Chương 72
Lúc chiếc SUV chạy qua cổng Nhà Hawthorne vào buổi chiều hôm đó, tôi vẫn đang run rẩy. Trước sự ngạc nhiên của tôi, Zara đã đứng sẵn ở tiền sảnh chờ Jameson, Xander và tôi. Kể từ khi tôi gặp đứa con đầu của Tobias Hawthorne, đây là lần đầu tiên tôi trông thấy bà ấy kém hoàn hảo như thế. Hai mắt bà sưng húp. Những sợi tóc lòa xòa bết chặt vào trán. Trên tay bà là một tập tài liệu chỉ dày khoảng hai, ba phân, nhưng chỉ cần thế cũng đủ khiến tôi dừng bước lại rồi.
“Đó là thứ trong hộp ký gửi an toàn ạ?” Xander lên tiếng.
“Cháu có muốn nghe tóm tắt không?” Zara thẳng thừng hỏi. “Hay cháu muốn tự đọc?”
“Cả hai ạ,” Jameson đáp. Đầu tiên, chúng tôi sẽ xem xét bức tranh toàn cảnh, sau đó đào sâu vào các tài liệu thực tế, tìm kiếm những gợi ý, manh mối tinh vi, bất cứ thứ gì mà Zara có thể đã bỏ lỡ.
Grayson đâu rồi? Câu hỏi hiện ra trong đầu tôi một cách tự nhiên. Một phần nào đó trong tôi mong mỏi anh ấy ở đây, chờ đợi tôi. Mặc dù kể từ sau cuộc phỏng vấn, anh ấy hầu như không nói chuyện với tôi, cũng hầu như tránh không nhìn thẳng vào tôi.
“Bác tóm tắt đi ạ?” Tôi hỏi Zara, buộc mình tập trung.
Zara hơi hạ cằm xuống - tỏ ý tán thành. “Toby đã ra vào trại cai nghiện khoảng một, hai năm trước khi nó mất tích. Nó rõ ràng đã rất tức giận, dù ở thời điểm đó tôi cũng không hiểu tại sao. Từ những gì bố tôi chắp nối lại được, Toby đã gặp hai thanh niên khác ở trại cai nghiện. Cả ba đã cùng nhau đi du ngoạn vào mùa hè năm đó. Có vẻ như họ đã đi khắp đất nước, chỉ để tiệc tùng, và ngủ. Cụ thể, một cô gái trẻ là nhân viên phục vụ ở một quán bar mà họ dừng chân đã cung cấp rất nhiều thông tin khi điều tra viên của ông các cháu tìm đến cô ta. Cô ta đã khai với điều tra viên thứ thuốc phiện mà Toby sử dụng và những lời nó nói vào buổi sáng sau khi họ làm tình.”
“Chú ấy đã nói gì ạ?” Xander hỏi.
Giọng của Zara không hề dao động. “Nó nói với cô ta là nó sẽ đốt hết tất cả.”
Tôi nhìn chằm chằm vào Zara một lúc, rồi quay sang nhìn Jameson. Anh đã ở đó khi Sheffield Grayson khẳng định Toby là người gây ra vụ hỏa hoạn. Nhưng ngay cả khi đọc xong các tấm bưu thiếp và nhìn thấu cảm giác tội lỗi mà Toby mang trong mình, một phần nào đó trong tôi vẫn nghĩ vụ hỏa hoạn là một tai nạn, rằng Toby và những người bạn của ông ấy chỉ say xỉn hoặc phê thuốc, và thế là mọi thứ trượt ra khỏi tầm kiểm soát.
“Toby có tình cờ nói ra thứ mà chú ấy sẽ đốt không ạ?” Jameson hỏi.
“Không” Zara vẫn trả lời cộc lốc. “Nhưng ngay trước khi họ đến Tháp canh Rockaway, nó đã mua rất nhiều chất dẫn cháy.”
Ông ấy đã châm ngòi vụ hỏa hoạn. Ông ấy đã giết chết tất cả bọn họ. “Trong báo cáo của cảnh sát ghi vậy sao?” Tôi khó nhọc hỏi. “Toby nói về việc muốn đốt hết tất cả - cảnh sát có biết không ạ?”
“Không,” Zara trả lời. “Cô gái mà Toby nói điều đó cho nghe - cô ta không biết nó là ai. Thậm chí khi điều tra viên đến tìm, cô ta vẫn hoàn toàn mờ mịt. Cảnh sát chưa bao giờ tìm cô ta. Họ không xác định được động cơ. Nhưng họ biết về chất dẫn cháy. Theo những thông tin mà đội điều tra hỏa hoạn có thể kết luận được, ngôi nhà trên đảo Hawthorne chứa đầy chất dẫn cháy. Van gas đã bị mở.”
