Chương 70
Em gái. Từ đó vang vọng trong tâm trí tôi hết lần này đến lần khác. Em gái. Em gái. Em gái. “Toby nói với mẹ em - nói với Hannah - rằng ông ấy xin lỗi vì chuyện của em gái bà ấy.” Những suy nghĩ liên tục đập vào nhau trong đầu tôi, như mười chiếc xe hơi đâm vào nhau thành đống, âm thanh chói tai vang lên chát chúa. “Và trong một tấm bưu thiếp khác, ông ấy đã nhắc đến Kaylie. Kaylie Rooney - cô ấy là cô gái đã chết trong vụ hỏa hoạn trên Đảo Hawthorne. Một thời gian sau đó, mẹ của em đã đến chăm sóc Toby, giúp ông ấy sống bình thường trở lại. Ông ấy không nhớ những chuyện đã xảy ra, nhưng ông ấy nói bà ghét ông. Chắc chắn mẹ em biết chuyện.”
“Biết gì cơ?” Libby hỏi, nhắc nhở tôi rằng tôi đang không nói chuyện một mình.
Tôi nghĩ về vụ hỏa hoạn, về bản báo cáo bị chôn vùi của cảnh sát. Sheffield Grayson đã nói rằng chính Toby đã mua chất dẫn cháy. “Biết Toby là người gây ra cái chết của em gái bà ấy.”
Điều tiếp theo mà tôi biết là tôi lôi máy tính xách tay của mình ra, tìm kiếm trên Internet về Kaylie Rooney. Lúc đầu, tôi không tìm được bất cứ thông tin gì mà tôi chưa biết, nhưng sau đó tôi bắt đầu thêm vào những từ khóa. Tôi thử em gái và không tìm thấy gì cả. Tôi thử gia đình và chỉ tìm thấy duy nhất một cuộc phỏng vấn với một thành viên của gia đình Rooney. Mà nó còn chẳng thể coi là một cuộc phỏng vấn. Tôi có thể tóm gọn tất cả những gì mà đám phóng viên moi móc được từ mẹ của Kaylie là Kaylie của tôi là một cô bé ngoan, chính đám nhà giàu khốn khiếp đó đã giết chết con bé. Nhưng tôi còn tìm được một bức ảnh. Bức ảnh chụp... bà ngoại tôi? Trong lúc tôi đang loay hoay tìm cách chấp nhận khả năng đó thì nghe thấy tiếng cửa mở sau lưng mình.
Max thò đầu vào phòng. “Tớ đến với mục đích hòa bình.” Cậu ấy lách người qua cửa và đi ngang qua Oren. “Thông báo cho cậu biết trước, vũ khí của tớ chỉ có những lời châm biếm.” Max dừng bước ngay bên cạnh tôi và nhảy lên ngồi trên bàn làm việc. “Chúng ta đang làm gì ở đây?”
“Xem ảnh của bà ngoại tớ.” Nói ra những lời đó mới khiến tôi cảm thấy chúng thật hơn một chút. “Mẹ của mẹ tớ. Có lẽ vậy.”
Max nhìn bức ảnh. “Không phải có lẽ đâu,” cậu ấy nói. “Bà ấy trông giống hệt mẹ cậu.”
Người phụ nữ trong ảnh đang cau có. Tôi chưa bao giờ thấy mẹ tôi cau có. Bà búi tóc thành búi rất chặt trên đầu, còn mẹ tôi luôn để tóc xõa. Hai mươi năm trước, người phụ nữ này trông già hơn cả chục tuổi so với mẹ tôi khi bà mất.
Nhưng Max đúng. Đường nét của họ giống hệt nhau.
“Tại sao không có ai nhận ra mối liên hệ này nhỉ?” Max ngờ vực. “Những tin đồn lan truyền về mẹ của cậu, rồi cả những người cố hết sức tìm ra mối liên hệ giữa cậu và nhà Hawthorne nữa, không ai nghĩ đến việc tìm hiểu gia đình của cô gái đã bị họ sát hại thảm thương ư? Thế còn người thân của mẹ cậu và những người chứng kiến bà ấy trưởng thành thì sao? Chắc chắn phải có ai đó nhận ra bà ấy, khi cậu xuất hiện khắp các phương tiện truyền thông. Tại sao lại không có người tiết lộ thông tin bí mật cho cánh báo chí?”
Tôi nghĩ đến Eli, người đã bán rẻ tôi để lấy một khoản tiền thưởng. Rockaway là một thị trấn như thế nào mà sao không có ai làm điều tương tự?
“Tớ không biết,” tôi trả lời Max. “Nhưng tớ biết chắc rằng dù Tobias Hawthorne có để lại gì trong chiếc hộp ký gửi an toàn của mình - bản báo cáo của cảnh sát, những tập hồ sơ điều tra - thì tớ cũng muốn xem toàn bộ. Tớ cần phải xem chúng. Ngay bây giờ.”