Chương 73
Phải đến một tiếng sau chúng tôi mới nghe được tin tức từ Grayson. Oren đã liên lạc với những người từng được ông giúp đỡ ở Bờ Tây để xin trợ giúp. Tôi không phải người duy nhất lo lắng cho sự an nguy của thành viên nhà Hawthorne đang lưu lạc đâu đó gần thị trấn Tháp canh Rockaway.
Khi điện thoại của tôi đổ chuông lần nữa, Grayson không vui lắm khi đột ngột bị đặt vào vòng bảo vệ.
“Anh tìm thấy ông ấy chưa?” Jameson chen vào bên cạnh tôi để nói chuyện với anh trai của mình. “Jackson Currie ấy?”
“Ông ấy có vốn từ khá màu mè,” Grayson tường thuật lại. “Còn vùng đất gần cái lán của ông ta là một bãi mìn.”
“Ông của các cháu và điều tra viên của ông ấy cũng gặp vấn đề tương tự,” Zara ở đằng sau chúng tôi nói chen vào. “Họ không thể cạy được từ nào từ miệng của người đàn ông đó. Grayson, cháu nên về nhà đi. Chỉ kẻ ngốc mới làm việc này. Vẫn còn nhiều manh mối tiềm năng khác để chúng ta theo đuổi.”
Nếu chúng tôi đang ở trong một tình huống khác, chắc chắn tôi sẽ hỏi bà ấy những manh mối đó là gì, nhưng hiện tại, thứ duy nhất mà tôi nghĩ đến là Toby đã bảo mẹ rằng hãy đến tìm Jackson nếu bà ấy cần bất cứ thứ gì. Dường như điều đó có nghĩa là nếu mẹ tôi xuất hiện thì ông ta sẽ mở cửa.
“Anh có thể đến đủ gần để cho em nói chuyện điện thoại với ông ta không?” Tôi hỏi.
“Nếu không có ai cố gắng cản trở anh...” Grayson liếc xéo qua vai về hướng những người đi theo để bảo vệ anh ấy, tôi đoán vậy, rồi quay lại nhìn thẳng vào ống kính - nhìn thẳng vào tôi. “Anh có thể thử.”
♖
Cái lán của Jackson Currie thực sự là một cái lán. Tôi dám dùng tiền để cược rằng ông ấy đã tự tay dựng nó lên. Cái lán không lớn, cũng không có cửa sổ.
Grayson đưa tay gõ vào thứ có vẻ là một cánh cửa bằng kim loại. Vậy tức là cái lán có thể là một từ không được chuẩn xác, tôi nghĩ. Thứ mà Jackson Currie dựng lên gần giống một boong-ke hơn.
Grayson gõ một lần nữa, nhưng bất chấp nỗ lực của anh, thứ duy nhất anh ấy nhận được là một viên đá to tướng ném thẳng vào người từ trên xuống.
“Chú không thích chuyện này,” Oren nghiêm nghị nói.
Tôi cũng vậy, nhưng chúng tôi đã đến rất gần - không chỉ với Toby mà còn với câu trả lời. Tôi có một bí mật...
Bây giờ, tôi đã biết quá nhiều điều mà trước đây tôi không biết. Có lẽ tôi đã biết tất cả. Nhưng tôi không thể ngăn được cảm giác rằng đây là cơ hội của tôi - có lẽ là cơ hội cuối cùng - để biết chắc chắn, để hiểu mẹ tôi theo cách mà tôi chưa từng hiểu về bà trước đây.
Để hiểu thứ mà bà và Toby có.
“Hãy xem ông ta có muốn nói chuyện với em không,” tôi nói với Grayson. “Hãy nói với ông ấy...” Giọng tôi nghẹn lại. “Hãy nói với ông ấy rằng con gái của Hannah đang gọi. Hannah Rooney.” Đó là lần đầu tiên tôi nói ra tên khai sinh của mẹ mình. Cái tên mà bà chưa từng nhắc đến với tôi.
Hình ảnh trên màn hình điện thoại mờ đi trong giây lát. Chắc hẳn Grayson đã hạ thấp điện thoại xuống. Tôi nghe thấy tiếng hét của anh ấy vọng vào.
Xin hãy nói chuyện với tôi, tôi van nài Jackson Currie trong đầu mình. Hãy nói cho tôi tất cả những gì mà ông biết. Về Toby. Về mẹ của tôi. Về thứ mà Toby đã để lại cho ông.
“Anh nói với ông ta rồi.” Khuôn mặt của Grayson xuất hiện trên màn hình. “Không có câu trả lời. Anh nghĩ chúng ta...”
Tôi không có cơ hội được nghe phần còn lại của điều Grayson nghĩ vì ngay sau đó, tôi đã nghe thấy tiếng kim loại va chạm vào nhau chát chúa. Những chốt cố định đang bung mở, tôi nhận ra.
Grayson xoay camera vừa kịp lúc để tôi có thể nhìn thấy cánh cửa kim loại cót két mở ra. Lúc đầu, tôi chỉ nhìn thấy bộ râu khổng lồ của Jackson Currie - nhưng sau đó, tôi thấy đôi mắt nheo lại của ông ta.
“Con bé đâu?” Ông ta làu bàu.
“Cháu đây,” tôi nói, giọng như hét lên. “Cháu đây. Cháu là con gái của mẹ Hannah.”
“Không.” Ông ta xổ toẹt. “Không tin điện thoại.” Cứ thế, ông ta đóng sầm cửa lại.
“Ý ông ta là gì, ông ta không tin điện thoại?” Jameson gặng hỏi. “Có cái gì mà không tin?”
Suy nghĩ của tôi đang lang thang ở đâu đó khác. Chúng tôi đều biết Jackson Currie sẽ chỉ nói chuyện với tôi. Ông ta sẽ không nói chuyện với Grayson. Ông ta cũng từng từ chối, không muốn nói chuyện với các điều tra viên của Tobias Hawthorne. Ông ta mắc chứng hoang tưởng và khá kín tiếng. Ông ta không tin tưởng điện thoại.
Nhưng ông ta sẽ nói chuyện với tôi - mặt đối mặt.
“Em sẽ gọi lại cho anh,” tôi nói với Grayson, sau đó gọi một cuộc điện thoại khác - cho Alisa. “Em được phép ở ngoài Nhà Hawthorne ba đêm một tháng. Cho đến giờ, em mới ở ngoài một đêm.”