← Quay lại trang sách

Chương 69

Chữ trên tấm bưu thiếp hiện ra nhờ tia cực tím, giống cách viết trên tường của Toby. Cùng một kiểu chữ viết tay. Chính Toby đã viết những chữ này. Có một cơ hội nhỏ nhoi là tất cả những câu trả lời mà chúng tôi đang tìm kiếm đều có thể được tìm thấy ở đây. Nhưng chỉ riêng lời chào thư thôi cũng đã khiến tôi phải cố hết sức mới đọc được. Cả trên những tấm bưu thiếp kia cũng vậy.

“Hannah thân mến,” tôi đọc, “đọc ngược cũng như đọc xuôi.”

Hannah. Tôi nghĩ đến những cáo buộc của một tờ báo lá cải về việc mẹ tôi đang sống dưới một danh tính giả. Từ lúc sinh ra đến giờ, tôi vẫn nghĩ mẹ mình là Sarah.

Những con chữ trên những tấm bưu thiếp mờ đi trước mắt tôi. Những giọt nước mắt. Long lanh trong mắt tôi. Suy nghĩ của tôi bị tách rời, như thể tất cả những chuyện này đang xảy ra với một người khác. Căn phòng xung quanh tôi lúc này vẫn tràn ngập những dòng điện lẹt xẹt của khoảnh khắc ấy, của điều tôi vừa khám phá ra, nhưng thứ duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến lại là tên của mẹ tôi là Hannah.

Tôi có một bí mật... Chúng tôi đã chơi trò này bao lần rồi? Bà ấy đã có bao nhiêu cơ hội để nói với tôi?

Xander hối thúc, “Này, chúng viết gì thế?”

Mọi người đều đang đứng, còn tôi thì ngồi trên sàn. Mọi người đều chờ đợi. Tôi không thể làm điều này. Tôi không thể nhìn Xander - hay Jameson hay Grayson.

“Tôi muốn ở một mình,” tôi nói, giọng thô ráp cứa vào cổ họng. Giờ thì tôi đã cảm nhận được cảm giác của Zara khi đọc bức thư của bố bà ấy. “Xin mọi người đấy.”

Một sự im lặng bao trùm và rồi có người nói: “Mọi người ra ngoài thôi.” Khi nhận ra Jameson chính là người nói ra lời đó, cũng chính là người sẵn sàng lùi xa khỏi câu đố vì tôi, từ sâu thẳm trong lòng mình, tôi vô cùng chấn động.

Sao anh ấy có thể làm thế được?

Chỉ trong giây lát, tất cả người nhà Hawthorne đều đã rút khỏi phòng. Oren vẫn kính cẩn đứng cách xa tôi hai mét. Còn Libby thì quỳ xuống bên cạnh tôi.

Tôi trộm nhìn chị ấy, và chị ấy nắm chặt lấy tay tôi. “Chị đã bao giờ kể cho em nghe về sinh nhật chín tuổi của chị chưa?” Libby hỏi.

Mờ mịt, tôi khó khăn lắc đầu.

“Lúc đó em mới là đứa nhóc hai tuổi thôi. Mẹ của chị ghét Sarah, nhưng thỉnh thoảng bà vẫn để cô ấy trông con hộ. Mẹ luôn nói nếu con khốn đó làm việc này thì không thể tính là làm từ thiện được, vì nếu không có Sarah và em thì Ricky có khi vẫn có thể quay trở lại với mẹ con chị. Bà nói mẹ em nợ bà và mẹ em cũng hành động như thể điều đó là đúng, vậy nên cô ấy có thể xuất hiện bên cạnh chị. Còn chị thì có thể chơi cùng em.”

Tôi không nhớ bất cứ điều gì như thế. Libby và tôi hầu như không gặp gỡ nhau khi lớn lên - nhưng ở tuổi lên hai, tôi chẳng thể nhớ nhiều đến thế.