Tay tôi bịt chặt lấy miệng. Âm thanh thoát ra khỏi kẽ ngón tay vừa giống tiếng thở hổn hển vì kinh hoảng, vừa giống tiếng kêu meo meo của một chú mèo lạc lối.
“Toby không phải kẻ ngốc.” Biểu cảm của Jameson sắc lạnh. “Trừ khi đây là một vụ thề nguyện cùng nhau tự sát, bằng không chú ấy chắc chắn phải có một kế hoạch dự phòng để đảm bảo cả chú ấy và bạn bè đều không bị nhấn chìm trong biển lửa.”
Zara nhắm chặt mắt. “Vấn đề là ở đó,” bà thì thầm. “Cả ngôi nhà toàn là chất dẫn cháy. Van gas mở sẵn - nhưng không ai châm mồi lửa. Đêm đó còn là một đêm sấm sét bão bùng. Toby có lẽ đã lên kế hoạch đốt rụi ngôi nhà từ một khoảng cách an toàn. Những người còn lại hỗ trợ cho nó. Nhưng không ai trong số họ thực sự châm lửa.”
“Sét,” Xander kinh hoảng thốt lên. “Nếu van gas mở sẵn, nếu họ rải chất dẫn cháy khắp sàn...”
Tôi có thể mường tượng cảnh đó trong đầu mình. Có phải ngôi nhà đã phát nổ? Lúc đó bọn họ vẫn đang ở bên trong hay ngọn lửa đã nhanh chóng lan ra khắp hòn đảo?
“Bố tôi đã sống với niềm tin rằng Toby thực sự đã chết trong suốt nhiều tháng trời. Ông thậm chí còn thuyết phục cảnh sát để họ chôn chặt bản báo cáo về vụ việc đó. Đó không phải là một vụ cố ý phóng hỏa; cùng lắm, nó chỉ dừng lại ở mức độ âm mưu mà thôi.”
Nhưng họ không có cơ hội để hoàn tất âm mưu đó.
“Tại sao cảnh sát không kết luận ngay rằng vụ hỏa hoạn do sét gây ra?” Tôi hỏi. Tôi đã đọc các bài báo. Chúng không hề đề cập đến tình hình thời tiết. Bức tranh mà họ vẽ ra là bữa tiệc mất kiểm soát của một đám trẻ vị thành niên. Ba chàng trai có tương lai đầy hứa hẹn đã bỏ mạng - và một cô gái chẳng-có-mấy tiền-đồ xuất thân từ khu nghèo đói, tệ nạn của thành phố.
“Ngôi nhà bùng lên như một quả cầu lửa,” Zara trả lời, giọng đều đều. “Có thể nhìn thấy rõ từ đất liền. Nó chắc chắn không chỉ là một cú sét đánh. Và cô gái ở cùng họ lúc đó, Kaylie Rooney, vừa mới được thả khỏi trại cải tạo thanh thiếu niên sau khi bị phạt vì tội đốt phá. Đổ lỗi cho cô ta có vẻ dễ dàng hơn là cố gán ghép nguyên do gây ra vụ hỏa hoạn cho tự nhiên.”
“Nếu cô ấy đang trong độ tuổi vị thành niên,” Xander chậm rãi nói, “thì hồ sơ đáng lẽ phải bị niêm phong.”
“Chính ông già đã gỡ niêm phong,” câu nói của Jameson không có chút nào giống như một lời nghi vấn. “Làm bất cứ điều gì để bảo vệ thanh danh của gia tộc!”
Tôi có thể hiểu tại sao mẹ của mẹ tôi lại gọi tài sản của Tobias Hawthorne là những đồng tiền nhuốm máu. Phải chăng ông ấy để lại nó cho tôi một phần vì cảm giác tội lỗi?
“Tôi không cảm thấy thương tiếc Kaylie Rooney,” Zara lạnh lùng nói. “Chuyện xảy ra với cô ta - chuyện xảy ra với tất cả bọn họ - hiển nhiên là một bi kịch đau lòng, nhưng cô ta còn lâu mới vô tội. Từ những gì mà điều tra viên thu thập được, gia đình Rooney là đầu mối phân phối thuốc phiện khắp Rockaway. Họ nổi tiếng tàn nhẫn, và Kaylie gần như chắc chắn cũng nhúng tay vào công việc kinh doanh của gia đình.”
