Chương 85
“Chú tính giữ bí mật chuyện liên quan đến cô ấy ạ?” Tôi gặng hỏi, khi Mellie đã ở ngoài tầm nghe lén. “Chuyện về Eve ấy?”
Toby nắm lấy khuỷu tay tôi và dắt tôi đến cửa. “Có một chiếc xe đậu sẵn ngoài kia,” ông nói. “Chìa khóa giấu trong hộp đánh lửa. Hãy đi về phía bắc.”
Tôi nhìn chằm chằm vào ông ấy. “Chỉ thế thôi sao?” Tôi nói. “Chú chỉ muốn nói vậy với cháu thôi sao?” Khuôn mặt của Eve - của Emily - vẫn còn rõ nét trong tâm trí tôi.
Toby đưa tay vén những lọn tóc vương trên trán tôi. “Trong tim chú,” ông ấy khẽ nói, “cháu vẫn luôn là con của chú.”
Tôi nuốt nước bọt. “Nhưng về mặt huyết thống thì cháu không phải.”
“Huyết thống đâu phải là tất cả.”
Trong khoảnh khắc đó, tôi biết mình đã đúng một điều: Toby đã tìm tôi sau khi mẹ tôi qua đời. Ông ấy dõi theo tôi, luôn muốn chắc chắn rằng tôi vẫn ổn.
“Mẹ cháu và cháu có một trò chơi,” tôi nói với ông ấy, cố hết sức để không khóc. “Thực tế thì mẹ con cháu có rất nhiều trò chơi - nhưng trò chơi chia sẻ những bí mật này là trò mà mẹ con cháu thích nhất.”
Ông ấy nhìn vào khoảng không trong giây lát. “Chú đã hứa với cô ấy là sẽ không bao giờ nói với cháu - về chú, về gia đình của chú. Nhưng nếu đây chỉ là một trò chơi, nếu cháu đoán được...” Ông ấy quay lại nhìn tôi, hai mắt sáng rực. “Chết tiệt, Hannah.”
“Làm thế quái nào mà cháu đoán được?” Lời nói bật ra khỏi miệng tôi. Tôi đột nhiên trở nên tức giận - giận mẹ, giận cả ông ấy. “Mẹ nói rằng mẹ có một bí mật về ngày cháu được sinh ra.”
Toby không nói gì cả.
“Chú đã ký vào giấy khai sinh của cháu.” Tôi muốn có câu trả lời. Ít nhất thì ông ấy nợ tôi điều đó.
Ông ấy vươn tay ôm lấy má tôi. “Có một cơn bão ập đến vào đêm đó,” ông ấy khẽ nói. “Đó là cơn bão khủng khiếp nhất mà chú từng thấy - tính cả cơn bão đã xảy ra trên Đảo Hawthorne. Chú không nên có mặt ở đó ngay từ đầu. Chú đã cố gắng tránh xa Hannah trong suốt ba năm ròng rã. Nhưng có điều gì đó thôi thúc chú quay trở lại. Chú muốn được gặp cô ấy thêm lần nữa, kể cả khi chú không thể để cho cô ấy nhìn thấy chú.
Lúc đó cô ấy đang mang thai. Dự báo thời tiết nói rằng một cơn bão lớn đang tiến đến. Mà cô ấy chỉ có một mình. Chú tính chỉ đứng ở xa nhìn lại. Cô ấy sẽ không biết chú ở đó, nhưng đúng lúc đó điện vụt tắt - và cô ấy chuyển dạ.”
Là tôi. Tôi không thể nói điều đó thành tiếng, không thể nói bất cứ điều gì, cũng không thể nói với ông ấy rằng mẹ của tôi không có khả năng tự đưa ra quyết định.
“Xe cứu thương không đến kip,” Toby khàn giọng kể. “Cô ấy cần ai đó giúp.”
“Chú.” Lần này, tôi chỉ thốt ra được mỗi từ đó.
“Chú đã đưa cháu đến thế giới này, Avery Kylie Grambs ạ.”
Đây rồi. Bí mật của mẹ tôi đây rồi. Toby đã có mặt trong đêm tôi được sinh ra. Ông ấy đã đỡ đầu tôi. Tôi tự hỏi không biết mẹ tôi cảm thấy thế nào khi nhìn thấy ông ấy sau ngần ấy năm. Tôi tự hỏi không biết ông ấy lúc đó có gọi Hannah ơi, Hannah hỡi không, và không biết bà có giữ ông ấy ở lại không nữa.
“Avery Kylie Grambs.” Tôi lặp lại những lời cuối cùng mà Toby nói với tôi. Cách ông ấy nói ra họ tên đầy đủ của tôi phảng phất gì đó. “Một phép đảo ngữ.” Tôi lại nuốt nước bọt. Một thế lực vô hình nào đó đã kìm nước mắt của tôi lại. “Nhưng chú biết điều đó mà.”