“Mẹ chị để chị ở nhà em gần một tuần. Và đó là tuần lễ tuyệt vời nhất trong đời chị, Ave ạ. Mẹ em đã nướng cho chị bánh cupcake vào sinh nhật của chị. Cô ấy còn có rất nhiều chuỗi vòng Mardi Gras [1] rẻ tiền, chúng ta mỗi người hẳn phải đeo mười vòng một lúc. Cô ấy còn có những dải tóc giả đủ màu nê-ông để chị và em kẹp lên tóc nữa. Cô ấy dạy em hát bài ‘Chúc mừng sinh nhật’. Mẹ chị thậm chí còn chẳng thèm gọi điện đến, nhưng Sarah vẫn đưa chị vào giường ngủ mỗi đêm, còn cô ấy thì ngủ trên đi-văng. Em sẽ bò lên giường với chị, và mẹ em sẽ hôn chúc ngủ ngon cả hai đứa. Đêm nào cũng thế.”

Những giọt nước mắt của tôi lã chã rơi xuống.

“Nhưng khi mẹ chị trở về và thấy chị rất vui vẻ, bà không bao giờ để chị đến nhà em chơi thêm lần nào nữa.” Libby thở gấp, nhưng chị vẫn cố mỉm cười. “Ý của chị là em biết mẹ em là người như thế nào mà, Avery. Cả hai chúng ta đều biết. Cô ấy rất tuyệt vời. ”

Tôi nhắm mắt lại. Tôi cố gắng động viên bản thân không khóc nữa, bởi vì Libby nói đúng. Mẹ của tôi rất tuyệt vời . Nếu bà nói dối hoặc giữ quá nhiều bí mật với tôi thì có lẽ là do bà buộc phải làm thế.

Hít một hơi thật sâu, tôi quay trở lại với những tấm bưu thiếp. Trên đó không ghi ngày tháng nên tôi không thể biết được thứ tự mà chúng được viết; cũng không có dấu bưu điện, tức là chúng không được gửi bằng đường thư tín. Tôi trải đống bưu thiếp ra sàn và bắt đầu với tấm ở xa nhất bên trái, chiếu tia cực tím vào nó. Chầm chậm, tôi bắt đầu đọc.

Tôi như nuốt từng từ.

Có nhiều điều trong tấm bưu thiếp đầu tiên này mà tôi không hiểu - những tầng nghĩa ẩn sâu đã biến mất xuống mồ cùng mẹ tôi. Nhưng gần cuối có thứ thu hút ánh mắt của tôi. Anh hy vọng em đã đọc bức thư mà anh để lại cho em đêm đó. Anh hy vọng một phần nào đó trong em có thể hiểu cho anh. Anh hy vọng em sẽ đi thật xa, thật xa và không bao giờ nhìn lại, nhưng nếu em cần bất cứ thứ gì, anh hy vọng em sẽ làm đúng như những gì anh bảo em phải làm trong bức thư đó. Hãy đến Jackson. Em biết anh để lại thứ gì ở đó. Em cũng biết nó đáng giá thế nào.

“Jackson,” tôi nói, giọng lanh lảnh. Toby đã để lại thứ gì cho mẹ tôi ở Jackson? Mississippi? Địa điểm đó có xuất hiện trong danh sách của Tobias Hawthorne không?

Đặt tấm bưu thiếp đầu tiên sang một bên, tôi tiếp tục đọc và nhận ra Toby chưa từng có ý định gửi đi những thông điệp này. Ông ấy viết cho mẹ tôi, nhưng cũng là viết cho chính mình. Những tấm bưu thiếp cho thấy rõ một điều là ông ấy đang cố tình tránh xa bà. Và còn một điều nữa cũng rất rõ ràng rằng họ thực sự yêu nhau. Một tình yêu vĩ đại như thiên sử thi, không thể trọn vẹn nếu thiếu một trong hai người và là tình yêu một đời một kiếp.

