← Quay lại trang sách

Chương 12

“Anh sẽ làm bất cứ điều gì, em yêu,” anh nói, “nhưng làm ơn đừng hủy việc đính hôn của chúng ta”.

“Làm sao anh có thể trông đợi em nhìn mặt thiên hạ sau khi mẹ anh lăng nhục em trước mặt gia đình, bạn bè anh, thậm chí cả đám người làm nữa?”

“Anh hiểu,” Giles nói, “tất nhiên anh hiểu chứ, nhưng rõ ràng khi đó tâm trí mẹ anh không còn tỉnh táo nữa. Hẳn bà không nhận ra mình đang làm gì”.

“Anh nói là anh sẽ làm bất cứ điều gì?” Virginia vừa nói vừa mân mê chiếc nhẫn đính hôn.

“Bất cứ điều gì, em yêu.”

“Việc đầu tiên anh cần làm là sa thải cô thư ký của anh. Và người thay thế cô ta cần được em chấp nhận.”

“Hãy coi như chuyện đó đã được thực hiện,” Giles ngoan ngoãn đáp.

“Và ngày mai anh phải thuê một công ty luật hàng đầu để khiếu nại về bản di chúc, và cho dù hậu quả có thế nào đi nữa, anh phải tranh đấu không khoan nhượng để đảm bảo chúng ta giành phần thắng.”

“Anh đã đề nghị sự giúp đỡ của Sir Cuthbert Makins KC1*” “Tranh đấu không khoan nhượng,” Virginia nhắc lại.

“Tranh đấu không khoan nhượng,” Giles nói. “Còn gì nữa không, em yêu?”

“Còn. Khi các thiếp mời được gửi đi vào tuần sau, em, và chỉ mình em, được quyền phê chuẩn danh sách khách mời.”

“Nhưng như vậy có nghĩa là…”

“Đúng thế. Bởi vì em muốn tất cả những người có mặt trong căn phòng đó biết cảm giác bị ra rìa là thế nào.” Giles cúi đầu.

“À, em thấy rồi,” Virginia nói, tháo nhẫn đính hôn của cô ta ra. “Vậy là thực ra anh không hề có ý làm bất cứ điều gì.”

“Có chứ, em yêu. Anh đồng ý, chỉ mình em có thể quyết định xem ai được mời tới đám cưới.”

“Và cuối cùng,” Virginia nói, “anh sẽ yêu cầu ông Siddons đề nghị trát của tòa yêu cầu tất cả các thành viên gia đình Clifton phải rời khỏi Barrington Hall”.

“Nhưng họ sẽ sống ở đâu?”

“Em mặc xác chuyện đó,” Virginia nói. “Đã đến lúc anh cần quyết định xem liệu mình muốn trải qua phần đời còn lại với em hay với họ.”

“Tất nhiên anh muốn trải qua phần còn lại của cuộc đời với em,” Giles nói.

“Vậy thì tất cả đã được định đoạt xong rồi, Bunny,” Virginia nói trong khi đeo chiếc nhẫn đính hôn lại vào ngón tay và bắt đầu cởi những chiếc khuy trước trên váy của mình.

Harry đang đọc The Times, và Emma đọc tờ Telegraph khi điện thoại đổ chuông. Cửa mở và Denby bước vào phòng ăn.

“Là nhà xuất bản của ông, ông Collins, đang gọi tới, thưa ông. Ông ấy muốn biết có thể trao đổi vài lời với ông được không.”

“Tôi ngờ đó là cách diễn đạt của ông ấy,” Harry nói trong lúc gấp tờ báo của mình lại.

Emma chăm chú vào bài báo cô đang đọc tới mức thậm chí chẳng buồn ngước mắt lên khi chồng rời khỏi phòng. Cô vừa kịp đọc xong nó khi anh quay trở lại.

“Để em đoán nhé,” cô nói.

“Billy đã nhận được điện thoại từ hầu hết các tờ báo phát hành toàn quốc cũng như từ BBC hỏi rằng liệu anh có muốn đưa ra tuyên bố nào không.”

“Anh nói sao?”

“Không bình luận gì hết. Anh nói với ông ấy không cần thiết phải rót thêm dầu vào ngọn lửa này.”

“Em không nghĩ câu trả lời đó làm Billy Collins hài lòng,” Emma nói. “Tất cả những gì ông ta quan tâm là bán sách.”

“Ông ấy cũng chẳng thể trông đợi gì khác, và không phàn nàn một lời. Ông ấy nói với anh sẽ cho chuyển một đợt tái bản thứ ba của ấn bản bìa mềm tới các hiệu sách vào đầu tuần tới.”

“Anh có muốn nghe xem trên tờ Telegraph tường thuật lại thế nào không?”

“Bắt buộc sao?” Harry nói khi ngồi xuống bàn ăn.

Emma tảng lờ lời bình luận và bắt đầu đọc thành tiếng.

“Hôn lễ giữa Sir Giles Barrington, MC MP2* và phu nhân Virginia Fenwick, con gái duy nhất của bá tước Fenwick đời thứ chín đã diễn ra ngày hôm qua. Cô dâu mặc một bộ váy cưới được thiết kế bởi ông Norman…”

“Ít nhất hãy chừa cho anh phần đó,” Harry nói.