Toby không phủ nhận. “Mẹ cháu đã lựa chọn tên đệm rất kỹ. Kylie - Kaylie nhưng bỏ đi một chữ cái.”
Thông tin đó như giáng vào người tôi một cú thật mạnh. Tôi không hề biết tôi được đặt tên theo tên của chị gái mẹ tôi. Tôi chưa bao giờ biết gì về Kaylie cả.
“Hannah quyết định để cháu lấy họ của Ricky,” Toby tiếp tục kể. “Nhưng cô ấy không thích cái tên mà anh ta chọn.”
Natasha. “Ricky không có mặt ở đó.” Tôi chớp nước mắt và nhìn chằm chằm vào Toby. “Nhưng chú đã có mặt.”
“ Gì đó Kylie Grambs.” Toby mỉm cười, khẽ nhún vai. “Chú không thể cưỡng lại được.”
Ông ấy là người nhà Hawthorne. Ông ấy yêu những câu đố và những dòng mật mã. “Chú đã chọn tên cho cháu.” Tôi khẳng định, chứ không phải hỏi. “Và chú đã gợi ý cái tên Avery.”
“A Very Risky Gamble (Một canh bạc rất rủi ro).” Toby nhìn xuống. “Canh bạc mà chú đã chơi vào đêm đó. Canh bạc mà Hannah đã chấp nhận đưa chân vào khi cô ấy quyết định giúp chú sống lại, bất chấp điều mà gia đình sẽ làm với cô ấy khi họ phát hiện ra.”
Một canh bạc rất rủi ro - đó là lý do Tobias Hawthorne để lại toàn bộ tải sản của ông ấy cho tôi. Có phải ông ấy đã nhận ra được dấu tích của con trai mình trong cái tên đó? Có phải ông ấy đã nghi ngờ, kể từ lúc nghe thấy nó, rằng tôi có liên hệ với Toby?
“Khi xe cứu thương đến, chú tránh đi,” Toby tiếp tục kể. “Sau đó, chú đã lẻn vào bệnh viện để nhìn hai người lần cuối cùng.”
“Chú đã ký vào giấy khai sinh của cháu,” tôi nói.
“Ký dưới tên của bố cháu, không phải tên của chú. Anh ta nợ cô ấy cả một điều tối thiểu như vậy.”
“Nhưng rồi chú cũng lại bỏ đi.” Tôi nhìn ông ấy, cố gắng không vì điều đó mà ghét bỏ người đàn ông này.
“Chú phải đi.”
Có điều gì đó gần giống như nỗi tức giận dâng lên trong tôi. “Không, chú không cần phải làm thế.” Mẹ của tôi yêu ông ấy. Bà đã dành cả đời mình để đem lòng yêu ông. Trước đây, tôi thậm chí còn không biết điều đó.
“Cháu phải hiểu tiềm lực của bố chú là không giới hạn. Ông ấy chưa bao giờ ngừng tìm kiếm chú. Chú buộc phải di chuyển liên tục nếu muốn người ta vẫn tiếp tục nghĩ rằng chú đã chết.”
Tôi nghĩ về Tobias Hawthorne, người đã dùng bữa tại một nhà hàng nhỏ, không tiếng tăm ở New Castle, Connecticut. Có phải ông ấy đã mất sáu năm chỉ để lần theo dấu vết của Toby ở đó?
Ông ấy nghĩ con trai mình sẽ quay trở lại ư?
Ông ấy có nhận ra mẹ của tôi là ai không?
Ông ấy có từng nghĩ, dù chỉ trong một khoảnh khắc, rằng tôi là con của Toby không?
“Chú sẽ làm gì ạ?” Tôi hỏi, giọng thô ráp như giấy nhám chà vào cổ họng. “Cả thế giới đều đã biết chú còn sống. Bố chú cũng mất rồi. Theo như những gì chúng cháu tìm hiểu được, Sheffield Grayson là người duy nhất phát hiện ra việc ông già đã chôn vùi bản báo cáo của cảnh sát về Đảo Hawthorne. Ông ta là người duy nhất biết...”
“Chú biết cháu đang nghĩ gì, Avery.” Mắt Toby đanh lại. “Chú không thể quay trở lại được nữa. Chú đã tự hứa với bản thân từ trước đó rất lâu rằng chú sẽ không bao giờ quên việc mình đã gây ra, rằng chú sẽ không bao giờ gác lại những chuyện của quá khứ để bước tiếp. Hannah không cho chú đi tự thú, vậy thì tha hương là thứ mà chú xứng đáng phải chịu đựng.”
