Chương 74
Alisa không thích ý tưởng đến Đảo Hawthorne của tôi. Oren thì càng không. Nhưng không gì có thể ngăn tôi lại lúc này.
“Được thôi.” Oren nhìn tôi. “Chú sẽ sắp xếp người bảo vệ cháu.” Mắt ông ấy nheo lại. “ Chỉ một mình cháu.”
Bên cạnh tôi, Xander nhảy dựng lên. “Cháu phản đối!”
“Bác bỏ,” Oren trả lời ngay lập tức. “Chúng ta sắp sửa dấn thân vào một tình huống có tính đe dọa cao. Chú muốn ít nhất phải có một đội vệ sĩ tám người bảo vệ dưới mặt đất. Chúng ta không được phép xao lãng một giây nào. Avery là gói hàng - gói hàng duy nhất - bằng không chú sẽ dùng băng keo trói cả ba đứa lại vào ghế, kết thúc!”
Cả ba đứa. Mắt tôi tìm đến chỗ Jameson đang đứng. Tôi chờ đợi anh mở miệng tranh cãi với Oren. Jameson Winchester Hawthorne chưa bao giờ chịu đứng ngoài bất cứ cuộc đua nào trong đời mình. Anh không thể làm thế. Nhưng hiện tại, tại sao anh không cố gắng đàm phán với Oren?
Jameson nhận ra gì đó trong cách tôi nhìn anh. “Gì thế?”
“Anh không phàn nàn gì về quyết định này ư?” Tôi nhìn anh ấy chằm chằm.
“Tại sao anh phải làm thế hả Người thừa kế?”
Bởi vì anh chơi để thắng. Bởi vì Grayson đã ở đó. Bởi vì đây là trò chơi của chúng ta - của anh và của em - trước khi nó thuộc về bất kỳ ai khác. Tôi cố gắng ngăn bản thân mình lại. Bởi vì anh trai của anh đã hôn em. Bởi vì khi anh và em hôn nhau, cảm xúc của chúng ta hòa làm một.
Tôi không có ý định nói ra những lời đó. “Được thôi.” Tôi nhìn Jameson thêm một lúc nữa, rồi quay sang Oren. “Cháu sẽ đi một mình.”
♖
Bay từ Texas đến vùng duyên hải Oregon mất chưa đến bốn giờ đồng hồ. Tính cả thời gian di chuyển ra vào sân bay ở mỗi bên, tổng cộng rơi vào khoảng gần năm tiếng. Tôi đặt chân lên ngưỡng cửa nhà Jackson Currie - đại khái có thể được gọi là thế - khi mặt trời đã dần khuất núi.
“Em sẵn sàng chưa?” Grayson ở bên cạnh tôi hỏi, giọng trầm thấp.
Tôi gật đầu.
“Người của chú sẽ phải lùi lại,” Grayson nói với Oren. “Họ có thể thiết lập một vành đai bảo vệ, nhưng cháu dám cược với chú một khoản tiền lớn là Currie sẽ không chịu mở cửa nếu Avery xuất hiện với đội quân hùng hậu bên cạnh.”
Oren gật đầu với người của mình và ra hiệu bằng tay. Họ bắt đầu tản đi. Nếu chuyện này suôn sẻ theo đúng kế hoạch thì gia đình của mẹ tôi chắc chắn sẽ không bao giờ biết được tôi đã đến đây. Nhưng nếu họ phát hiện thì đám tội phạm tép riu đó cũng khó mà cầm cự được trước sức mạnh của nhà Hawthorne.
Hiện tại là sức mạnh của tôi. Tôi cố gắng tin vào điều đó khi tiến tới và gõ cửa nhà Jackson Currie. Tiếng gõ đầu tiên vang lên hơi ngập ngừng, nhưng sau đó, tôi bắt đầu dùng nắm đấm đập mạnh.
“Cháu đây ạ!” Tôi nói lớn. “Lần này là thật.” Vẫn không có câu trả lời. “Tên của cháu là Avery. Con gái của mẹ Hannah.” Nếu tôi đã cố gắng hết sức rồi mà ông ta vẫn không mở cửa thì tôi cũng không biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo. “Toby đã viết cho mẹ cháu những tấm bưu thiếp.” Tôi tiếp tục gào thét. “Ông ấy nói nếu mẹ cháu cần bất cứ thứ gì, bà ấy có thể đến đây. Cháu biết ông là người đã cứu mạng Toby sau vụ hỏa hoạn. Cháu cũng biết mẹ cháu đã giúp đỡ ông. Cháu cũng biết hai người họ dành tình cảm cho nhau. Nhưng cháu không biết gia đình bà ấy đã phát hiện ra chưa, hay chính xác thì chuyện gì đã xảy ra...”
