← Quay lại trang sách

Chương 11

Người quản gia mang thư tín đến cho Sir Giles trên một cái khay bạc. Anh nhanh chóng lướt qua chúng, như vẫn làm mỗi buổi sáng, lấy những chiếc phong bì dài, mỏng, màu nâu để riêng sang một bên, những phong bì vuông màu trắng anh sẽ mở ra trước. Trong số những phong bì thu hút sự chú ý của anh sáng hôm đó có một cái mang dấu bưu điện Bristol. Anh mở nó ra.

Giles lấy ra một tờ giấy duy nhất được Gửi tới người có liên quan. Sau khi đọc xong, anh ngước mắt lên và mỉm cười với Virginia, người đã tới cùng ăn bữa sáng muộn.

“Tất cả sẽ được thực hiện và thu xếp xong xuôi vào thứ Tư tới,” anh thông báo.

Virginia không ngước mắt lên khỏi tờ Daily Express. Cô ta luôn bắt đầu buổi sáng với một tách cà phê đen và William Hickey1*, như thế cô ta sẽ theo dõi được bạn bè mình đang làm gì, và những cô gái mới lớn nào đang hy vọng được giới thiệu tại triều đình trong năm đó, và những cô nào không có hy vọng.

“Cái gì sẽ được thực hiện và thu xếp xong xuôi vậy?” Virginia hỏi, vẫn không buồn ngước mắt lên. “Di chúc của mẹ anh.”

Virginia lập tức quên bẵng các cô gái mới lớn, gấp tờ báo lại và mỉm cười thật ngọt ngào với Giles. “Kể cho em nghe thêm đi nào, anh yêu.”

“Việc công bố di chúc sẽ được tiến hành tại Bristol thứ Tư tuần tới. Chúng ta sẽ đi xe về đó vào chiều thứ Ba, qua đêm tại Hall, và tham dự buổi công bố ngày hôm sau.”

“Di chúc sẽ được công bố lúc nào?”

Giles liếc nhìn lá thư lần nữa. “Mười một giờ, tại văn phòng luật sư Marshall, Baker và Siddons.”

“Anh có ngại không, Bunny, nếu chúng mình lái xe về đó vào sáng thứ Tư? Em không nghĩ em có thể trải qua thêm một buổi tối nữa phải tỏ ra dễ mến với cô em gái cau có và hay gắt gỏng của anh.”

Giles vốn định nói gì đó, nhưng rồi lại đổi ý. “Tất nhiên là được, tình yêu của anh.”

“Đừng có gọi em là 'tình yêu của anh' nữa, Bunny, nghe thế tầm thường đến phát sợ lên được.”

“Ngày hôm nay của em sẽ thế nào, em yêu dấu?”

“Quay cuồng, như thường lệ. Dạo này dường như em chẳng có lúc nào dừng chân lại được. Thêm một buổi chỉnh sửa váy cưới nữa sáng nay, ăn trưa với mấy cô phù dâu, sau đó, chiều nay em có cuộc hẹn với người tổ chức tiệc cưới, ông ta đang thúc giục em cho biết số lượng khách.”

“Con số cuối cùng là bao nhiêu?” Giles hỏi.

“Hơn hai trăm về phía em, và một trăm ba mươi khách nữa của anh. Em hy vọng có thể gửi thiếp mời trong tuần sau.”

“Về phần anh thế cũng ổn,” Giles nói. “Đến đây anh mới nhớ,” anh nói thêm, “ông chủ tịch đã phê chuẩn đề nghị của anh xin sử dụng khu sân của Hạ viện cho buổi tiếp khách, vì thế có lẽ chúng ta phải mời cả ông ấy nữa”.

“Tất nhiên rồi, Bunny. Nói cho cùng, ông ấy là người của đảng Bảo thủ.”

“Và có thể cả ông Attlee nữa,” Giles dè dặt đề xuất.