Tình yêu mà tôi chẳng bao giờ tin là có thật.

Tấm bưu thiếp tiếp theo viết:

Hannah thân mến, đọc ngược cũng như đọc xuôi,

Em còn nhớ lần đó chúng mình trên bờ biển không? Khi anh không dám chắc liệu mình có thể đi lại trên đôi chân của mình nữa không, em đã chửi rủa anh cho đến khi anh làm được, em nhớ chứ? Nghe có vẻ như em chưa từng chửi thề lần nào trong đời mình vậy, nhưng, ồ, hóa ra là em cố tình tỏ ra như thế mà thôi. Và khi anh bước được bước đó và bắt đầu phản pháo, em có nhớ em đã nói gì không?

“Mới một bước thôi,” em xổ toẹt. “Giờ thì sao?”

Em đứng ngược sáng, mặt trời lặn dần ở đường chân trời. Lần đầu tiên sau nhiều tuần, anh cảm giác cuối cùng tim mình cũng nhớ lại được cách đập.

Giờ thì sao nhỉ?

Thật khó để đọc những lời tâm sự của Toby mà cảm xúc không dâng trào. Suốt cả đời này, mẹ tôi chưa bao giờ dính dáng đến ai khác ngoài Ricky. Tôi chưa bao giờ thấy ai tôn thờ bà ấy theo cách mà bà ấy đáng được tôn thờ. Tôi mất nhiều thời gian hơn để tập trung vào hàm ý của các con chữ. Toby đã bị thương nặng đến mức ông ấy không chắc mình có thể đi lại được nữa không và mẹ tôi đã chửi mắng ông ấy?

Tôi nghĩ đến những điều mà ông già đã nói trong bức thư mà ông gửi cho Zara và Skye, về ngư dân đã kéo Toby ra khỏi những con sóng dữ. Ông ấy đã bị thương nặng đến mức nào? Mẹ tôi thì liên quan gì đến chuyện này?

Đầu óc tôi xoay mòng mòng khi tiếp tục đọc. Hết tấm bưu thiếp này đến tấm bưu thiếp khác. Tôi nhận ra mẹ của tôi đã ở đó, đúng thế, mẹ của tôi đã ở Tháp canh Rockaway, ngay sau vụ hỏa hoạn.

Hannah thân mến, đọc ngược cũng như đọc xuôi,

Đêm qua anh nằm mơ thấy mình bị chết đuối, và anh đã thức giấc, tên của em vẫn còn vương trên đầu môi. Em đã rất yên lặng trong những ngày đầu. Em có nhớ không? Khi em không thể chịu đựng được khi nhìn thấy anh. Cũng không nói với anh một lời. Em ghét anh. Anh có thể cảm nhận được điều đó, anh đã đối xử tệ với em. Anh không biết mình là ai hay mình đã làm gì nữa. Anh không nhớ gì về cuộc đời anh hay hòn đảo đó. Nhưng anh vẫn cảm thấy thật kinh khủng.

Cai nghiện là một con quái vật, nhưng anh còn tệ hơn thế. Và em vẫn ở đó, giờ thì anh đã biết mình không xứng đáng nhận được điều chết tiệt nào từ em. Nhưng em vẫn thay băng cho anh. Vẫn ghìm anh lại. Vẫn vỗ về anh dịu dàng hơn những gì mà anh xứng đáng.

Biết được những điều đó, anh vẫn không hiểu tại sao em làm vậy. Đáng lẽ hãy cứ để anh chết đuối đi, hãy cứ để anh chết cháy. Đôi môi anh đáng lẽ không bao giờ được chạm vào em, nhưng suốt phần đời còn lại của mình, ôi Hannah ơi, Hannah hỡi, anh sẽ nhớ mãi từng nụ hôn của chúng ta. Nhớ mãi cái vuốt ve của em khi anh ở lưng chừng cái chết và hoàn toàn mục rữa. Em vẫn yêu anh bất chấp bản thân anh tệ hại.

