← Quay lại trang sách

Chương 75

Đọc những bức thư tình mà Toby gửi cho mẹ tôi là một nhẽ. Đọc những bức thư bà gửi cho ông lại là một nhẽ khác. Giọng điệu trong đó thực sự là của bà, thực đến độ tôi có thể nghe thấy văng vẳng giọng của bà nói từng lời mà tôi đang đọc được.

Mẹ tôi yêu ông ấy. Những thớ cơ trong ngực tôi thắt lại. Yêu ông ấy chỉ đem lại tổn thương, nhưng bà vẫn bất chấp. Tôi thở - hít vào rồi lại thở ra. Ông ấy bỏ rơi bà, nhưng bà vẫn yêu ông ấy. Chuỗi suy nghĩ đó cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, lặp đi lặp lại khi chúng tôi lái xe trở lại đường băng, nơi chuyên cơ của tôi đang chờ sẵn. Thứ mà mẹ tôi và Toby có - thật bi thảm, hỗn độn và lấy đi của họ quá nhiều. Nếu có bất cứ điều gì mà những tấm bưu thiếp này làm rõ được, thì đó chính là đáng lẽ ra bà ấy đã có thể làm lại mọi thứ.

“Em ổn không?” Grayson hỏi, như thể trong chiếc SUV này chỉ có hai chúng tôi, như thể vây xung quanh chúng tôi không phải là người của Oren. Đằng trước và đằng sau xe của chúng tôi còn có hai chiếc SUV khác. Riêng ở trong chiếc xe này đã có bốn người được trang bị vũ khí đầy đủ, bao gồm cả Oren.

“Không” tôi đáp lời Grayson. “Không thực sự ổn lắm.” Từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ, tôi ấn tượng mẹ chỉ cần có tôi là đủ. Bà không hẹn hò. Bà không khao khát, cũng chẳng cần gì từ Ricky. Cuộc đời của bà tràn ngập tình yêu. Tình yêu của bà luôn đong đầy - nhưng còn lãng mạn thì sao nhỉ? Đó không phải là thứ bà cần. Cũng không phải thứ bà khao khát. Thậm chí đó còn không phải là thứ mà bà sẵn sàng mở lòng - và giờ thì tôi đã biết tại sao.

Bởi vì bà chưa bao giờ ngừng yêu Toby.

Nhắm mắt lại đi, tôi có thể nghe thấy giọng Max nói với tôi. Hãy tưởng tượng cậu đang đứng trên một vách đá, nhìn ra đại dương. Gió thổi tung tóc cậu. Mặt trời đang dần khuất núi. Cậu, cả thể xác và linh hồn, đang khao khát một thứ. Một con người. Cậu nghe thấy tiếng bước chân phía sau cậu. Cậu quay người lại.

Ai ở đó?

Và câu trả lời của tôi vẫn là: Không ai cả.

Nhưng sau khi đọc những tấm bưu thiếp của mẹ thì sao? Tôi ngày càng khó có thể phớt lờ Grayson đang ngồi cạnh tôi lúc này, ngày càng khó có thể không nghĩ về Jameson. Mắt tôi cay cay, dù chẳng có lý do gì để tôi phải khóc.

Tôi cúi xuống, nhìn chằm chằm vào những giọt nước mắt rơi trên những tấm bưu thiếp mà mẹ tôi viết cho Toby, ép bản thân đọc tiếp. Không lâu sau, trọng tâm những dòng thư của mẹ tôi chuyển từ những điều họ đã có với nhau sang một câu chuyện tình kiểu khác. Kể từ đây, mọi tấm bưu thiếp đều viết về tôi.

Hôm nay, Avery đã bước những bước đi đầu tiên của con bé.

Từ đầu tiên Avery nói là “ừ-ố!”

Hôm nay, Avery đã sáng tạo ra một trò chơi kết hợp giữa trò Cây kẹo Khổng lồ, Cầu trượt, Thang và Cờ đam.

Cứ như thế, liên tục cho đến khi chuỗi những tấm bưu thiếp kết thúc. Cho đến tận khi bà từ giã cõi đời.

Tay tôi run rẩy, nắm chặt tấm bưu thiếp cuối cùng. Grayson nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay tôi.

“Bà ấy viết những dòng này...” tôi nói, giọng nghẹn ứ nơi cổ họng, “... về em... cho Toby.” Sau khi đọc chúng, có một sự thật không thể rõ ràng hơn: Toby thực sự là bố của tôi. Tôi đã ôm ấp suy đoán đó trong một khoảng thời gian dài đến mức khi nó được xác nhận, tôi không còn cảm thấy sốc nữa.

Điện thoại của Grayson đổ chuông. “Là Jameson,” anh ấy nói.

Trái tim tôi lỡ nhịp, rồi đập bình thường trở lại. “Anh bắt máy đi,” tôi nói với Grayson, rụt tay lại.

Grayson làm theo. “Bọn anh đang trên đường ra máy bay,” anh ấy trả lời Jameson.

Anh ấy chắc chắn sẽ muốn biết thứ mà tôi đã tìm được. Tôi hiểu, rất hiểu Jameson. Tôi giơ đĩa cứng kim loại nhỏ mà Jackson Currie đã đưa cho tôi. “Đây là thứ Toby đã để lại ở chỗ của Jackson.” Grayson nhìn nó, sau đó chuyển cuộc gọi với Jameson sang dạng video để anh ấy có thể nhìn thấy.

“Anh nghĩ đây là cái gì?” Tôi hỏi. Đĩa cứng có màu vàng, đường kính chừng hai phân. Trông nó giống hình dạng của một đồng xu, nhưng lại không giống bất cứ đồng xu nào mà tôi từng nhìn thấy trước đây, một mặt của nó được khắc chín vòng tròn đồng tâm, mặt còn lại trơn nhẵn.

“Trông có vẻ không có giá trị mấy,” Jameson bình phẩm. “Nhưng trong gia đình này, điều đó chẳng có nghĩa lý gì cả.” Âm thanh phát ra từ giọng nói của anh đã khơi gợi thứ gì đó trong tôi - một thứ đáng lẽ không nên xuất hiện. Thứ mà có lẽ sẽ không xảy ra nếu như tôi không đọc những tấm bưu thiếp của mẹ tôi.

Nhắm mắt lại đi, giọng Max văng vẳng. Ai ở đó?

“Chúng tôi đang trên đường đến,” Oren thông báo cụt lủn - cho ai thì tôi không rõ. “Chuẩn bị sẵn máy bay đi.”

Khi chúng tôi đến đường băng, Oren mở cửa cho tôi và cử ba người hộ tống lên máy bay. Sau lưng tôi, Grayson đã tắt video, nhưng vẫn đang nói chuyện với Jameson.

Tâm trí tôi tràn ngập hình ảnh của hai người họ - và những lời mà mẹ tôi viết cho Toby.

Khí trời về đêm càng lúc càng lạnh. Khi tôi bước về phía máy bay, một cơn gió mạnh dữ dội bất chợt nổi lên, sau đó đột ngột nhường chỗ cho sự tĩnh lặng bao trùm. Tôi nghe thấy một tiếng bíp vang lên the thé, và rồi thế giới xung quanh tôi bỗng dưng phát nổ. Thành một đám cháy lớn. Thành hư không.