Cánh cửa bật mở. “Gia đình đó vẫn luôn biết,” Jackson Currie càu nhàu. Qua điện thoại, tôi không nhận ra được là ông ta to lớn đến thế. Ông ta phải cao ít nhất một mét chín, dáng dấp y hệt đám tay chân của Oren.
“Có phải vì thế nên mẹ cháu phải đổi tên không?” Tôi hỏi. “Vì thế nên mẹ cháu mới chạy trốn?”
Người ngư dân nhìn chằm chằm tôi một hồi, biểu cảm trên gương mặt cứng như đá tảng. “Cô không giống Hannah lắm,” ông ta lại làu bàu. Trong một khoảnh khắc kinh hoảng, tôi nghĩ ông ta sắp đóng sầm cửa vào mặt tôi. “Ngoại trừ đôi mắt.”
Nói xong, ông ta thả tay và để cánh cửa trôi vào trong. Oren, Grayson và tôi cùng bước vào.
“Chỉ cô gái được vào,” Jackson Currie gầm gừ mà không buồn quay đầu lại.
Tôi biết chắc Oren sẽ cự cãi. “Xin chú đãy,” tôi nói với ông ấy. “Oren, cháu xin chú. ”
“Chú sẽ đứng ở cửa.” Giọng Oren cứng như thép. “Lúc nào con bé cũng phải ở trong tầm mắt của tôi. Ông không được phép đến gần con bé trong bán kính một mét.”
Tôi đã nghĩ Jackson Currie sẽ không hài lòng với những mệnh lệnh đó, nhưng ông ta lại gật đầu. “Tôi thích anh chàng đó,” ông ta nói với tôi, sau đó đưa ra một yêu cầu khác. “Cậu nhóc ở ngoài.”
Cậu nhóc. Grayson. Anh ấy không muốn lùi xa khỏi tôi, nhưng anh ấy buộc phải làm thế. Trong một khắc, tôi quay lại nhìn anh ấy bước đi.
“Chỉ thế thôi à?” Currie hỏi như thể trong giây phút ấy, ông ta đã nhìn ra một bí mật nào đó mà tôi đang cố tình giấu kín.
Tôi quay lại trả lời. “Xin hãy kể cho cháu nghe về mẹ của cháu.”
“Chẳng có mấy để nói,” ông ta đáp. “Ngày trước, cô ấy thỉnh thoảng ghé thăm tôi. Lần nào cũng nằng nặc đòi tôi phải đi bệnh viện dù chỉ là vài vết xước nhỏ. Cô ấy học nghề y tá. Mũi khâu không tệ.”
Mẹ tôi từng học điều dưỡng? Bí mật này cũng không đến nỗi quá kinh khủng như trong tưởng tượng của tôi.
“Bà ấy đã giúp ông chăm sóc Toby sau khi ông kéo Toby lên khỏi con sóng dữ?” Tôi hỏi.
Ông ta gật đầu. “Đúng vậy. Cũng khó có thể nói là cô ấy đặc biệt thích công việc đó, nhưng cô ấy luôn miệng nói về một lời thề.”
Lời thề Hippocrates. Tôi lục tìm trong trí nhớ và nhớ được đại ý của nó. “Đầu tiên là không làm hại người.”
“Đối với người nhà Rooney mà nói thì lời thề đó là thứ đáng tởm nhất,” Currie làu bàu. “Nhưng Hannah vẫn luôn là người mang họ Rooney đáng ghét trong mắt gia đình.”
Những thớ cơ trong cổ họng tôi thít chặt lại. “Bà ấy giúp ông chăm sóc Toby dù biết rõ ông ấy là ai và vẫn nghĩ Toby là người gây ra cái chết của chị em gái mình.”
“Cô kể chuyện hay tôi kể đây?”
Tôi im lặng. Sau đó chừng một, hai giây, sự im lặng của tôi đã được đền đáp. “Cô ấy yêu chị em gái của mình. Lúc nào cũng nói Kaylie không giống những người còn lại. Hannah đã lên kế hoạch đưa cô ấy ra ngoài.”