“Em không dám chắc bố em sẽ nghĩ sao về chuyện thủ lĩnh Công đảng tham dự tiệc cưới con gái của ông. Có lẽ em sẽ bảo ông mời ông Churchill.”

Thứ Tư sau đó, Giles lái chiếc Jaguar của anh tới Cadogan Gardens và đậu xe bên ngoài căn hộ của Virginia. Anh bấm chuông cửa, hy vọng được cùng ăn sáng với vị hôn thê.

“Phu nhân Virginia vẫn chưa xuống nhà, thưa ngài,” ông quản gia thông báo. “Nhưng nếu ngài vui lòng chờ ngoài phòng khách, tôi có thể mang cho ngài cà phê và báo sáng nay.”

“Cảm ơn ông, Mason,” Giles nói với ông quản gia, người từng thú nhận riêng với anh là ông ta bỏ phiếu cho Công đảng.

Giles ngồi xuống một chiếc ghế êm ái, và được mời lựa chọn giữa Express và Telegraph. Anh quyết định lấy Telegraph, vì hàng tít trên trang nhất thu hút sự chú ý của anh: Eisenhower tuyên bố ra tranh cử tổng thống. Quyết định này không làm Giles ngạc nhiên, cho dù anh rất quan tâm khi được biết viên tướng sẽ trở thành ứng cử viên của đảng Cộng hòa, vì cho tới tận gần đây dường như không ai dám chắc ông này ủng hộ đảng nào, sau khi cả phe Dân chủ lẫn phe Cộng hòa đều ngỏ lời với ông ta.

Cứ vài phút Giles lại đưa mắt nhìn đồng hồ, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Virginia đâu. Khi chiếc đồng hồ trên nóc lò sưởi đổ chuông báo nửa giờ, anh chuyển sự chú ý sang một bài báo ở trang bảy, cho biết nước Anh đang cân nhắc tới việc xây dựng tuyến đường cao tốc đầu tiên. Tình hình giằng co trong chiến tranh Triều Tiên được nhắc đến trong các trang tin chính trường, và bài phát biểu của Giles về tuần làm việc bốn mươi tám giờ cho tất cả người lao động cũng như việc những giờ làm vượt qua mức đó đều được coi là giờ làm thêm đã được trích dẫn khá dài, với một bài xã luận chỉ trích quan điểm của anh. Giles mỉm cười. Nói cho cùng, đây là tờ Telegraph. Giles đang đọc một thông báo trong phần hoạt động của hoàng gia cho hay công chúa Elizabeth sẽ thực hiện một chuyến đi châu Phi vào tháng Một tới thì Virginia lao vào phòng.

“Em xin lỗi đã để anh phải chờ, anh yêu dấu, nhưng quả thực em không thể quyết định được nên mặc gì.”

Giles đứng dậy hôn lên cả hai má vị hôn thê, lùi lại một bước, và thêm một lần nữa thầm nghĩ mình thật may mắn khi người phụ nữ xinh đẹp này chịu để mắt đến anh lần thứ hai.

“Trông em tuyệt lắm,” anh nói, ngưỡng mộ nhìn ngắm chiếc váy vàng anh chưa bao giờ thấy trước đó đang tôn lên vóc người mảnh mai, duyên dáng của người mặc.

“Nhưng có quá táo bạo cho một buổi công bố di chúc không?” Virginia ướm hỏi trong lúc xoay người một vòng.

“Chắc chắn là không,” Giles nói. “Thực ra, ngay khi em bước vào phòng, sẽ chẳng có ai nghĩ tới điều gì khác nữa.”

“Em cần hy vọng là không,” Virginia nói trong lúc xem đồng hồ. “Trời ạ, đã muộn đến thế rồi sao? Tốt hơn chúng ta nên bỏ qua bữa sáng, Bunny, nếu muốn tới nơi đúng giờ. Tất nhiên chúng ta đã biết nội dung di chúc của mẹ anh rồi, nhưng nhất thiết phải làm như chúng ta không biết gì.”

