← Quay lại trang sách

Chương 71

Oren lấy chìa khóa từ hộp dụng cụ của mình, nhưng không đưa nó cho tôi mà đưa cho Zara, đoạn bảo tôi chuẩn bị đến trường học.

“Chú mất trí rồi ạ?” Tôi hỏi ông ấy. “Cháu không đi học.”

“Đó là nơi an toàn nhất cho cháu ở thời điểm hiện tại,” Oren nói. “Alisa chắc chắn cũng sẽ đồng ý với chú như vậy.”

“Alisa đang bận giải quyết hậu quả của cuộc phỏng vấn,” tôi vặn lại. “Cháu chắc chắn điều cuối cùng mà chị ấy mong muốn là nhìn thấy cháu ở nơi công cộng. Sẽ không ai thắc mắc tại sao cháu lại muốn ở nhà đâu ạ.”

“Trung học Heights không phải trường công đâu,” Oren đáp. Vài giây sau, tiếng Alisa đã vang vọng trên loa ngoài và chị ấy lặp lại tất cả những lời mà Oren vừa nói: Tôi phải mặc bộ đồng phục trường tư của tôi, trưng ra bộ mặt hoàn hảo nhất và vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nếu chúng tôi coi chuyện này là một thảm họa thì nó sẽ được coi là một thảm họa thực thụ.

Vì tôi đã hứa với Alisa rằng sẽ không giấu giếm nữa nên tôi nói chị nghe mọi thứ, nhưng chị ấy vẫn không thay đổi suy nghĩ của mình. “Cứ cư xử như bình thường,” chị ấy dặn tôi.

Tôi đã không bình thường trong nhiều tuần rồi. Nhưng chưa đầy một tiếng sau, tôi đã mặc một chiếc váy xếp ly, áo sơ mi trắng và khoác áo khoác ni màu đỏ tía, với mái tóc được đánh rối và lớp trang điểm đơn giản, ngoại trừ đôi mắt. Đoan trang nhưng vẫn cá tính cho cả thế giới nhìn - hoặc ít nhất là cho toàn thể “thần dân” của Trung học Heights nhìn.

Cảm giác lúc này của tôi giống hệt ngày đầu tiên tôi đến đây. Không ai nhìn thẳng vào tôi, nhưng lại thể hiện ra thái độ “không nhìn” đó một cách đặc biệt rõ ràng. Jameson và Xander lao ra khỏi xe, đuổi theo tôi, mỗi người tháp tùng tôi một bên. Ít nhất thì lần này, tôi và các anh em nhà Hawthorne đã cùng nhau chống lại cả thế giới.

Tôi cố gắng lê lết từng chút một cho qua ngày, nhưng đến giờ ăn trưa thì tôi không thể chịu đựng được nữa. Không thể chịu đựng được những ánh nhìn. Không thể chịu được việc phải vờ như mọi thứ vẫn đang bình thường. Không thể cố đeo cái mặt nạ vui vẻ được nữa. Tôi đang trốn - hoặc cố gắng trốn - trong nhà kho khi Jameson tìm thấy tôi. “Trông em như thể một người đang cần được phân tâm ấy,” anh ấy nói với tôi.

Ở cách đó vài mét, Oren đang đứng khoanh tay trước ngực. “Không.”

Jameson bắn ánh nhìn ngây thơ vô tội nhất của mình về phía người vệ sĩ của tôi.

“Chú hiểu cháu rõ quá mà,” Oren đáp. “Chú biết mấy cái trò phân tâm của cháu. Cháu không được đưa con bé đi nhảy dù. Hay chơi dù lượn ngoài khơi. Không đua xe. Không mô-tô. Không ném rìu..”

“Ném rìu?” Tôi tò mò nhìn Jameson.

Anh ấy quay lưng lại với Oren. “Em nghĩ sao về việc lên mái nhà?”