Chắc chắn khi tất cả những chuyện này đổ ập xuống, mẹ tôi hồi đó cũng không lớn hơn tôi bây giờ quá ba, bốn tuổi. Kaylie là chị em gái của bà ấy. Tôi muốn khóc. Trong khoảnh khắc này, tôi không chắc mình còn muốn hỏi gì thêm nữa, nhưng tôi vẫn cố tiếp tục. “Toby đã ở đây bao lâu sau tai nạn đó vậy ạ?”
“Chừng ba tháng. Trong thời gian đó, cậu ấy gần như đã hồi phục hoàn toàn.”
“Và họ đã yêu nhau.”
Một khoảng im lặng kéo dài. “Hannah vẫn luôn là người mang họ Rooney đáng ghét trong mắt gia đình.”
Nếu là trường hợp khác thì tôi khó có thể hiểu được, nhưng nếu Toby bị mất trí nhớ thật thì ông ấy chắc hẳn không hay biết chuyện gì đã xảy ra trên đảo. Ông ấy cũng sẽ không biết gì về Kaylie - hay mối liên hệ giữa cô ấy và mẹ tôi.
Và mẹ tôi có một trái tim quảng đại. Có thể lúc đầu bà ghét ông ấy, nhưng ông ấy là người nhà Hawthorne mà, tôi vẫn luôn biết rõ những chàng trai nhà Hawthorne có sức hút riêng của họ.
“Chuyện gì đã xảy ra sau ba tháng đó?” Tôi hỏi.
“Ký ức của đứa trẻ đó quay trở lại.” Jackson lắc đầu. “Đêm đó, hai người cãi nhau một trận lớn. Cậu ấy đã suýt tự tử, nhưng Hannah không cho phép cậu ấy làm vậy. Cậu ấy định đi tự thú, nhưng cô ấy cũng không cho phép.”
“Tại sao không ạ?” Tôi hỏi. Dù bà có yêu đến mức nào thì Toby vẫn phải chịu trách nhiệm cho cái chết của ba người bạn. Chính ông ấy đã lên kế hoạch phóng hỏa vào đêm đó, dù không thực sự châm ngòi thực sự.
“Cô nghĩ kẻ đã giết chết Kaylie Rooney sẽ phải ở trong tù bao lâu?” Jackson hỏi tôi. “Hannah muốn chạy trốn, chỉ có hai người họ, nhưng chàng trai đã từ chối. Cậu ấy không thể làm vậy.”
“Làm gì cơ ạ?” Tôi hỏi. Cuối cùng thì mẹ tôi cũng chạy trốn đó thôi. Bà đã thay tên đổi họ. Và ba năm sau đó, bà có tôi.
“Có trời mới hiểu được hai con người đó nghĩ gì,” Jackson Currie lẩm bẩm. “Đây.” Ông ta ném thứ gì đó vào chân tôi. Phía sau tôi, Oren giật bắn người, nhưng ông ấy không ngăn tôi tiến về phía trước để nhật vật đang nằm trên mặt đất lên. Nó được bọc trong một mảnh vải lanh. Tôi mở nó ra và tìm thấy hai thứ: một bức thư và một đĩa cứng kim loại nhỏ, kích cỡ chỉ bằng một phần tư.
Tôi đọc bức thư. Tôi không mất nhiều thời gian để nhận ra nó chính là bức thư mà Toby đã nhắc đến trong những tấm bưu thiếp.
Hannah thân mến, đọc ngược cũng như đọc xuôi.
Xin đừng ghét bỏ anh - hoặc nếu có thì hãy ghét anh vì những lý do đúng đắn. Hãy ghét anh vì anh hay tức giận, ích kỷ và ngu ngốc. Hãy ghét anh vì đã để thuốc phiện thao túng và vì anh đã cho rằng đốt bến tàu là không đủ - phải đốt nhà thì mới thực sự làm tổn thương bố anh đến tận cùng. Hãy ghét anh vì anh đã để người khác tham gia vào trò chơi cùng anh - vì đã coi nó giống như một trò chơi. Hãy ghét anh vì anh là kẻ duy nhất còn sống sót.
Nhưng xin đừng ghét anh vì anh bỏ đi.
Em có thể nói với anh hết lần này đến lần khác rằng anh chưa bao giờ châm mồi lửa. Em có thể tin vào điều đó. Vào một ngày đẹp trời nào đó, có lẽ anh cũng có thể tin vậy. Nhưng rốt cuộc, ba người họ vẫn bỏ mạng vì anh. Anh không thể ở đây. Không thể ở đây với em. Anh không xứng. Anh cũng sẽ không quay trở về nhà. Anh sẽ không để bố của anh vờ như mọi chuyện không có thật.
