← Quay lại trang sách

Chương 15

Có tiếng gõ mạnh dứt khoát lên cửa trước. Giles nhìn đồng hồ: 7 giờ 20 phút tối. Có thể là ai được nhỉ? Anh không hề mời ai tới ăn tối, và chỉ phải quay lại Viện nghe bài diễn văn bế mạc lúc chín giờ. Thêm một tiếng gõ nữa, cũng cương quyết không kém, và Giles nhớ ra tối hôm nay người giúp việc xin nghỉ. Anh để ấn bản ngày hôm qua của Hansard1* lên mặt bàn bên cạnh, đứng dậy khỏi ghế và đi ra phía hành lang khi tiếng gõ thứ ba vang lên.

“Đợi một chút,” Giles nói. Anh mở cửa ra và trông thấy người cuối cùng anh trông đợi đứng trên bậu cửa nhà mình tại quảng trường Smith.

“Grace?” Anh thốt lên, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

“Thật nhẹ nhõm khi biết được anh vẫn còn nhớ tên em,” em gái anh nói lúc bước vào trong nhà.

Giles cố gắng nghĩ ra một câu hồi đáp cũng sắc lẹm tương tự, nhưng vì anh đã không liên lạc gì với em gái mình từ sau tang lễ của mẹ họ, Giles buộc phải chấp nhận lời nhận xét gai góc của cô là hoàn toàn có thể hiểu được. Nói cho đúng, anh đã không liên lạc với bất cứ ai trong gia đình kể từ khi Virginia đùng đùng lao ra khỏi phòng xử án và để mặc anh đứng trơ ra trên vỉa hè.

“Việc gì đã đưa em tới London vậy, Grace?” Anh hỏi khá dè dặt trong lúc dẫn em gái đi theo hành lang vào phòng khách.

“Anh đấy,” cô nói. “Nếu Mohammed, vân vân và vân vân.2*” “Anh có thể lấy cho em thứ gì đó uống chứ?” Giles hỏi, băn khoăn em gái anh liệu có thể muốn gì, trừ khi...

“Cảm ơn anh, một ly sherry ngọt sẽ rất tuyệt sau chuyến đi tàu kinh khủng vừa rồi.”

Giles đi tới chỗ bày đồ uống và rót cho em gái một ly sherry, và một nửa ly whisky cho anh, trong khi cố vắt óc tìm ra gì đó để nói. “Anh có một cuộc bỏ phiếu lúc mười giờ,” cuối cùng Giles cũng lên tiếng, trong lúc đưa ly đồ uống cho Grace. Cô em gái luôn làm anh có cảm giác như mình là một cậu học sinh hư vừa bị ông hiệu trưởng bắt quả tang hút thuốc lá trộm.

“Như thế vẫn còn thừa đủ thời gian cho điều em cần nói.”

“Có phải em đến để tuyên bố quyền thừa kế của mình và tống khứ anh ra khỏi nhà không?”

“Không, đồ ngốc. Em đến để cố nhét một chút tỉnh táo vào cái đầu đất của anh đấy.”

Giles gieo mình xuống ghế và nhấp một ngụm whisky. “Anh xin lắng nghe đây.”

“Tuần sau là sinh nhật thứ ba mươi của em, cho dù chắc anh chẳng nhớ nổi chuyện này.”

“Và em đi cả quãng đường vừa rồi chỉ để nói cho anh biết em muốn món quà gì sao?” Giles nói, cố làm không khí dịu đi.

“Đúng thế đấy,” Grace nói, làm ông anh cô phải ngạc nhiên lần thứ hai.

“Vậy em đang có ý tưởng gì trong đầu hả?” Giles cảm thấy mình vẫn chưa đoán được dự định của cô em gái.

“Em muốn anh đến dự bữa tiệc.”

“Nhưng Viện đang họp, và vì anh đã được chỉ định lên hàng ghế đầu, anh được trông đợi sẽ...”

“Harry và Emma sẽ có mặt,” Grace nói, tảng lờ lời viện cớ của anh, “vì thế mọi chuyện sẽ như hồi trước”.

Giles uống thêm một ngụm lớn whisky. “Sẽ chẳng bao giờ có thể trở lại như hồi trước.”

“Tất nhiên là có thể chứ, đồ ngốc, bởi vì anh chính là người duy nhất ngăn trở nó.”

“Họ muốn gặp anh?”