Mười phút sau, Jameson và tôi đã cùng nhau quay trở lại tầng thượng của tòa Trung tâm Nghệ thuật. Anh ấy trải cuộn cỏ ra và đặt một quả bóng lên đó.

“Tránh phần rìa sân ra nhé,” Oren nói với tôi, sau đó cố tình quay đi không nhìn hai đứa.

Tôi chờ Jameson cất lời hỏi tôi về những tấm bưu thiếp. Tôi chờ anh ấy tán tỉnh tôi, chạm vào tôi, chờ Jameson Hawthorne dùng mọi cách lấy được câu trả lời từ tôi. Nhưng anh ấy chỉ đưa tôi cây gậy.

Tôi đứng ngắm đường bóng. Một phần trong tôi muốn anh đến đứng phía sau tôi, muốn vòng tay của anh ôm lấy tôi. Jameson trên mái nhà. Grayson trong mê cung. Tâm trí tôi là một mớ hỗn độn. Bản thân tôi cũng thế.

Tôi thả rơi cây gậy.

“Mẹ em là chị gái của Kaylie Rooney,” tôi nói. Và thế là câu chuyện bắt đầu. Rất khó để nói thành lời mọi điều mà tôi tìm hiểu được, nhưng tôi vẫn cố gắng. Tôi càng nói, càng dễ thấy Jameson đang suy nghĩ.

Anh càng nghĩ lại càng tiến gần đến chỗ tôi hơn.

“Em nghĩ Toby đã để lại Jackson thứ gì mà đáng giá đến vậy?” Anh ấy hỏi. “Và ở đâu ở Jackson mới được?” Jameson nghiền ngẫm quan sát tôi như thể trên mặt tôi đang treo câu trả lời. “Chứng mất trí nhớ của Toby kéo dài bao lâu? Tại sao chú ấy vẫn muốn mình ‘chết’ trong khi trí nhớ đã hồi phục?”

“Tội lỗi.” Câu trả lời của tôi suýt nữa nghẹn lại nơi cổ họng, dù thực lòng tôi chẳng hiểu tại sao. “Toby ghê tởm bản thân cũng nhiều gần bằng ông ấy yêu mẹ em.”

Đây là lần đầu tiên tôi nói ra điều đó. Toby Hawthorne yêu mẹ tôi. Bà ấy cũng yêu ông ấy. Tình yêu của họ là tình yêu vĩ đại như thiên sử thi, lãng mạn như những cuộc hò hẹn bên bờ biển. Thật sự là thế. Biết được điều đó khiến tôi cảm thấy như thể tôi đang nói dối chính bản thân mình mỗi khi tôi vờ như tôi không có cảm xúc, rằng mọi thứ xung quanh tôi không hỗn độn.

Rằng tôi có thể có được những gì tôi muốn mà cả thể xác và tinh thần của tôi không phải khát khao thật sự bất cứ thứ gì.

“Người thừa kế?” Câu hỏi hiện lên trong đôi mắt xanh lục sâu thăm thẳm của Jameson. Tôi không chắc anh muốn hỏi gì, cũng không biết anh muốn gì ở tôi.

Tôi muốn gì ở anh ấy.

“Cốc, cốc!” Xander thò đầu khỏi cánh cửa dẫn lên tầng thượng. “Tớ vừa tình cờ áp tai vào cánh cửa này. Chắc là tớ đã nghe lén được chuyện gì đó, và tớ có một gợi ý!”

Jameson trông có vẻ như sắp thực sự xông lên bóp cổ em trai của mình. Tôi liếc nhìn Oren, người vẫn kiên quyết phớt lờ cả ba chúng tôi. Tôi thực sự có thể đoán được điều mà ông ấy đang nghĩ. Không phải việc của chú.

“Gọi cho bà ấy đi!” Xander ném thứ gì đó về phía tôi. Mãi cho đến khi bắt được nó, tôi mới nhận ra đó là điện thoại của cậu ấy - trên màn hình đã nhập sẵn một dãy số.