Emma bỏ qua hai đoạn. “Bốn trăm khách mời đã tham dự lễ thành hôn, được cử hành tại nhà thờ St Margaret, Westminster. Hôn lễ được chủ trì bởi mục sư George Hastings, giám mục Ripon. Sau buổi lễ, một buổi tiếp tân đã được tổ chức tại sân Hạ viện. Trong số khách mời có Công chúa Margaret, bá tước Mounbatten của Miến Điện, ngài Clement Attlee, thủ lĩnh phe đối lập và ngài William Morrison, chủ tịch Hạ viện. Danh sách khách mời thực sự rất đáng quan tâm, song còn đáng quan tâm hơn nhiều là những người vắng mặt, có thể do không nhận được thiếp mời hoặc không muốn tham dự. Không thành viên nào của gia đình Barrington có mặt trong danh sách khách mời. Sự vắng mặt của hai cô em gái, bà Emma Clifton và cô Grace Barrington, cũng như người em rể Harry Clifton, một tác giả được ưa thích, vẫn là một điều bí ẩn, nhất là khi ông này vài tuần trước đã được thông báo sẽ là phù rể của Sir Giles.”

“Vậy ai là phù rể?” Harry hỏi.

“Tiến sĩ Algernon Deakins từ Balliol College, Oxford.” “Deakins thân mến,” Harry nói. “Một lựa chọn hoàn hảo.

Cậu ấy chắc chắn sẽ có mặt đúng giờ, và không có chuyện chuyển nhầm nhẫn.”

“Em e là vậy. ’Điều làm cho biến cố này càng bí hiểm hơn là sáu năm trước, khi vụ kiện Barrington chống lại Clifton được đưa ra tranh tụng tại Thượng viện và một cuộc bỏ phiếu đã được tổ chức để quyết định xem ai là người thừa kế tước vị và gia tài của gia đình Barrington, Sir Giles và ông Clifton có vẻ rất đồng lòng với nhau khi ngài Đại Chưởng ấn đưa ra phán quyết nghiêng về phía Sir Giles. Đôi uyên ương đầy hạnh phúc,’” Emma đọc tiếp, “sẽ trải qua kỳ trăng mật tại biệt thự của Sir Giles tại Tuscany”.

“Như vậy có phần hơi quá đáng,” Emma ngước mắt lên nói tiếp. “Ngôi biệt thự đó được để lại cho Grace và em xử trí tùy ý nếu bọn em thấy thích hợp.”

“Bình tĩnh nào, Emma,” Harry nói. “Em đã thấy việc cho phép Giles có được biệt thự là phù hợp để đổi lấy việc chúng ta được phép dọn tới Manor House cho tới khi tòa ra phán quyết về tính hợp pháp của bản di chúc. Có phải đây là chuyện em muốn nói với anh không?”

“Không, phần đặc sắc vẫn còn ở đoạn sau cơ. ’Tuy nhiên, giờ đây có vẻ như một rạn nứt lớn đã chia rẽ gia đình sau cái chết của mẹ Sir Giles, phu nhân Elizabeth Barrington. Trong bản di chúc mới được công bố, bà để lại phần lớn tài sản của mình cho hai người con gái, Emma và Grace, trong khi người con trai duy nhất không nhận được gì. Sir Giles đã tiến hành các thủ tục để kháng cáo về bản di chúc, và vụ kiện này sẽ được đưa ra xử tại Tòa án Tối cao vào tháng tới.’ Thế đấy. Còn The Times thế nào?”

“Nghiêm túc, đứng đắn hơn nhiều. Chỉ có các sự kiện, không suy đoán. Nhưng Billy Collins cho anh hay có một bức ảnh chụp Cleopatra trên trang nhất tờ Mail và tờ Express, còn tờ Mirror chạy hàng tít ’Trận chiến của những con mèo.’“

“Làm thế nào chuyện này lại có thể xảy ra chứ?” Emma nói. “Điều em chẳng bao giờ hiểu nổi là Giles lại có thể cho phép người đàn bà đó ngăn không cho chính gia đình anh ấy dự đám cưới.”

“Cả anh cũng không thể hiểu nổi,” Harry nói, “nhưng vậy đấy, anh cũng chẳng bao giờ hiểu nổi tại sao hoàng tử xứ Wales lại có thể từ bỏ ngai vàng vì một phụ nữ Mỹ đã ly hôn. Anh ngờ rằng mẹ em đã đúng. Chỉ đơn giản là Giles bị cô ta hút mất hồn vía”. “Nếu mẹ em ngày trước muốn em từ bỏ anh,” Emma nói,

“chắc em đã thách thức bà”. Cô dành cho anh một nụ cười ấm áp.

“Vì thế em cũng có đôi chút đồng cảm với ông anh em.”

Trong hai tuần sau đó, những bức ảnh chụp Sir Giles và phu nhân Virginia trong kỳ nghỉ trăng mật ở Tuscany xuất hiện trên phần lớn các tờ báo phát hành trên toàn quốc.

Cuốn tiểu thuyết thứ tư của Harry, Mạnh hơn thanh kiếm, được phát hành vào đúng ngày vợ chồng Barrington từ Italia trở về. Sáng hôm sau, cùng một bức ảnh xuất hiện trên tất cả các trang nhất ngoại trừ tờ The Times.

Khi đôi vợ chồng trẻ đầy hạnh phúc bước xuống tàu tại nhà ga Waterloo, họ đi ngang qua một nhà sách của W.H. Smith trên đường ra xe. Chỉ có một cuốn tiểu thuyết được bày bán với số lượng lớn trên khung kính cửa hàng. Một tuần sau, Mạnh hơn thanh kiếm lọt vào danh sách tác phẩm bán chạy nhất, và duy trì sự hiện diện trong đó cho tới ngày phiên tòa diễn ra.

Tất cả những gì Harry có thể nói là không ai biết cách quảng bá cho một cuốn sách hơn Billy Collins.

1* King’s Counsel: Thành viên hội đồng cố vấn nhà vua.

2* Nghĩa là người được tặng thưởng Chữ thập Quân đội và là dân biểu.