Nếu đứa con gái vô dụng của tôi từng dạy cho cô điều tối quan trọng của gia đình chết giẫm này thì cô sẽ không dám gọi vào số của tôi đâu. Cuộc đối thoại chiều hôm đó dội về.
Nếu con khốn đó không chạy, tôi sẽ tự tay găm một viên đạn vào người nó.
Nếu những điều Zara nói về gia đình của mẹ tôi là thật thì lời hăm dọa đó có lẽ không phải là một phép ẩn dụ.
“Còn ngư dân kéo Toby ra khỏi biển thì sao?” Tôi hỏi, cố gắng tập trung vào các tình tiết của vụ án và không nghĩ quá lâu hoặc quá sâu về xuất thân của mẹ tôi. “Hồ sơ có giải thích chi tiết điều đó không ạ?”
“Cơn bão đêm đó rất khủng khiếp,” Zara trả lời. “Ban đầu, bố tôi nghĩ không có con thuyền nào lại ra khơi trong tình hình đó cả, nhưng cuối cùng các điều tra viên cũng đã tìm thấy một người thề thốt rằng vẫn có một con thuyền lênh đênh trên biển lớn trong cơn bão đó. Chủ con thuyền thực tế là một người rất kín tiếng. Ông ta sống trong cái lán dựng gần ngọn hải đăng cũ bị bỏ hoang ở Rockaway. Dân địa phương đều tránh xa ông ta. Dựa trên những lời chia sẻ của người dân thị trấn với điều tra viên, hầu hết mọi người dường như đều nghĩ đầu óc ông ta không bình thường cho lắm. Vì thế đêm đó ông ta mới cho thuyền ra khơi, giữa một cơn bão chết người.”
“Ông ấy đã thấy Toby,” tôi nói ra suy nghĩ của mình. “Lôi ông ấy ra khỏi biển. Mang ông ấy về nhà. Không hay biết gì cả.”
“Bố tôi tin Toby đã mất trí nhớ, không rõ là do chấn thương hay sang chấn tâm lý. Bằng cách nào đó, người đàn ông này, tên Jackson Currie, đã chăm sóc nó cho đến khi nó khỏe mạnh trở lại.”
Không chỉ có người đàn ông đó, tôi nghĩ. Mẹ tôi cũng ở đó. Bà ấy đã chăm sóc và giúp ông ấy hồi phục.
Tôi quá mải mê suy nghĩ về mẹ và xâu chuỗi các phần của câu chuyện đó trong đầu mà bỏ lỡ nửa sau trong câu nói của Zara. Cái tên mà bà ấy nhắc đến.
“Jackson,” Jameson thở mạnh. “Người thừa kế, tên của ngư dân đó là Jackson. ”
Tôi sững người, nhưng chỉ trong giây lát. Anh hy vọng em sẽ đi thật xa, thật xa, Toby đã viết như vậy, nhưng nếu em cần bất cứ thứ gì, anh hy vọng em sẽ làm đúng như những gì anh bảo em phải làm trong bức thư đó. Hãy đến Jackson. Em biết anh để lại thứ gì ở đó. Em cũng biết nó đáng giá bao nhiêu.
Không phải Jackson ở Mississippi.
Mà là Jackson Currie. Ngư dân đã kéo Toby ra khỏi con sóng dữ.
“Điều mà tôi không hiểu là...” Zara nói, “tại sao Toby vẫn cố trốn chạy khi nó đã lấy lại được trí nhớ - cứ giả như việc nó lấy lại được trí nhớ là đúng đi. Nó chắc chắn phải nhận thức được rằng vệ sĩ của gia đình chúng tôi hoàn toàn có khả năng bảo vệ nó khỏi mọi mối đe dọa. Có thể gia đình Rooney nắm giữ trong tay cả Rockaway, nhưng đó chỉ là một thị trấn nhỏ. Họ chỉ là những con người nhỏ bé với phạm vi ảnh hưởng không đáng kể. Các vấn đề pháp lý cũng đã được giải quyết êm thấm. Toby hoàn toàn có thể về nhà, nhưng nó không làm thế.”
Ông ấy không về nhà vì ông ấy nghĩ mình không xứng đáng. Sau khi đọc những tấm bưu thiếp đó, tôi hiểu được nỗi lòng của Toby. Nếu tôi làm những điều mà ông ấy đã làm, không biết tôi có cảm thấy như vậy không nhỉ?
Một tiếng chuông chói tai kéo tôi ra khỏi suy nghĩ đó. Là điện thoại của tôi. Tôi nhìn xuống và thấy Grayson đang gọi.