“Gọi cho ai cơ?” Jameson hỏi, mắt nheo lại.

“Bà ngoại của cậu,” Xander nói với tôi. “Tớ nói rồi đấy, tớ vô tình nghe được một vài điều trong khi tình cờ áp tai vào cánh cửa bằng thép này. Mẹ của Kaylie Rooney là bà ngoại của cậu, Avery à. Đó là một mảnh ghép trong câu đố mà trước đây chúng ta chưa từng thấy, và kia ” - cậu ấy gật đầu về phía điện thoại - “là số điện thoại của bà ấy.”

“Em không phải gọi,” Jameson nói. Câu nói này của anh có ý nghĩa với tôi y như việc anh ấy tình nguyện không động tay vào những tấm bưu thiếp.

“Không.” Tôi nuốt nước bọt. “Em phải làm.” Tim tôi như muốn nhảy vọt lên tận cổ họng khi nghĩ về chuyện đó, nhưng tôi vẫn nhấn nút Gọi. Đầu dây bên kia đổ chuông liên hồi, mãi không có người nhấc máy và cũng không chuyển sang hộp thư thoại. Tôi không thể ép mình dập máy, vậy nên tôi cứ để nó đổ chuông, và rồi cũng có người trả lời. Tôi vừa mới nói xin chào và giới thiệu tên của mình thì người nghe máy đã ngắt lời tôi.

“Tôi biết cô là ai.” Lúc đầu, tôi nghĩ chất giọng thô ráp như đá sỏi đó là của một người đàn ông, nhưng khi từng lời nói tiếp tục vang lên, tôi nhận ra rằng người nói chuyện với tôi là một phụ nữ. “Nếu đứa con gái vô dụng của tôi từng dạy cho cô điều tối quan trọng của gia đình chết giẫm này thì cô sẽ không dám gọi vào số của tôi đâu.”

Tôi không chắc về điều mình đang mong đợi. Mẹ tôi luôn nói với tôi rằng bà không có gia đình. Nhưng từng lời mà mẹ của bà ấy - bà ngoại của tôi - nói như những nhát dao cứa vào da, vào thịt tôi.

“Nếu con khốn đó không chạy, tôi sẽ tự tay găm một viên đạn vào người nó. Cô nghĩ tôi thèm muốn vài đồng xu lẻ từ đống tiền nhuốm máu của cô sao, cô gái? Cô nghĩ cô là gia đình của tôi à? Cô dập máy. Cô sẽ quên tên của tôi thôi. Và nếu cô may mắn , tôi đảm bảo với cô gia đình này - toàn bộ thị trấn này - sẽ không ai nhớ đến tên của cô.”

Âm thanh ở đầu dây bên kia vụt tắt. Tôi cứng đơ người đứng đó, điện thoại vẫn áp vào tai.

“Cậu ổn không?” Xander hỏi.

Tôi không thể đáp lời. Tôi không thể nói bất cứ điều gì. Cô nghĩ tôi thèm muốn vài đồng xu lẻ từ đống tiền nhuốm máu của cô sao, cô gái? Cô nghĩ cô là gia đình của tôi à?

Tôi thậm chí còn không chắc liệu mình có đang thở không.

Nếu con khốn đó không chạy...

Jameson bước đến bên cạnh tôi. Anh đặt một tay lên vai tôi. Trong một khắc, tôi đã nghĩ anh sẽ ép tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng anh không làm thế. Anh dẫn tôi đến rìa tầng thượng. Sát mép, gần đến độ Oren phải hét lên, nhưng để đáp lại, Jameson chỉ giang rộng tay của tôi sang hai bên, cho đến khi cả anh và tôi đều giơ tay thành hình chữ T. “Nhắm mắt lại đi,” anh thì thầm. “Hít thở.”

Nếu con khốn đó không chạy...

Tôi nhắm mắt lại. Hít thở. Cảm nhận được anh cũng đang hít thở. Gió nổi lên. Và tôi kể cho họ nghe mọi điều.