← Quay lại trang sách

Chương 87

Một giờ sau, tôi đi tìm một thành viên nhà Hawthorne. “Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Xander đang ở trong “phòng thí nghiệm” của mình, một căn phòng bí mật nơi cậu ấy lắp ráp những cỗ máy có thể thực hiện những việc vô cùng đơn giản theo những cách đặc biệt phức tạp. “Có chuyện muốn nói với tớ á? Cậu có đang nhầm tớ với một trong những ông anh của tớ không đấy?” Cậu ấy hỏi lại. “Vì bình thường thì chẳng có ai kể chuyện gì với tớ cả.”

Cậu ấy đang mày mò mô hình máy bắn đá, một phần của chuỗi phản ứng phức tạp sản sinh từ bộ não của Xander Hawthorne.

“Đây là trò chơi của cậu,” tôi nói. “Ông già đã để lại nó cho cậu.”

“Hoặc nó chỉ thoạt trông có vẻ như vậy.” Xander vừa nói vừa đặt một viên kim loại lên chiếc máy bắn đá.

Tôi nhìn cậu ấy. “Ý cậu là gì?”

“Jameson có khả năng tập trung tối đa vào điều mà anh ấy ưu tiên. Grayson luôn hoàn thành điều mà anh ấy bắt đầu. Thậm chí cả Nash, có thể anh ấy luôn chọn đường dài hơn để chậm rãi tận hưởng những điều thú vị của cưộc sống, nhưng anh ấy vẫn kiên định đi từ điểm A đến điểm B.” Sau khi mày mò xong, cuối cùng Xander cũng chịu quay lại nhìn tôi. “Nhưng còn tớ thì sao? Tớ không kiên định theo cách đó. Tớ bắt đầu ở điểm A, nhưng trên đường đi, tớ lại dừng ở giao lộ nào đó nằm giữa một trăm hai mươi bảy và màu tím.” Cậu ấy nhún vai. “Đó là một trong số rất nhiều điểm thu hút của tớ. Não bộ của tớ thích rẽ hướng. Tớ đi theo những con đường mà tớ tìm ra. Ông già biết điều đó.” Xander lại tiếp tục nhún vai. “Có phải ông đã hy vọng tớ sẽ là người bắt đầu trò chơi lăn bóng lần này không? Đúng thế. Nhưng tớ sẽ dừng ở đâu được nhỉ?” Xander rời mắt khỏi công trình hiện tại và dồn toàn bộ sự chú ý sang cỗ máy Rube Goldberg mà cậu ấy đã lắp ráp trước đó. “Ông già biết rõ rằng tớ sẽ không bao giờ đi đến điểm B.”

Tôi cần phải nói cho ai đó biết chuyện đã xảy ra. Tôi chọn cậu ấy bởi vì tôi cảm thấy mình nợ cậu ấy câu chuyện này - giống như vũ trụ, hoặc có lẽ là ông của cậu ấy, nợ cậu ấy câu chuyện này. Và giờ thì Xander đã trở nên đặc biệt giống một kẻ lúc nào cũng không muốn có kết thúc.

Một kẻ không cần kết thúc.

“Vậy cậu sẽ dừng ở đâu?” Tôi hỏi.

Xander nghiêng người về phía trước và kích hoạt máy bắn đá. Viên kim loại rơi vào một cái phễu, đi theo hình xoắn ốc xuống một chuỗi các đoạn đường dốc, đập vào một đòn bẩy, làm đổ một xô nước, thả ra một quả bóng bay...

Cuối cùng, toàn bộ cỗ máy tách ra, để lộ bức tường phía sau. Bức tường đó được phủ kín bởi những bức ảnh - những bức ảnh chụp những người đàn ông có làn da nâu. Những tấm thẻ bên dưới ảnh cho thấy tất cả bọn họ đều mang họ Alexander.

Tôi nghĩ về trò chơi mà chúng tôi đã chơi trong suốt nhiều tuần qua. Sheffield Grayson. Jake Nash. Đây có phải con đường vòng mà ông già hy vọng Xander sẽ đi không?

“Cậu biết tớ tìm được gì không?” Tôi hỏi Xander.

“Chắc chắn rồi,” cậu ấy hăng hái đáp. “Nhưng trước khi tớ quên thì có hai việc như thế này.” Cậu ấy giơ ngón giữa và ngón trỏ của mình lên tạo thành hình chữ V. “Thứ nhất, đây là số điện thoại của Thea.” Cậu ấy đưa cho tôi mẩu giấy với những con số được viết nguệch ngoạc trên đó. “Tớ phải gọi cho cô ấy để thông báo là cậu còn sống.”

Tôi cau mày. “Vậy tại sao còn đưa số điện thoại cho tớ?” Tôi hỏi.

“Bởi vì,” Xander đáp, “đối với Thea, biết trước là phòng bị trước.”

Tôi nheo mắt lại, rồi hỏi với giọng ngờ vực, “Việc thứ hai là gì?”

Xander nhấn nút, bức tường trước mắt chúng tôi bắt đầu chuyển động nhẹ nhàng, đoạn lộ ra xưởng thứ hai. “Xem này!”

Tôi mở to mắt khi nhìn thấy những thứ bên trong. “Đây là...”

“Mô hình kích thước thật của ba droid đáng yêu nhất trong vũ trụ Chiến tranh giữa các vì sao. ” Xander cười toe toét. “Dành cho Max.”