Khoảnh khắc anh ấy hôn tôi lại xẹt qua. Tôi đã hôn đáp lại. Kể từ lúc đó, chúng tôi thậm chí còn chẳng thể nhìn thẳng vào nhau, cũng không thực sự trò chuyện. Vậy tại sao giờ anh ấy lại gọi cho tôi?
Anh ấy đang ở đâu? “A lô?” Tôi nhấc máy.
“Avery.” Grayson kéo dài tên tôi, nhưng chỉ trong tích tắc.
“Anh đang ở đâu?” Tôi hỏi. Đầu dây bên kia tạm dừng, rồi anh ấy gửi cho tôi một lời mời trò chuyện qua video. Tôi chấp nhận, và ngay sau đó, khuôn mặt của Grayson xuất hiện. Đôi mắt xám, gò má sắc nét, đường viền hàm còn sắc nét hơn. Dưới ánh mặt trời, mái tóc vàng sáng của anh ấy lấp lánh màu bạch kim.
“Sau một hồi thuyết phục, Max mới chịu kể cho anh nghe về những điều được viết trên những tấm bưu thiếp của em,” Grayson nói. “Về mẹ của em nữa. Em còn nhớ lúc anh nói với em rằng anh sẽ tham gia vụ này không? Lúc anh bảo là anh sẽ giúp em đó?” Anh xoay điện thoại và tôi nhìn thấy một đống đổ nát. Tàn tích của một đám cháy. Những cái cây bị thiêu rụi. “Đây là điều anh làm.”
“Anh đến Đảo Hawthorne mà không có bọn em ư?” Xander vô cùng phẫn nộ.
Anh ấy làm vậy vì tôi. Tôi không chắc về cảm xúc của mình lúc này vì nếu anh chịu đợi thêm vài tiếng, chúng tôi đã có thể đi cùng nhau. Đây chẳng phải một hành động vĩ đại. Có cảm giác như Grayson đang trốn chạy hơn.
Để lời hứa của anh ở càng xa tôi càng tốt.
“Đảo Hawthorne,” Grayson xác nhận để đáp lại lời buộc tội của Xander. “Và Tháp canh Rockaway. Anh không thấy người dân ở đây thân thiện, nhưng anh lạc quan là mình sẽ tìm ra được mảnh ghép mà chúng ta còn thiếu, bất kể nó có là gì.”
Anh rất lạc quan về việc mình sẽ có thể tìm ra câu trả lời. Không biết anh đã bao giờ tính cả tôi vào trong đó chưa nhỉ?
“Tháp canh Rockaway,” Xander chậm rãi nói.
Tên của thị trấn vang vọng trong tâm trí tôi. Tháp canh Rockaway. Gia đình của mẹ tôi. Đột nhiên, tôi phải đối mặt với những nỗi lo lớn hơn nhiều so với ý nghĩa thực sự đằng sau hành động của Grayson - hay những cảm xúc mà nó đã, hoặc đã không, khơi dậy trong tôi.
“Grayson,” tôi nói, giọng hoảng hốt - ngay cả chính bản thân tôi cũng thấy vậy. “Anh không hiêu. Mẹ em đã đổi tên và rời khỏi nơi đó vì gia đình của bà quá nguy hiểm. Em không biết họ biết được những gì về Toby. Em cũng không biết đó có phải là lý do khiến họ ghét bà nhiều đến thế không - nhưng họ đã đổ lỗi cho gia đình Hawthorne về cái chết của con gái họ. Anh phải rời khỏi đó ngay.”
Bên cạnh tôi, Oren chửi thề. Grayson xoay điện thoại lại, đôi mắt xám của anh ấy khóa chặt vào tôi. “Avery, anh đã bao giờ cho em lý do để tin anh là một kẻ đặc biệt không thích nguy hiểm chưa?”
Grayson Hawthorne đủ kiêu ngạo để nghĩ mình có khả năng chống đạn - và đủ chính trực để giữ một lời hứa từ đầu đến cuối.
“Anh phải rời khỏi đó ngay,” tôi nhắc lại lần nữa, nhưng chưa gì Jameson đã thò đầu qua vai tôi và hét lên với anh trai của mình.
“Anh phải tìm một người đàn ông tên là Jackson Currie. Ông ta sống ẩn dật gần một ngọn hải đăng bị bỏ hoang. Hãy nói chuyện với ông ta. Xem ông ta biết gì.”
Grayson cười, nụ cười đó cứa vào tôi, từng chút, từng chút một như nụ hôn của anh ấy. “Đã hiểu.”