Chương 84
“Tôi đã giết ông ta,” Mellie có vẻ choáng váng. “Tôi... ông ta cầm súng. Ông ta sẽ... nên tôi...”
“Thoải mái đi,” Toby lẩm bẩm. Ông tiến về phía trước và gỡ khẩu súng ra khỏi tay cô ta. Mellie để mặc cho Toby làm vậy.
Chuyện gì vừa xảy ra ở đây vậy? Cố gắng không nhìn vào thi thể đang nằm trên sàn - không nhìn vào bố của Grayson - tôi loạng choạng bước ra khỏi nhà kho. “Tôi không hiểu.” Đây có lẽ là lời nói dối lớn nhất đời tôi. “Cô bán đứng tôi, Mellie. Cô đã rời đi. Tại sao cô...”
“Lẽ ra mọi thứ không nên như thế này.” Mellie lắc đầu nguầy nguậy, dường như cô ấy còn không thể ngừng làm vậy trong vài giây. “Chúng tôi không bán đứng cô. Chuyện này không liên quan gì đến tiền cả.”
Chúng tôi? Tôi nghĩ, đầu óc quay cuồng.
“Chúng tôi là những ai?” Toby hỏi.
Đáp lại, Mellie nuốt nước bọt và đưa một ngón tay lên mắt. Lúc đầu, tôi không hiểu cô ta định làm gì, nhưng rồi cô ta tháo kính áp tròng xuống. Tôi bước về phía cô ta. Cô ta chớp mắt nhìn tôi. Kính áp tròng mà cô ta vừa tháo là loại có màu. Mắt trái của cô ta vẫn có màu nâu, nhưng mắt phải lại là một màu xanh lam rực rỡ, với vòng tròn hổ phách bao quanh đồng tử. Giống mắt của Eli.
“Anh trai của tôi và tôi đã bàn bạc với nhau và đồng ý là tôi sẽ phải đeo kính áp tròng,” Mellie nói, giọng vẫn còn run rẩy.
“Eli là anh trai cô.” Tâm trí tôi đang chạy đua. “Anh ta tạo ra mối đe dọa cho tôi để có cơ hội tiếp cận gần tôi, sau đó rò rỉ thông tin về Toby cho cánh nhà báo. Sau đó đến cô...”
“Lẽ ra mọi thứ không nên như thế này,” Mellie nhắc lại. “Chúng tôi chỉ đang cố kéo Toby ra khỏi chỗ ẩn nấp của ông ấy thôi. Chúng tôi chỉ muốn nói chuyện. Khi ông Grayson đề nghị giúp đỡ...”
“Cô bắt cóc tôi vì ông ấy.”
“Không!” Mellie phản bác ngay lập tức. “Ý tôi là... đại khái vậy.” Cô ta lại lắc đầu. “Sau khi Grayson và Jameson đến gặp ông ta ở Arizona, Sheffield Grayson đã cử người bám theo họ đến True North. Để theo dõi.” Tôi nghĩ đến tay dân chuyên ẩn nấp trong rừng. Oren đã lôi tôi ra khỏi bồn tắm - và cử một cấp dưới của ông ấy đuổi bắt kẻ gian. “Eli đã bắt được người đó,” Mellie tiếp tục nói. “Anh ấy đã chặn hắn ta lại, sau đó... họ nói chuyện.”
“Về tôi?” Tôi dừng lại. “Về Toby?”
Mellie không trả lời bất cứ câu hỏi nào. “Chúng tôi không biết người đàn ông đó làm việc cho ai,” cô ta nói. “Lúc đầu thì không. Nhưng chúng tôi và ông ta có chung một mục đích.”
Toby. “Vì thế nên Eli đã để lộ những bức ảnh đó,” tôi nói, cổ họng thắt lại. “Và rồi một vài ngày sau, có kẻ nào đó đã cho nổ tung máy bay của tôi.”
“Không phải chúng tôi! Eli và tôi chưa bao giờ muốn hại cô. Chúng tôi không muốn làm tổn thương ai cả!” Mellie hướng ánh mắt về phía Toby. “Chúng tôi chỉ muốn nói chuyện thôi.”
“Tại sao?” Tôi gặng hỏi, nhưng Mellie không trả lời. Cô ta vẫn dang nhìn Toby, không thể ngừng nhìn ông ấy.
“Tôi có biết cô không?” Ông ấy hỏi, lông mày nhíu lại.
Mellie cúi nhìn xuống. “Ông biết mẹ tôi.”
Thế giới rung chuyển dưới chân tôi - bất ngờ, đột ngột. Sheffield Gayson nói ông ta có kết quả xét nghiệm DNA khẳng định mối liên hệ giữa tôi và Toby. Tôi hít một hơi thật mạnh. Nhưng Toby không phải bố của tôi. Đó không phải DNA của tôi.
“Đây là mẹ của tôi.” Mellie lôi điện thoại ra và cho Toby xem một bức ảnh. “Tôi không hy vọng ông sẽ nhận ra bà ấy. Chắc chắn bà ấy cũng chỉ là một đêm hoang dại trong vô vàn những đêm khác của ông vào mùa hè năm đó.”
Mùa hè năm ông ấy “qua đời”, tôi nghĩ. Đối diện tôi, Toby đang xem ảnh. Tôi nhớ Zara từng nói các điều tra viên của Tobias Hawthorne đã tìm đến trò chuyện với một trong số những người phụ nữ từng ngủ với Toby vào mùa hè năm đó. Người đó là mẹ của Mellie ư?