Trên đường tới Bristol, Virginia cho Giles biết tin tức cập nhật nhất về quá trình chuẩn bị cho lễ cưới. Anh có phần hơi thất vọng khi cô không hề hỏi bài phát biểu tại Hạ viện của anh được đón nhận như thế nào ngày hôm trước, nhưng thế đấy, William Hickey đã không có mặt ở khu vực dành cho báo chí. Mãi tới khi hai người đến đường Great West, Virginia mới nói một điều khiến Giles phải tập trung toàn bộ sự chú ý.

“Điều đầu tiên chúng ta phải làm sau khi di chúc được thực thi là tìm người thay thế Marsden.”

“Nhưng ông ấy đã làm việc cho gia đình hơn ba mươi năm,” Giles nói. “Thực ra, anh không nhớ nổi có lúc nào đó ông ấy chưa từng có mặt ở đó.”

“Đó là một phần của vấn đề đấy. Nhưng đừng quá lo lắng, anh yêu dấu, em nghĩ mình đã tìm thấy người thay thế hoàn hảo.”

“Nhưng...”

“Và nếu anh băn khoăn nhiều đến thế về chuyện này, Bunny, Marsden có thể tới làm việc ở Manor House và phục vụ các cô em.”

“Nhưng...”

“Và nhân thể em đang đề cập tới chủ đề thay người,” Virginia nói tiếp, “đã đến lúc chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc về Jackie”.

“Thư ký riêng của anh ư?”

“Theo quan điểm của em, cô ta quá thân mật. Em không thể giả bộ tán đồng với thứ thói quen hiện đại của những nhân viên gọi ông chủ của mình bằng tên thánh. Không nghi ngờ gì nữa, đó hẳn là một phần trong khái niệm lố bịch của Công đảng về sự bình đẳng. Tuy thế, em thấy cần phải nhắc nhở cô ta rằng em là phu nhân Virginia.”

“Anh xin lỗi,” Giles nói. “Thường cô ấy rất lịch sự.”

“Có thể với anh, nhưng hôm qua khi em gọi điện tới, cô ta đã yêu cầu em giữ máy đợi, một điều em không quen phải làm.”

“Anh sẽ nhắc nhở cô ấy về chuyện đó.”

“Làm ơn đừng mất công,” Virginia nói, những lời này làm Giles cảm thấy thực sự nhẹ nhõm. “Vì em sẽ không bao giờ gọi điện tới văn phòng của anh chừng nào cô ta còn là nhân viên ở đó.”

“Như thế có cực đoan quá không? Nói cho cùng, cô ấy làm việc rất xuất sắc, và anh thấy gần như không ai có thể thay thế cô ấy được.”

Virginia nghiêng người sang hôn lên má Giles. “Em thực sự hy vọng, Bunny, rằng người duy nhất anh thấy không thể thay thế được là em.”

Ông Siddons bước vào phòng, và không hề ngạc nhiên khi thấy tất cả những người nhận được lá thư mời Gửi tới người có liên quan đều đã có mặt. Ông ngồi xuống bàn làm việc của mình và lướt qua những khuôn mặt đầy hy vọng.

Ngồi hàng đầu là Sir Giles Barrington và vị hôn thê, phu nhân Virginia Fenwick, người ở ngoài đời trông còn lộng lẫy hơn cả trong bức ảnh chụp ông thấy trên Country Life không lâu sau khi hai người công bố đã đính hôn. Ông Siddons mong đợi sẽ sớm được làm quen với người phụ nữ này.

Ở hàng thứ hai là Harry Clifton cùng Emma, vợ anh, người đang ngồi cạnh em gái Grace của cô. Ông luật sư không khỏi thú vị khi thấy cô Barrington đi tất xanh.