“Ông ấy bị mất trí nhớ.” Tôi ngẩng lên nhìn Libby. “Toby ấy. Jameson và em nghĩ ông ấy đã bị mất trí nhớ - có một chi tiết trong di chúc cũ của Tobias Hawthorne ám chỉ điều đó. Nhưng bức thư này đã xác nhận tất cả. Khi ông ấy gặp mẹ của em, ông ấy đã bị thương và đang trong quá trình cai nghiện - có lẽ là cai một loại ma túy nào đó - và ông ấy cũng không biết mình là ai.”

Hay ông ấy đã làm gì. Tôi nghĩ đến vụ hỏa hoạn. Về Đảo Hawthorne và ba người không sống sót. Mẹ của tôi đến từ Rockaway ư? Hay bà sống ở thị trấn nào gần đó?

Càng đọc thêm nhiều tấm bưu thiếp, tôi càng nhận được nhiều lời nhắn hơn. Cái này nối tiếp cái kia, nhưng vẫn không có câu trả lời.

Hannah thân mến, đọc ngược cũng như đọc xuôi,

Kể từ vụ việc trên đảo, anh rất sợ nước, nhưng anh vẫn cố ép mình bước lên những con tàu. Anh biết em sẽ nói với anh rằng anh không cần làm thế, nhưng anh vẫn làm. Nỗi sợ tốt cho anh. Anh nhớ rất rõ mình đã thế nào khi không có nó.

Nếu gặp anh lúc đó, liệu em có đủ can đảm để chạm vào anh không? Liệu em có ghét anh đến tận lúc em yêu anh không? Nếu chúng ta gặp nhau vào một thời điểm khác, dưới một hoàn cảnh khác, liệu anh có còn mơ về em mỗi đêm - và tự hỏi liệu em có mơ về anh không?

Anh nên để em đi. Khi mọi ký ức quay trở lại, khi anh nhận ra điều mà em giấu anh, anh hứa anh sẽ làm vậy. Hứa với chính mình. Hứa với em.

Hứa với Kaylie.

Cái tên đó khiến tôi chết đứng, phải ngừng lại giữa chừng. Kaylie Rooney. Người con gái bản xứ đã chết trên Đảo Hawthorne. Người con gái mà Tobias Hawthorne đã buộc tội rất nhiều trên báo chí. Tôi đọc thật kỹ những tấm bưu thiếp, toàn bộ, để tìm kiếm một manh mối có thể giúp mình hiểu được những câu nói của Toby. Và cuối cùng - cuối cùng - tôi đã tìm thấy nó ở đoạn cuối của một lời nhắn được viết bằng giọng văn khá mơ mộng.

Anh biết mình sẽ không bao giờ gặp lại em nữa, Hannah. Anh không xứng đáng. Anh biết em sẽ không bao giờ đọc một từ nào anh viết, và vì em sẽ không bao giờ đọc bức thư này, anh biết mình có thể nói những điều mà em cấm anh không được nói từ lâu.

Anh xin lỗi.

Anh xin lỗi, Hannah ơi, Hannah hỡi. Anh xin lỗi vì đã rời đi giữa đêm. Anh xin lỗi vì đã để em yêu anh dù chỉ là một phần nhỏ so với tình yêu anh dành cho em. Cho đến lúc chết, anh vẫn sẽ yêu em. Anh xin lỗi vì tất cả những điều mà anh đã làm. Xin lỗi em vì vụ hỏa hoạn đó.

Và anh sẽ không bao giờ ngừng hối lỗi về chuyện của em gái em.

Lễ hội Mardi Gras hay Fat Tuesday (Thứ Ba béo), là lễ hội truyền thống thường niên, có nguồn gốc từ Thiên Chúa Giáo. Đây là ngày mà tất cả người dân sẽ mang hết lương thực thực phẩm đã tích trữ ra để ăn mừng.