Từ vị trí của tôi có thể thấy rõ Toby cũng đang khó nhọc tìm kiếm câu trả lời.
“Sheffield Grayson nói rằng cô đã đưa cho ông ta một mẩu DNA để kiểm tra,” tôi nói, nhìn thẳng Mellie. “Ông ta khẳng định tôi là con gái của Toby.” Tôi liếc nhìn về phía Toby, bụng quặn thắt. “Nhưng tôi không phải. Đúng không?”
“Không phải về mặt huyết thống.” Toby nhìn tôi thêm một lúc, rồi quay lại với Mellie. “Cô nói đúng. Tôi không nhớ ra mẹ của cô.”
“Lúc đó tôi năm tuổi,” Mellie nói với ông ấy. “Eli sáu tuổi. Bố mẹ của chúng tôi đang ở trong tình cảnh rất khó khăn thì đột nhiên mẹ tôi mang thai. Bà ấy không biết tên của ông, cũng không biết gia thế của ông thế nào.”
“Nhưng anh em cô đã tìm hiểu được chuyện đó?” Tôi hỏi. Tôi không thể ngừng nhìn chằm chằm vào Mellie. Alisa từng kể với tôi rằng cô ta là một trong những người được Nash “cứu” khỏi tình cảnh khốn cùng. Tôi không rõ tình cảnh đó là gì, nhưng không phải ngẫu nhiên mà cả cô ta và anh trai của cô ta đều làm việc cho nhà Hawthorne.
Họ đã lên kế hoạch cho chuyện này bao lâu rồi?
“Cô nói mẹ cô mang thai,” Toby khẽ nói. “Bà ấy có sinh con không?”
Đứa con, tôi nghĩ mà lòng chùng xuống. Con của ông ấy. Mẫu DNA mà Mellie đưa cho Sheffield Grayson, mẫu DNA tương thích với mẫu của Toby - không phải của tôi.
“Em gái tôi,” Mellie đáp. “Tên của con bé là Evelyn. Mọi người thường gọi nó là Eve.”
Tôi nhìn ra được thứ gì đó - một chút xíu cảm xúc - ánh lên trong mắt của Toby. “Đọc ngược cũng như đọc xuôi.”
“Con bé tự chọn tên đấy,” Mellie khẽ nói, “khi lên ba, vì lý do đó. Giờ nó mười chín rồi.” Mellie quay sang nhìn tôi. “Mọi thứ mà cô có đáng lẽ ra phải là của con bé.”
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự chắc chắn bùng cháy trong giọng điệu của Mellie. Tôi hiểu rằng dù cô ta không muốn tôi tổn thương, nhưng cô ta sẵn sàng chấp nhận mọi rủi ro, bởi vì Toby Hawthorne thực sự có một cô con gái.
Nhưng người đó không phải tôi.
Ông già có biết chuyện này không? Mellie từng cố gắng nói chuyện này với ông ấy chưa?
“Cô muốn gì ở tôi?” Toby hỏi.
“Tôi muốn Eve được chăm sóc,” Mellie dữ dội nói. “Con bé là người nhà Hawthorne.”
Ánh mắt của tôi hướng về phía Toby. “Người nhà Laughlin nữa,” tôi khẽ nói. Tôi không phải là cháu gái của bà Laughlin. Không phải cháu của Rebecca và Emily. Eve mới là người đó.
Cô ấy mới là người thuộc về nơi này.
Tôi nuốt nước bọt. “Hãy mang cô ấy đến Nhà Hawthorne.” Từng lời nói ra như cứa vào cổ họng tôi, nhưng tôi sẽ không khuất phục trước nỗi đau đó. “Có nhiều phòng mà.”
“Không.” Giọng của Toby sắc như dao.
Mellie điên cuồng lướt tay trên điện thoại và quăng một bức ảnh khác vào mặt ông ấy. “Nhìn con bé đi,” cô ta ra lệnh. “Con bé là con gái của ông. Ông không biết con bé phải sống như thế nào đâu.”
Toby nhìn bức ảnh. Tôi cũng vô thức tiến về phía trước và nhìn vào. Ngay giây phút nhìn thấy khuôn mặt của em gái Mellie, tôi đã ngừng thở.
Eve giống Emily Laughlin như đúc. Mái tóc màu vàng dâu như ánh mặt trời xuyên qua hổ phách. Đôi mắt màu ngọc lục bảo to tròn. Đôi môi hình trái tim và những đốm tàn nhang lấm tấm.
“Con gái tôi sẽ không đến Nhà Hawthorne,” Toby trả lời Mellie. “Nếu cô dẫn tôi đến gặp con bé, tôi sẽ xem xét đến việc chăm sóc con bé. Một cách kín đáo.”
“Vậy là sao?” Tôi hỏi, cuối cùng cũng khôi phục được giọng nói bình thường của mình. Toby đang nói về việc rời đi. Nhẹ nhàng như thể ông ấy chỉ việc bước đi là xong vậy. Sau tất cả những gì mà tôi phải trải qua, tất cả những gì mà Jameson, Xander, Grayson và tôi đã làm để tìm ông ấy.
“Ông hứa chứ?” Mellie nhìn Toby như thể tôi không tồn tại trong căn phòng này.
“Tôi hứa.” Toby chuyển ánh mắt sang tôi. “Nhưng trước tiên,” ông ấy nhẹ nhàng nói tiếp, “Avery và tôi cần nói chuyện riêng với nhau.”