“Sao lại không chứ?” Grace nói. “Cuộc xung đột ngớ ngẩn này đã kéo dài quá lâu rồi, chính vì thế em có ý định dộng đầu tất cả các vị vào nhau trước khi quá muộn.”

“Còn những ai sẽ có mặt?”

“Sebastian và Jessica, vài người bạn, chủ yếu là giới học thuật, nhưng anh sẽ không phải nói chuyện với họ, có lẽ ngoại trừ ông bạn cũ Deakins của anh. Tuy vậy,” cô nói thêm, “có một người em sẽ không mời. Mà nhân tiện, ả điếm đó đâu rồi?”.

Giles từng nghĩ chẳng có gì cô em gái nói ra có thể làm anh phải choáng váng. Anh thật nhầm lẫn biết chừng nào.

“Anh không biết,” cuối cùng anh cũng cố gắng nói được nên lời. “Cô ta đã không liên lạc gì với anh từ hơn một năm qua. Nhưng nếu em tin tờ Daily Express, hiện tại có thể tìm thấy cô ta ở St Tropez trong vòng tay một bá tước người Italia.”

“Em tin chắc bọn họ sẽ là một đôi tuyệt vời. Quan trọng hơn, chuyện này sẽ cho anh cớ để ly hôn.”

“Anh sẽ không bao giờ có thể ly dị Virginia, thậm chí dù anh có muốn đi nữa. Đừng quên những gì mẹ đã phải trải qua. Đó không phải một trải nghiệm anh muốn lặp lại.”

“Ồ, em thấy rồi,” Grace nói. “Virginia thì có thể thoải mái lượn lờ ở miền Nam nước Pháp bên gã nhân tình người Italia của cô ta, nhưng chồng cô ta muốn ly hôn thì lại không được hay sao?”

“Em có thể giễu cợt nếu muốn,” Giles nói, “nhưng đó không phải là cách xử sự của một quý ông”.

“Đừng làm em buồn cười. Lôi em và Emma ra trước tòa để kháng cáo về di chúc của mẹ khó lòng có thể coi là hành động của một quý ông.”

“Đây là chuyện vợ chồng,” Giles nói trong khi uống thêm một ngụm lớn whisky nữa. “Nhưng anh đoán nó cũng không tệ hơn những gì anh đáng phải nhận,” anh nói thêm, “và đó là điều anh sẽ hối hận suốt quãng đời còn lại. Em sẽ tha thứ cho anh chứ?”.

“Em sẽ tha thứ nếu anh đến dự bữa tiệc, và xin lỗi em gái cũng như người bạn thân nhất của mình vì đã xử sự như một thằng ngốc.”

“Anh không dám chắc anh có thể đối diện với họ.”

“Anh từng đối diện với một đám quân Đức trong khi chẳng có gì ngoài vài quả lựu đạn và một khẩu súng ngắn để hộ thân.”

“Và anh sẵn sàng làm lại như thế nếu điều đó có thể thuyết phục Emma và Harry tha thứ cho anh.”

Grace đứng lên, bước qua phòng tới quỳ gối xuống cạnh anh cô. “Tất nhiên họ sẽ tha thứ cho anh, đồ ngốc gàn dở.”

Giles cúi đầu trong khi cô em gái dang tay ôm lấy anh. “Anh biết quá rõ mẹ không bao giờ muốn chúng ta bị chia rẽ chỉ vì ả đàn bà đó.”

Khi lái xe qua một biển chỉ đường dẫn tới Cambridge, Giles chợt nghĩ vẫn còn chưa quá muộn để quay trở lại, cho dù anh biết nếu làm thế, rất có thể anh sẽ không bao giờ có được cơ hội thứ hai.

Khi đi vào thành phố đại học, anh có thể cảm thấy bầu không khí học thuật bao quanh mình. Những chàng trai, cô gái trẻ mặc đồng phục sinh viên đủ loại đang hối hả bước đi theo mọi hướng. Cảnh tượng ấy làm sống lại những ký ức về thời gian của anh tại Oxford, trước khi bị Herr3* Hitler cắt ngắn.