“Còn những gì mà người khác xứng đáng được hưởng thì sao ạ?” Tôi tha thiết hỏi. “Mẹ cháu có xứng đáng phải chết mà vẫn không có chú ở bên không? Bà ấy xứng đáng phải yêu một bóng ma đến hết đời hay sao?”
“Hannah xứng đáng có cả thế giới.”
“Vậy tại sao chú không trao nó cho bà ấy?” Tôi hỏi. “Tại sao việc trừng phạt bản thân lại quan trọng hơn điều mà bà ấy khao khát?”
Tại sao nó lại quan trọng hơn điều mà tôi đang khao khát ở hiện tại?
“Chú không mong cháu hiểu được,” Toby dịu dàng trả lời tôi - dịu dàng hơn cả lúc ông nói chuyện với tôi khi còn là Harry.
“Cháu hiểu,” tôi đáp. “Chú không chạy trốn vì chú phải làm thế. Chú là người chọn lựa, và như thế là ích kỷ.” Tôi nghĩ đến ông bà Laughlin, nghĩ đến mẹ của Rebecca. “Chú có quyền gì để lừa dối những người yêu thương chú? Để đưa ra quyết định hộ người khác?”
Ông ấy không trả lời.
“Chú còn có con gái nữa,” tôi thấp giọng.
Ông ấy nhìn tôi, biểu cảm không hề dao động. “Chú có hai đứa con gái.”
Trong khoảnh khắc, cơn thịnh nộ đã nhường chỗ cho ham muốn hủy diệt tất cả. Tobias Hawthorne Đệ Nhị không phải bố tôi. Ông ấy cũng không nuôi dạy tôi. Trong người tôi không mang một giọt máu nào của ông ấy.
Nhưng ông ấy lại vừa mới gọi tôi là con gái.
“Chú muốn cháu ra ngoài ngay lập tức, công chúa. Lên xe và đi về hướng bắc.”
“Cháu không thể,” tôi đáp. “Sheffield Grayson chết rồi! Có một cái xác đang ở đây. Cảnh sát sẽ phải biết chuyện gì đã xảy ra. Dù việc mà Mellie làm có tệ đến mức nào thì cô ta cũng không đáng phải chịu tội giết người. Nếu chúng ta kể với cảnh sát chuyện đã thực sự xảy ra...”
“Chú hiểu kiểu người như Sheffield Grayson.” Biểu cảm của Toby thay đổi, cho đến tận lúc tôi hoàn toàn không thể đọc được nữa. “Hắn ta luôn che giấu mọi đường đi nước bước của mình. Không ai biết hắn ở đâu hay hắn đang theo đuổi ai. Sẽ không có mối dây liên hệ nào giữa hắn và nhà kho này - cũng không có gì chỉ ra được rằng hắn đang có mặt ở bang Texas.”
“Vậy nên?” Tôi hỏi.
Toby phớt lờ tôi một lát rồi nói: “Chú biết rất nhiều về việc làm thế nào để khiến một thứ gì đó - hoặc một ai đó - biến mất. Nhiều hơn những gì chú muốn.”
“Thế còn gia đình của ông ta thì sao ạ?” Tôi hỏi. Gia đình của Grayson . “Cháu không thể để chú...”
“Cháu không để chú làm bất cứ thứ gì cả,” Toby giơ tay chạm lên mặt tôi. “Con bé đáng ghét,” ông thì thầm. “Cháu vẫn chưa hiểu sao? Không ai để người nhà Hawthorne làm bất cứ điều gì.”
Đó là sự thật.
“Như thế này là sai,” tôi nói lại. Ông ấy không thể cứ thế làm cho cái xác biến mất khỏi cõi đời này được.
“Chú phải làm vậy, Avery ạ.” Toby vẫn không xiêu lòng. “Vì Eve. Ánh đèn sân khấu, rạp xiếc truyền thông, những tin đồn, những kẻ đeo bám, những mối đe dọa - chú không thể bảo vệ cháu khỏi những thứ đó, Avery Kylie Grambs. Nếu có thể thì chú sẽ làm, nhưng quá muộn rồi. Ông già đã kịp đi trước một bước. Ông ấy đã kéo cháu lên khán đài. Nhưng nếu chú ẩn mình trong bóng tối, nếu chú khiến chuyện này tan biến, nếu chú biến mất - chúng ta có thể cứu được Eve.”
Chưa bao giờ điều này lại rõ ràng đến thế: Với Toby, cái tên Hawthorne và tiền bạc là lời nguyền rủa. Chẳng thấy à? Cái cây. Đã nhuốm chất độc lên S và Z và tôi.
