả, cũng không có bưu phí. Tôi chưa bao giờ thắc mắc mẹ mình có được chúng từ đâu.
Hay từ ai.
Tôi ngẩng lên nhìn Jameson, Grayson, Xander và Nash.
“Người nhà Hawthorne,” tôi khàn giọng thì thầm, “và mực tàng hình.”