Sớm muộn ông ấy cũng sẽ tìm ra. Ông ấy luôn như thế. Ông ấy sẽ đến tìm anh, Hannah ạ. Ông ấy sẽ cố gắng biến chuyện này trở nên tốt đẹp hơn. Và nếu anh để ông ấy tìm được mình, nếu anh để ông ấy rót vào tai anh những lời vàng ngọc, có khi anh sẽ lại bắt đầu tin ông ấy. Anh sẽ bị cám dỗ, để cho ông ấy rửa sạch tội lỗi hộ mình theo cách mà chỉ có những tỷ phú mới có thể làm được, để em và anh có thể sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Nhưng em xứng đáng nhiều hơn thế. Chị em gái em xứng đáng được đối xử tốt hơn thế. Còn anh thì nên tan biến thôi.
Anh sẽ không tự sát. Em đã nài nỉ anh hứa với em điều đó, anh sẽ giữ lời. Anh cũng sẽ không tự thú. Nhưng chúng ta không thể ở bên nhau. Anh không thể làm điều đó cho em. Anh hiểu em - hiểu rằng yêu anh sẽ làm em đau đớn. Anh sẽ không làm em tổn thương thêm nữa.
Rời Tháp canh Rockaway đi, Hannah. Nếu không có Kaylie, không có gì ở đây giữ chân em được nữa. Thay tên đổi họ. Bắt đầu lại từ đầu. Em yêu những câu chuyện cổ tích, anh biết, nhưng anh không thể là cái kết đẹp hạnh-phúc-mãi-mãi-về-sau của em. Chúng ta không thể ở trong lâu đài nhỏ của chúng ta mãi được. Em phải tìm cho mình một lâu đài mới. Em phải bước tiếp. Phải sống, vì anh.
Nếu em cần bất cứ thứ gì, hãy đến tìm Jackson. Em biết cái vòng tròn luẩn quẩn này có giá trị như thế nào. Em biết tại sao lại thế. Em biết tất cả mọi thứ. Có lẽ em là người duy nhất trên hành tinh này biết con người thật của anh.
Hãy ghét anh đi, nếu em có thể, vì tất cả những lý đo mà anh xứng đáng phải nhận lấy. Nhưng xin đường ghét anh vì anh bỏ đi khi em còn đang say ngủ. Anh biết em sẽ không để anh đi, và anh cũng không đành lòng nói lời từ biệt.
Harry
Tôi ngẩng đầu lên khỏi bức thư, hai tai ù đi. “Ông ấy ký tên là Harry.”
Jackson nghiêng đầu sang một bên. “Đó là cái tên tôi gọi cậu ấy trước khi tôi biết tên thật. Hannah cũng gọi cậu ấy như vậy.”
Có thứ gì đó nảy sinh trong tôi. Tôi nhắm mắt và thả lỏng cho tâm trí mình lơ lửng. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian từ lúc Toby rời cái lán này hai mươi năm trước cho đến khi mẹ tôi qua đời. Nếu là bố tôi, chắc hẳn phải có lúc ông đến tìm bà. Nhất định họ đã từng quay lại với nhau, ít nhất là một lần.
“Ông ấy đã đến tìm cháu sau khi mẹ cháu qua đời,” tôi thì thầm. “Ông ấy nói với cháu rằng tên của ông ấy là Harry.”
“Cô ấy mất rồi ư?” Jackson Currie nhìn tôi chằm chằm. “Hannah bé nhỏ mất rồi ư?”
Tôi gật đầu. “Vì bệnh.” Trong tình cảnh này, có vẻ giải thích rõ hơn là một động thái quan trọng. Jackson đột ngột quay người. Một giây sau, ông ta lục tung các ngăn tủ. Ông ta dúi một vật khác vào người tôi, tiến sát đủ để đầu ngón tay của chúng tôi có thể lướt qua nhau.
“Tôi định đưa cái này cho Harry,” ông ta làu bàu. “Nếu cậu ấy quay trở lại. Hannah gửi chúng đến đây, hết năm này sang năm khác. Nhưng nếu cô ấy mất rồi, thì tôi chỉ có thể trả lại chúng cho cô thôi.”
Tôi cúi xuống nhìn thứ mà ông ta vừa đưa cho tôi. Lại một chồng bưu thiếp khác.