“Chuyện không tệ đến vậy đâu,” tôi nói. “Gạt những âm mưu bắt cóc và giết người sang một bên, cháu vẫn đang rất ổn.”
Câu nói đó nghe thật nực cười, nhưng Toby thậm chí còn chẳng buồn nhếch mép. “Miễn là chú chết thì cháu vẫn sẽ rất ổn.” Giọng ông ấy chắc nịch. “Đi đi. Ngồi vào và lái xe đi. Nếu có ai hỏi chuyện gì đã xảy ra, hãy cứ vờ như cháu không nhớ gì cả. Chú sẽ lo phần còn lại.”
Chuyện này thực sự sẽ là như vậy. Chú ấy thực sự sẽ lại bước ra khỏi cuộc đời tôi, biến mất một lần nữa. “Cháu biết về chuyện nhận nuôi,” tôi nói, tuyệt vọng giữ ông ấy lại - cố lôi kéo ông ấy đừng rời đi. “Cháu biết mẹ đẻ của chú là con gái nhà Laughlin và cả chuyện bà ấy bị ép cho con đi. Cháu biết chú đã rất giận bố mẹ mình vì đã giữ bí mật, vì đã hủy hoại cả ba chị em chú. Nhưng các chị của chú - họ rất cần chú.”
Sky đang ngồi trong tù, nhưng lần này bà ấy không có tội. Zara nhân từ hơn những gì bà ấy muốn thừa nhận. Còn Rebecca? Mẹ của cô ấy vẫn khóc thương vì Toby.
“Cháu đã đọc những tấm bưu thiếp mà chú viết cho mẹ cháu,” tôi tiếp tục nói. “Cháu cũng đã nói chuyện với Jackson Currie. Cháu biết mọi chuyện - và cháu muốn nói với chú là: chú không cần phải trốn chạy nữa đâu.”
“Cháu nói chuyện giống hệt cô ấy.” Biểu cảm trên khuôn mặt Toby dịu đi. “Chú chưa bao giờ thắng Hannah trong bất cứ trận tranh cãi nào.” Ông ấy nhắm mắt lại. “Vài người rất thông minh. Vài người lại rất tốt.” Ông ấy mở mắt ra và đặt hai tay lên vai tôi. “Và vài người có cả hai thứ đó.”
Tôi có một linh cảm kỳ lạ rằng khoảnh khắc này sẽ không bao giờ rời bỏ mình. “Chú vẫn sẽ không ở lại, phải không ạ?” Tôi hỏi. “Dù cho cháu có nói gì đi chăng nữa.”
“Chú không thể.” Toby kéo tôi vào lòng. Tôi chưa bao giờ thoải mái với những cái ôm, nhưng ở khoảnh khắc này, tôi thả lỏng để bản thân được ông ấy vỗ về.
Khi Toby cuối cùng cũng buông tôi ra, tôi thò tay vào túi và rút ra một chiếc đĩa cứng nhỏ bằng kim loại, thứ mà ông ấy đã nói với mẹ tôi rằng nó rất có giá trị. “Đây là gì thế ạ?”
Đây là câu hỏi cuối cùng mà tôi dành cho ông ấy. Cơ hội cuối cùng tôi sử dụng để níu kéo ông ấy ở lại.
Toby nhanh như một tia chớp. Mới giây vừa rồi tôi vẫn còn cầm chiếc đĩa cứng, vậy mà ngay sau đó ông ấy đã giành nó về tay mình. “Chú sẽ cầm theo thứ này,” ông ấy nói.
“Có chuyện gì mà chú không thể nói với cháu được vậy?” Tôi hỏi.
Ông ấy lắc đầu. “Con bé đáng ghét,” ông ấy thì thầm, giọng dịu dàng.
Tôi nghĩ về mẹ, về từng lời mà bà viết cho ông ấy về tôi, về cách ông ấy chịu xuất hiện vì tôi tối nay.
Chú còn có con gái nữa, tôi đã nói với ông ấy như vậy.
Chú có hai đứa mà.
“Cháu còn được gặp chú nữa không?” Tôi hỏi, giọng nghẹn lại.
Ông ấy nghiêng người về phía trước, đặt lên trán tôi một nụ hôn, rồi lùi lại. “Đó sẽ là một canh bạc rất rủi ro.”
Tôi mở miệng định đáp, nhưng cửa dẫn vào nhà kho đột nhiên bị đạp tung ra. Một đám người ào vào. Người của Oren.
Trưởng đội vệ sĩ của tôi chen vào giữa tôi và Toby Hawthorne, sau đó chiếu ánh mắt thẳng về phía đứa con trai duy nhất của Tobias Hawthorne. “Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta phải có một cuộc trò chuyện.”