Ông bà Holcombe ngồi ở hàng thứ ba, cạnh mục sư Donaldson và một quý bà mặc đồng phục y tá. Ngồi chật hai hàng ghế cuối là những người làm đã phục vụ gia đình Barrington nhiều năm, việc lựa chọn chỗ ngồi của từng người thể hiện vị trí của họ.

Ông Siddons đeo một cặp kính hình bán nguyệt lên chót sống mũi và hắng giọng để ra hiệu quá trình công bố di chúc chuẩn bị bắt đầu.

Ông nhìn qua phía trên cặp kính về phía cử tọa đang có mặt, trước khi nói lời mào đầu. Ông luật sư không cần đến bất cứ ghi chú nào, vì đây là một trách nhiệm ông thường xuyên thực hiện.

“Thưa quý bà quý ông,” ông bắt đầu. “Tên tôi là Desmond Siddons, và tôi có vinh hạnh được làm luật sư của gia đình Barrington trong hai mươi ba năm vừa qua, cho dù còn phải cần thêm một thời gian nữa trước khi tôi sánh ngang kỷ lục của bố tôi, người đã có quá trình cộng tác với gia đình bao trùm suốt cả sự nghiệp của Sir Walter và Sir Hugo Barrington. Song có lẽ tôi đã đi hơi lạc chủ đề.” Ông Siddons nghĩ phu nhân Virginia trông có vẻ đồng ý với ông.

“Tôi đang có trong tay,” ông nói, “bản di chúc cuối cùng của Elizabeth May Barrington, do chính tôi thảo ra theo yêu cầu của bà, và được ký trước sự chứng kiến của hai nhân chứng độc lập. Vì vậy văn bản này,” người luật sư giơ nó lên cho mọi người cùng thấy, “khiến tất cả các di chúc trước đó trở thành vô hiệu và không còn giá trị”.

“Tôi sẽ không làm lãng phí thời gian của các vị bằng việc đi qua những trang đầy thuật ngữ chuyên ngành mà pháp luật đòi hỏi, thay vào đó tôi sẽ tập trung vào một số ý nguyện quan trọng do phu nhân để lại. Nếu sau này có ai muốn nghiên cứu bản di chúc kỹ lưỡng hơn, tôi sẵn sàng hoan nghênh họ.”Ông Siddons nhìn xuống, lật sang trang và chỉnh lại cặp kính trước khi nói tiếp.

“Vài cơ sở từ thiện thân thiết với người quá cố đã được nhắc tới trong bản di chúc. Bao gồm nhà thờ giáo khu St Andrew, các cơ sở nuôi dưỡng trẻ mồ côi của bác sĩ Barnardo, và bệnh viện đã chăm sóc phu nhân Barrington đầy nhân ái vào những ngày cuối đời của bà. Mỗi cơ sở trên sẽ nhận được một khoản tiền hiến tặng là năm trăm bảng.”

Ông Siddons chỉnh lại kính thêm lần nữa.

“Bây giờ, tôi xin chuyển sang các cá nhân đã phục vụ gia đình Barrington trong nhiều năm qua. Tất cả các nhân viên được phu nhân Barrington tuyển dụng trong hơn năm năm sẽ được nhận thêm một năm lương, trong đó người phụ trách chăm lo cho dinh thự và quản gia sẽ được thêm năm trăm bảng mỗi người.”

Marsden cúi đầu và thì thầm, cảm ơn bà, thưa phu nhân.

“Bây giờ tôi xin chuyển sang bà Holcombe, trước đây là bà Arthur Clifton. Bà được tặng cây trâm thời Victoria mà phu nhân Barrington đã cài vào ngày cưới con gái mình, và phu nhân hy vọng, tôi xin dẫn lời trong di chúc, nó sẽ giúp bà Holcombe nhớ tới quãng thời gian hạnh phúc họ từng cùng chia sẻ với nhau.”

