← Quay lại trang sách

Chương 88

“Ôi bãi biển [1] xinh đẹp,” Max hài lòng với món quà của Xander đến mức phải mất một lúc lâu sau mới nhìn tôi đầy trách móc. “Tớ cảm thấy mình có nghĩa vụ phải cảnh báo cậu rằng cậu trông hơi nhợt nhạt, và bác sĩ Liu vĩ đại sẽ không bằng lòng đâu.”

Tôi coi điều đó như một minh chứng cho việc bác sĩ của tôi sẽ rất bất mãn nếu biết tôi đã làm gì trong suốt mười hai tiếng đồng hồ qua. “Cảm ơn cậu.” Tôi chờ cho đến khi Max nhìn tôi mới tiếp tục nói. “Vì đã đưa mẹ của cậu đến đây.”

Tôi hiểu quá rõ bạn thân của mình, tôi biết cuộc điện thoại đó không hề dễ dàng với cậu ấy.

“Ừ thì..” Max nhún vai. “Cảm ơn cậu. Vì đã nổ tung.”

Vì đã cho cậu lý do để gọi - và đã cho mẹ cậu lý đo để nhấc máy. “Cậu có nghĩ là cậu sẽ bị lôi về nhà sớm không?”

Tôi không muốn Max rời đi, nhưng bạn thân của tôi cũng có cuộc sống riêng của cậu ấy. Tôi không thể ngừng nghĩ về chuyện cậu ấy sẽ an toàn hơn nếu tránh xa khỏi Nhà Hawthorne. Tránh xa khỏi tôi, khỏi gia đình Hawthorne, và tránh xa khỏi mọi thứ mà tôi được thừa kế cùng với hàng tỷ đô-la của Tobias Hawthorne.

Cái cây độc và tất thảy.

Lúc Thea gọi, tôi hầu như không bắt máy. Đó là lý do Xander đưa cho tôi số điện thoại của cô ấy. Nhưng...

“A lô?” Tôi mơ hồ nói.

Đầu dây bên kia hơi do dự, nhưng rốt cuộc vẫn cất tiếng, “Tớ đã tìm kiếm và phát hiện ra kẻ phá hoại tủ đồ của cậu. Một thằng nhóc lớp Mười. Cậu muốn biết tên nó không?”

Tôi ngốc thật đấy. Còn chờ đợi một lời xin lỗi từ cô ấy. “Không.” Tôi đã muốn kết thúc câu chuyện ở đó, nhưng không thể. “Rebecca ổn chứ?”

“Cô ấy hơi run, nhưng không sao rồi.” Thea nói bằng giọng nhẹ nhàng, nhưng lời trêu chọc của cô ấy ngay sau đó đã phá vỡ bầu không khí mà nó tạo ra. “Đủ khỏe để mắng tớ một trận vì tội đã đẩy cậu vào nguy hiểm.”

“Ừm, thôi được rồi...” Tôi nhún vai dù biết Thea không thể nhìn thấy. “Rebecca mới là người nói thế.” Việc tôi có thể nói đùa về điều này là một minh chứng xác thực cho việc mối quan hệ giữa tôi và Rebecca đã tiến xa đến mức nào.

“Tớ chỉ có một sự lựa chọn.” Giọng của Thea run lên. Cô ấy quỷ quyệt, phức tạp, có hàng nghìn thứ khác tồn tại trong con người cô ấy, nhưng cô ấy không xấu xa. Cô ấy đã từng lo lắng cho tôi. “Tớ phải chọn cô ấy. Cậu hiểu điều đó chứ, Avery?” Thea không chờ đợi tôi trả lời mà nói tiếp. “Đối với tớ, lưa chọn sẽ luôn là Rebeca. Cô ấy không tin điều đó đâu, nhưng bất kể thế nào thì tớ vẫn sẽ chọn cô ấy.”

Tôi chưa bao giờ hiểu được cảm giác khi một người là tất cả đối với mình, khi mình nhìn người đó và thấu hiểu. Tôi chưa bao giờ tin rằng mình có thể làm được điều đó. Tôi cũng không muốn vậy.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Thea, tôi đi tìm Grayson.

Max nói trại bitch thành beach.