Chương 86
Tôi không thể nghe được gì trong cuộc trao đổi giữa Oren và Toby. Tôi bị tống lên chiếc SUV; một vài phút sau đó, khi Oren trở về ghế lái, tôi để ý thấy ông ấy để một vài người lại trong nhà kho.
Tôi nghĩ đến Sheffield Grayson nằm chết trên sàn. Về kế hoạch xử lý cái xác đó của Toby. “Vứt xác có phải là một trong số những nhiệm vụ được ghi trong mô tả công việc của chú không ạ?” Tôi hỏi Oren.
Ông ấy trao đổi ánh mắt với tôi qua gương chiếu hậu. “Cháu muốn nghe câu trả lời thật không?”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật xung quanh mờ đi khi chiếc SUV dần tăng tốc. “Skye và Ricky không phải là thủ phạm gài quả bom đó,” tôi nói. Tôi cố gắng tập trung vào những sự thật, phớt lờ dòng cảm xúc ồ ạt như thác lũ mà tôi gần như chẳng thể kìm lại được. “Họ đã bị bẫy.”
“Lần này,” Oren nói. “Skye từng cố giết cháu một lần. Cả hai bọn họ đều có thể là mối đe dọa. Chú nghĩ chúng ta cứ để họ ngồi tù mọt gông đi, ít nhất là đến khi đơn xin giải phóng của cháu được thông qua.”
Một khi tôi đã được luật pháp công nhận là người trưởng thành, một khi tôi có thể tự viết di chúc của mình, Ricky và Skye sẽ không thể lấy được bất cứ thứ gì sau khi tôi chết.
“Rebecca.” Tôi đột ngột cúi gập người về phía trước và hồi tưởng. “Thea đã giúp Mellie bắt cóc cháu vì có ai đó đã bắt giữ Rebecca.”
“Chuyện đó đã được giải quyết,” Oren đáp. “Họ đều ổn. Cháu cũng vậy. Những người khác trong gia đình đều chưa biết gì về chuyện này.” Nếu chỉ nghe giọng điệu của ông, người khác rất có thể sẽ nghĩ đây chỉ là một chuyện bình thường. Bắt cóc. Xác người. Phi tang.
“Ông già cũng thế phải không ạ?” Tôi hỏi. “Hay cháu chỉ may mắn thôi?”
Tôi nghĩ về Toby, về chuyện ông ấy cứu Eve khỏi số phận giống như tôi - như thể việc thừa kế gia sản khổng lồ này còn kinh khủng hơn cả một lời nguyền rủa.
“Ngài Hawthorne có một danh sách.” Oren trả lời một cách chậm rãi. “Nó khác với loại danh sách mà cháu có. Ông ấy có rất nhiều kẻ thù. Một vài kẻ trong số chúng có thế lực, nhưng đại khái thì chúng ta biết phải chờ đợi điều gì. Ngài Hawthorne có cách riêng để biết chuyện gì sẽ xảy ra.”
Tôi bắt đầu nghĩ nếu có thể giữ được vị trí người thừa kế gia sản nhà Hawthorne, tôi cũng sẽ phải làm điều tương tự. Tôi sẽ phải học cách nghĩ giống như ông già.
Mười hai con chim, một hòn đá.
♖
Trờ lại Nhà Hawthorne, Oren tỏ rõ ý định muốn tháp tùng tôi về đến tận phòng. Khi chúng tôi đến cầu thang lớn, tôi hắng giọng.
“Chúng ta cần vô hiệu hóa đường hầm,” tôi nói. “Vĩnh viễn.”
Tôi dừng lại ở chân cầu thang, trước bức chân dung của Tobias Hawthorne. Đây không phải lần đầu tiên tôi nhìn thẳng vào ông già. Liệu ông ấy có biết Mellie và Eli là ai không nhỉ? Ông ấy có biết đến sự tồn tại của Eve không? Tôi chắc chắn ông ấy đã kiểm tra DNA của tôi vào lúc nào đó. Ông ấy biết tôi không phải là con gái của Toby - về mặt huyết thống.
Nhưng ông ấy vẫn lợi dụng tôi để dụ Toby xuất đầu lộ diện - giống như cách mà Sheffield Grayson đã làm, cả Mellie và Eli nữa. Em không phải là người chơi, Nash đã từng nói với tôi như vậy không lâu trước đây. Em chỉ là cô vũ công ba-lê bằng thủy tinh hoặc một con dao mà thôi.
Có lẽ tôi là cả hai thứ đó. Có lẽ tôi còn là hàng chục món đồ khác được lựa chọn vì hàng chục lý do khác nữa - và chẳng có gì trong đó liên quan đến việc tôi thực sự là ai, hoặc điều gì đã khiến tôi trở nên đặc biệt.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của bức chân dung và nghĩ về giấc mơ của mình - về ván cờ mà tôi chơi cùng ông già. Ông đã không chọn cháu. Ông đã lợi dụng cháu. Và ông vẫn đang làm như vậy. Nhưng kể từ giây phút này thì sao?
Tôi sẽ không để ai lợi dụng mình nữa.