Maisie mỉm cười, nhưng tự hỏi khi nào bà có thể dùng đến một món trang sức lộng lẫy như thế.

Ông Siddons lật sang một trang khác, và đẩy cặp kính mắt bán nguyệt cao lên trên sống mũi trước khi đọc tiếp.

“Tôi dành cho Jessica Clifton, họ khai sinh Piotrovska, bức tranh màu nước ông tôi ưa thích Cửa cống ở Cleveland do Turner vẽ. Tôi hy vọng bức tranh sẽ là nguồn cảm hứng cho cô bé, vì tôi tin cô bé sở hữu một năng khiếu cần được tạo mọi cơ hội để phát triển.”

Giles gật đầu, nhớ rất rõ những lời này khi mẹ anh giải thích vì sao bà muốn Jessica thừa hưởng bức họa rất được thèm muốn của Turner.

“Cho cháu trai tôi, Sebastian Arthur Clifton,” ông Siddons đọc tiếp, “tôi dành tặng khoản tiền năm nghìn bảng, khoản tiền này cháu tôi sẽ được nhận khi đến tuổi trưởng thành vào ngày chín tháng Ba năm 1961”.

Giles gật đầu. Cũng không có gì ngạc nhiên ở đây cả, anh thầm nghĩ.

“Phần còn lại trong tài sản của tôi, bao gồm hai mươi hai phần trăm cổ phần công ty hàng hải Barrington, cũng như dinh thự Manor House -” ông Siddons không đừng được liếc mắt về phía phu nhân Virginia Fenwick, người đang nhấp nhổm trên rìa ghế của mình - “sẽ được để lại cho... các con gái yêu dấu của tôi, Emma và Grace, tùy ý định đoạt như các con tôi thấy hợp lý, với ngoại lệ là con mèo Xiêm của tôi, Cleopatra, sẽ được để lại cho phu nhân Virginia Fenwick, vì họ có rất nhiều điểm tương đồng. Cả hai đều xinh đẹp, chải chuốt, phù phiếm, khôn ngoan, là những kẻ săn mồi đầy thủ đoạn, và đều cho rằng tất cả những người khác có mặt trên trái đất là để phục vụ họ, trong đó có đứa con trai ngu ngốc của tôi, người mà tôi chỉ có thể cầu mong sẽ thoát khỏi thứ bùa chú cô ta đã dùng để thôi miên nó trước khi quá muộn”.

Với ông Siddons, đã quá rõ ràng từ vẻ mặt sững sờ và những tiếng trao đổi thì thầm vang lên khắp căn phòng là không ai ngờ trước được chuyện này, cho dù người luật sư cũng thấy là ông Clifton vẫn có vẻ khá bình tĩnh. Song bình tĩnh không phải là từ có thể dùng để mô tả phu nhân Virginia, người đang thì thầm gì đó vào tai Giles.

“Như vậy là kết thúc phần đọc di chúc,” ông Siddons nói.

“Nếu quý vị có bất cứ câu hỏi nào, tôi xin vui lòng được trả lời.” “Chỉ một thôi,” Giles nói, trước khi có ai khác kịp lên tiếng.

“Tôi có bao lâu để kháng nghị bản di chúc này?”

“Ông có thể đệ đơn kháng nghị lên Tòa án tối cao vào bất cứ thời điểm nào trong vòng hai mươi tám ngày tới, Sir Giles,” ông Siddons nói, vốn đã lường trước câu hỏi này cũng như người sẽ đưa ra nó.

Nếu còn có thêm câu hỏi nào nữa được đưa ra, thì Sir Giles và phu nhân Virginia cũng không nghe thấy chúng, vì cả hai người đã đùng đùng rời khỏi phòng và không nói thêm một lời nào.

1*“William Hickey” là một chuyên mục tin đồn được đăng trên Daily Express. Nó được đặt theo tên của nhà viết nhật ký thế kỷ thứ mười tám William Hickey.