Khi Giles quay về Anh năm năm sau đó, sau khi trốn thoát khỏi trại tù binh, ông hiệu trưởng của Brasenose đã dành cho anh cơ hội quay về trường cũ và hoàn thành nốt bằng cấp của mình. Song khi ấy anh đã là một cựu binh hai mươi lăm tuổi mang trên mình vết sẹo của chiến trường, và cảm thấy thời khắc đã trôi qua, như nó cũng đã trôi qua với rất nhiều thanh niên cùng thế hệ anh, bao gồm cả Harry. Dù thế nào đi nữa, cơ hội tham gia một trận chiến nữa đã xuất hiện, và anh không thể cưỡng lại thách thức tranh đấu giành lấy một chỗ trên các băng ghế xanh của Hạ viện. Không hề hối tiếc, Giles thầm nghĩ. À phải, vẫn luôn có một chút hối tiếc.

Anh lái xe xuống đường Grange, rẽ phải và đậu xe trên đại lộ Sidgwick. Giles bước đi dưới một cổng vòm mang tên Newnham College, được thành lập năm 1871, trước khi phụ nữ có thể được cấp bằng, bởi một người nhìn xa trông rộng đã tin chuyện đó sẽ xảy ra khi ông còn sống. Thực tế đã không như vậy.

Giles dừng lại ở phòng thường trực và đang định hỏi đường tới nơi tổ chức bữa tiệc của cô Barrington thì người gác cổng nói, “Chúc buổi tối tốt lành, Sir Giles, mọi người đang đợi ông ở phòng Sidgwick”.

Đã bị nhận ra. Không còn cơ hội quay lại nữa.

“Nếu ông đi theo hành lang, căn phòng đó nằm ở trên đầu cầu thang, cửa thứ ba bên trái. Ông không nhầm được đâu.”

Giles đi theo hướng ông ta chỉ dẫn, bắt gặp chừng một tá các cô sinh viên mặc váy dài đen, áo sơ mi trắng và áo choàng sinh viên. Họ không để mắt nhìn anh đến lần thứ hai, sao họ lại phải làm thế chứ? Anh đã ba mươi ba tuổi, gần gấp đôi tuổi họ.

Giles leo lên cầu thang, và khi lên tới bậc trên cùng, anh không cần thêm chỉ dẫn nào nữa vì đã nghe thấy những giọng nói hồ hởi cùng tiếng cười vang lên từ lâu trước khi tới cửa thứ ba bên trái. Giles hít một hơi thật sâu và cố không để ai nhận ra khi anh bước vào.

Jessica là người đầu tiên phát hiện ra anh, và lập tức chạy băng qua phòng, gọi ầm lên, “Bác Giles, bác Giles, bác đã ở đâu vậy?”. Quả thực anh đã ở đâu chứ, Giles thầm nghĩ, trong khi ngắm nhìn cô bé anh yêu quý, vẫn chưa hẳn trở thành thiên nga, song không còn là vịt con nữa. Cô bé nhổm lên dang hai cánh tay ôm quanh người anh. Nhìn qua vai cô bé, anh thấy Grace và Emma đang bước lại phía mình. Cả ba người cùng cố ôm hôn anh một lúc. Các vị khách còn lại quan sát, tự hỏi màn chào đón ầm ĩ này là gì.

“Tôi rất xin lỗi,” Giles nói, sau khi bắt tay Harry. “Đáng ra tôi không bao giờ để mọi người phải trải qua tất cả những chuyện đó.”

“Đừng nghĩ mãi về nó nữa,” Harry nói. “Thẳng thắn mà nói, cả hai chúng ta từng phải trải qua những chuyện còn tệ hơn nhiều.”

Giles ngạc nhiên thấy anh nhanh chóng trở nên thoải mái với người bạn thân nhất của mình. Hai người đang bàn về Peter May hệt như ngày trước thì Giles nhìn thấy cô gái đó lần đầu tiên. Sau đó, anh không thể rời mắt khỏi cô được nữa.

“Cú đánh bóng tấn công tuyệt nhất tôi từng thấy,” Harry nói, đưa chân trái ra trước trong khi cố thể hiện lại động tác mà không có gậy. Anh không nhận ra Giles đã trở nên lơ đãng đến thế nào.

“Phải, tôi đã có mặt ở Headingley khi anh ta ghi cú một trăm điểm trước Nam Phi trong trận thể nghiệm đầu tiên.”

“Tôi cũng đã được chứng kiến lượt chơi đó,” một quý ông lớn tuổi gia nhập cùng họ nói. “Một cú đánh khá ngoạn mục.”

Giles lẩn đi, len qua căn phòng đông nghịt, chỉ dừng lại hỏi chuyện Sebastian về việc học hành ở trường của cậu bé. Cậu thiếu niên có vẻ thoải mái và tự tin hơn nhiều so với những gì anh nhớ về cháu mình trước đây.

