Chương 77
Tôi nằm mơ thấy mình đang chạy dọc các dãy hành lang của Nhà Hawthorne. Tôi gặp một cầu thang và bên dưới nó là xác của một cô gái. Lúc đầu, tôi nghĩ đó là Emily Laughlin, nhưng khi tiến đến gần hơn, tôi nhận ra người đó chính là tôi.
♖
Tôi đang đứng bên rìa đại dương. Mỗi khi có một con sóng ập đến và vỗ vào chân tôi, tôi lại nghĩ mình sẽ bị nó nuốt chửng. Tôi đã sẵn sàng để nó nuốt trọn lấy mình rồi.
Nhưng mỗi lần, khi bóng tối vẫy gọi, tôi lại nghe thấy một giọng nói: Jameson Winchester Hawthorne.
♖
“Đồ khốn nạn.” Câu nói xuyên qua bóng tối theo một cách rất khác so với mọi lần kể từ khi tôi ở đây. Giọng nói đó là của Jameson, nhưng lần này to hơn, sắc hơn, như lưỡi dao. “Con bé sắp chết, còn anh thì cứ đứng đó! Đừng nói với em là con bé chỉ ngất đi thôi.”
Tôi cố gắng mở mắt. Tôi cố gắng hết sức - nhưng không thể.
“Em sẽ hiểu thôi, Jamie, em sẽ hiểu cảm giác chỉ biết đứng đó nhìn người ta chết.”
“ Emily. Lúc nào anh cũng nhắc đến Emily.”
Tôi muốn nói với họ rằng tôi có thể nghe thấy họ, nhưng tôi không thể cử động được miệng mình. Mọi thứ xung quanh tôi phủ một màu đen tối. Toàn thân tôi đau nhức.
“Anh biết em nghĩ gì không, Gray? Em nghĩ toàn bộ hành động tử vì đạo của anh chỉ là một lời nói dối mà anh tự nói với chính mình. Em không nghĩ rằng tránh xa Avery là vì em đâu. Em nghĩ anh chỉ đang cần một cái cớ để vạch ra ranh giới an toàn cho bản thân mình mà thôi.”
“Em không biết em đang nói gì đâu.”
“Anh không thể buông bỏ. Khi Emily còn sống, anh luôn cố chấp như vậy, dù cho cô ấy có làm gì thì bây giờ anh cũng vẫn vậy.”
“Em nói xong chưa?” Grayson đang la hét.
“Avery sắp chết, nhưng anh không chạy đến với em ấy.”
“Em muốn gì ở anh hả, Jamie?”
“Anh nghĩ em không phải đấu tranh như anh ư? Em gần như đã phải tự thuyết phục chính mình rằng miễn Avery là một câu đố hay một trò đố chữ, miễn là em vẫn đang chơi, thì em sẽ ổn . Chà, nhưng tạo hóa cũng khéo trêu đùa, bởi vì ở đâu đó trên con đường này, em đã quyết định không chơi nữa.”
Em có thể nghe thấy anh nói. Em có thể nghe thấy từng từ. Em ở đây...
“Em muốn gì ở anh?”
“Nhìn con bé đi, Gray. Nhìn đi, chết tiệt! Est unus ex nobis. Nos defendat eius. ”
Em ấy là một trong số chúng ta. Chúng ta phải bảo vệ em ấy. Lời đáp của Grayson đã bị tiếng của một con sóng vỗ nhấn chìm.
♖
Tôi đang ngồi trước một bàn cờ. Đối diện tôi là người đàn ông mà tôi không gặp lại kể từ ngày tôi gặp ông ấy vào năm tôi lên sáu.
Tobias Hawthorne nhấc quân hậu của mình lên, sau đó đặt nó trở lại. Thay vì điều khiển quân cờ, ông ấy đặt lên bàn cờ ba đồ vật mới. Một cái vặn nút chai. Một cái phễu. Một sợi dây xích.
Tôi nhìn chúng rồi nói. “Cháu không biết mình phải làm gì với những thứ này.”
Im lặng, ông ấy tiếp tục đặt lên bàn cờ đồ vật thứ tư: một chiếc đĩa cứng bằng kim loại.
“Cháu cũng không biết mình phải làm gì với nó.”
“Đừng nhìn ông, quý cô trẻ tuổi,” Tobias Hawthorne đáp. “Đây chính là tiềm thức của cháu . Toàn bộ đây đều là trò chơi do cháu tạo ra, không phải do ông.”
“Vậy nếu như cháu không muốn chơi nữa thì sao?” Tôi hỏi.
Ông ấy ngả người ra sau, nhấc quân hậu của mình lên một lần nữa. “Vậy thì ngừng thôi.”