Chương 89
Tôi kể cho Grayson nghe chuyện đã xảy ra với bố của anh ấy. Tôi không kể cho anh ấy nghe chuyện về Eve. Từ đầu đến cuối, mặt anh ấy cứng như đá tảng. “Trông anh giống muốn đánh nhau vậy,” tôi nói.
Anh ấy lắc đầu.
Tôi buộc anh ấy phải nhìn vào tôi. “Anh có muốn đi vung kiếm không?”
♖
Grayson sửa tư thế cho tôi. “Cứ thả lỏng để lưỡi kiếm làm mọi thứ hộ em,” anh ấy nhắc nhở. Trong khoảnh khắc đó, những ký ức ồ ạt ùa về.
Ký ức về ngày đầu tiên tôi gặp anh ấy. Anh ấy đã từng kiêu căng, đã từng chắc chắn về bản thân và vị trí của mình. Tôi nghĩ về lần đầu tiên tôi bắt được khoảnh khắc anh ấy thực sự nhìn vào tôi, nhớ về cách anh ấy nhận xét tôi rằng tôi có một gương mặt thể hiện nhiều cảm xúc. Tôi nghĩ về những giao kèo đã được lập, những lời hứa đã được thực hiện, những khoảnh khắc bị đánh cắp và những câu tiếng La-tinh được nói ra.
Nhưng phần lớn thời gian tôi nghĩ về những khía cạnh mà cả hai chúng tôi có sự tương đồng. “Em có một giấc mơ,” tôi nói. “Khi em đang hôn mê. Anh và Jameson đã cãi nhau. Về em.”
“Avery...” Grayson hạ kiếm xuống.
“Trong giấc mơ của em,” em tiếp tục, “Jameson đã tức giận vì anh không chạy về phía em. Tức giận vì trong lúc em đang nằm giữa lằn ranh sinh tử, anh lại bất động đứng đó. Nhưng Grayson này?” Tôi chờ anh ấy nhìn tôi, với đôi mắt màu bạc và cả thế giới đè nặng lên vai. “Em không giận đâu. Em chưa từng chạy về phía ai trong đời mình. Em biết cảm giác đứng đó nhưng không thể làm gì là như thế nào. Em biết cảm giác mất đi một ai đó là như thế nào.”
Tôi nghĩ về mẹ, rồi nghĩ về Emily.
“Em là chuyên gia trong việc không muốn bản thân khao khát một thứ gì đó.” Tôi giương thanh kiếm lên thêm một lúc, rồi hạ xuống giống anh ấy. “Nhưng em bắt đầu nhận ra rằng con người mà em cần và sẽ trở thành - cô gái đó không còn nữa.”
Tôi đã được trao cho cả thế giới. Đã đến lúc tôi phải ngừng sống trong run sợ và phải nắm lấy quyền kiểm soát.
Đến lúc phải đối mặt với những rủi ro rồi.