Giles bắt đầu sợ cô gái sẽ ra về trước khi anh có cơ hội gặp gỡ, và khi Sebastian bị một khoanh xúc xích làm phân tâm, anh lập tức rời đi và đến đứng bên cạnh cô. Cô gái đang trò chuyện với một phụ nữ lớn tuổi hơn và dường như không để ý đến anh. Anh đứng đó, lưỡi cứng đờ, tự hỏi tại sao đàn ông Anh lại cảm thấy khó khăn đến thế khi giới thiệu bản thân với phụ nữ, nhất là với những phụ nữ đẹp. Betjeman4* thật có lý biết chừng nào, và nơi đây thậm chí còn không phải là một hòn đảo hoang.

“Tôi không nghĩ Schwarzkopf đủ tài năng cho vai diễn đó,” người phụ nữ lớn tuổi nói.

“Có thể bà đúng, nhưng tôi vẫn sẵn sàng chấp nhận bỏ ra nửa trợ cấp hàng năm của mình chỉ để nghe cô ấy hát.”

Người phụ nữ lớn tuổi đưa mắt nhìn Giles và quay sang nói chuyện với người khác, như thể đã hiểu cả. Giles giới thiệu bản thân, hy vọng không có ai khác tham gia cùng họ. Hai người bắt tay. Chỉ cần được chạm vào cô...

“Xin chào. Tôi là Giles Barrington.”

“Chắc ông là anh trai Grace, vị dân biểu có những quan điểm cấp tiến mà tôi vẫn thường xuyên đọc được trên báo. Tôi là Gwyneth,” cô gái nói, hé lộ dòng họ của mình.

“Cô là sinh viên phải không?”

“Ông tán dương tôi quá,” cô gái nói, dành cho Giles một nụ cười. “Không, tôi vừa mới làm xong luận án tiến sĩ. Em gái ông là người hướng dẫn của tôi.”

“Luận án của cô về chủ đề gì vậy?”

“Mối liên hệ giữa toán học và triết học ở Hy Lạp cổ đại.” “Tôi rất nóng lòng được đọc qua nó.”

“Vậy tôi sẽ chú ý gửi sớm cho ông một bản.”

“Cô gái Giles đang nói chuyện cùng là ai vậy?” Emma hỏi em gái cô.

Grace quay người lại nhìn qua phòng. “Gwyneth Hughes, một trong những nghiên cứu sinh xuất sắc nhất của em. Chắc chắn ông anh chúng ta sẽ thấy cô ấy là người hoàn toàn đối lập với phu nhân Virginia. Cô ấy là con của một thợ mỏ người xứ Wales, tới từ các thung lũng, như cô ấy vẫn thích nhắc mọi người nhớ, và cô ấy chắc chắn biết nghĩa của compos mentis5*.”

“Cô ấy trông rất hấp dẫn,” Emma nói. “Em không nghĩ là...” “Lạy Chúa lòng lành, không, hai người họ có thể có điểm gì chung chứ?”

Emma mỉm cười với chính mình trước khi nói, “Em đã chuyển mười một phần trăm cổ phần công ty của mình sang cho Giles chưa?”. “Rồi,” Grace nói, “cùng với quyền sở hữu căn nhà của ông tại quảng trường Smith, như em đã đồng ý với mẹ, sau khi em được thuyết phục là anh chàng khờ khạo của chúng ta cuối cùng đã thoát khỏi Virginia”.

Emma không nói gì trong một hồi lâu. “Vậy là em vẫn luôn biết nội dung bản di chúc mới của mẹ?”

“Và thứ nằm bên trong phong bì,” Grace thủng thẳng nói, “chính vì thế em không dự phiên tòa”.

“Mẹ hiểu em thật rõ làm sao.”

“Mẹ hiểu cả ba chúng ta mới rõ làm sao,” Grace nói trong lúc đưa mắt qua phòng nhìn về phía Giles.

1* Hansard là bản chép lại các cuộc tranh luận tại Quốc hội ở Anh.

2*Nguyên văn cả câu: “Nếu ngọn núi không đến với Mohammed, Mohammed sẽ đến với ngọn núi.”

3* Ông, ngài (tiếng Đức)

4* Sir John Betjeman CBE là một nhà thơ, nhà văn, nhà truyền thông nổi tiếng người Anh.

5* Đầu óc sáng suốt (tiếng Latinh). Xem thêm chương 14 để hiểu ngụ ý của Grace.