Chương 17
“Chỉ đơn giản là tôi muốn hủy diệt hắn,” người phụ nữ nói. “Không gì làm tôi thỏa mãn hơn thế.”
“Tôi có thể cam đoan với bà, phu nhân Virginia, tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể để trợ giúp bà.”
“Thật tốt khi biết điều đó, thiếu tá, vì nếu chúng ta hợp tác với nhau, chúng ta cần phải tin tưởng lẫn nhau. Không có bí mật nào hết. Tuy vậy, tôi vẫn cần được thuyết phục ông là người phù hợp cho việc đó. Hãy cho tôi biết tại sao ông lại có đủ các điều kiện cần thiết?”
“Bà sẽ thấy tôi có quá đủ điều kiện, thưa phu nhân,” Fisher nói. “Barrington và tôi đã có nợ nần với nhau từ rất lâu rồi.”
“Vậy hãy bắt đầu từ điểm khởi đầu và kể cho tôi mọi chi tiết, cho dù có vẻ nhỏ nhặt đến thế nào đi chăng nữa.”
“Tất cả bắt đầu khi ba chúng tôi học tại trường St Bede’s, và Barrington kết bạn với đứa con trai gã công nhân bến tàu đó.” “Harry Clifton,” Virginia nói, gằn từng tiếng.
“Đáng ra Barrington phải bị đuổi học khỏi St Bede’s.”
“Vì sao?” Virginia hỏi.
“Hắn từng bị bắt quả tang ăn trộm ở cửa hàng bánh kẹo, nhưng đã thoát được.”
“Bằng cách nào vậy?”
“Bố hắn, Sir Hugo, một kẻ đầy tội lỗi nữa, đã viết một tấm séc đóng góp một nghìn bảng cho trường, khoản tiền này giúp trường xây dựng một sân cricket mới. Vậy là ông hiệu trưởng nhắm mắt làm ngơ, nhờ thế Barrington mò được tới Oxford.”
“Ông cũng vào học Oxford chứ?”
“Không, tôi nhập ngũ. Nhưng đường đời của chúng tôi lại gặp nhau ở Tobruk khi chúng tôi phục vụ trong cùng một trung đoàn.”
“Chính tại đó hắn đã tạo được danh tiếng cho bản thân, dành được Chữ thập Quân đội và sau đó thoát khỏi trại tù binh, đúng vậy không?”
“Đáng ra đó phải là Chữ thập Quân đội của tôi,” Fisher nói, mắt nheo lại. “Hồi đó tôi là sĩ quan chỉ huy của hắn và chịu trách nhiệm dẫn đầu một cuộc tấn công vào vị trí của quân địch. Sau khi tôi đánh bại quân Đức, trung tá đã đề nghị tặng thưởng Chữ thập Quân đội cho tôi, nhưng hạ sĩ Bates, một tay bạn của Barrington, từ chối ủng hộ việc đó, vậy là tôi bị tụt hạng xuống khen thưởng, và cuối cùng Barrington giành mất Chữ thập Quân đội của tôi.”
Điều này không giống như phiên bản Giles kể về những gì đã xảy ra thời điểm đó, song Virginia biết cô ta muốn tin cái gì. “Kể từ đó đã bao giờ ông gặp lại hắn chưa?”
“Chưa. Tôi ở lại trong quân đội, nhưng sau khi phát hiện ra hắn đã chặn đứng mọi cơ hội được thăng cấp của mình, tôi liền xin giải ngũ sớm.”
“Vậy hiện tại ông làm gì, thiếu tá?”
“Công việc của tôi là môi giới chứng khoán, đồng thời tôi cũng có chân trong Hội đồng quản lý trường Trung học phổ thông Bristol. Tôi cũng tham gia vào Ủy ban điều hành Hiệp hội Bảo thủ địa phương. Tôi đã gia nhập đảng này để có thể đảm bảo Barrington không thể thắng trong lần bầu cử tới.”
“Được, tôi sẽ đảm bảo để ông thể đóng vai trò dẫn đầu trong việc đó,” Virginia nói, “vì điều hắn quan tâm nhất là giữ được ghế của mình tại Hạ viện. Hắn tin chắc nếu Công đảng thắng cử lần tới, Attlee sẽ cho hắn một chân trong nội các”.
“Hắn phải bước qua xác tôi đã.”
“Tôi không nghĩ chúng ta phải đi xa đến thế. Nói cho cùng, nếu hắn mất ghế trong lần bầu cử tới đây, sẽ có rất ít khả năng người ta chọn lại hắn làm ứng cử viên, và điều đó gần như chắc chắn là dấu chấm hết cho sự nghiệp chính trị của hắn.”
“Mong là vậy,” Fisher nói. “Nhưng tôi cần chỉ ra rằng cho dù không có được đa số quá chênh lệch, hắn vẫn là người rất được mến mộ tại khu vực bầu cử.”
“Tôi tự hỏi hắn sẽ còn được mến mộ đến mức nào sau khi tôi kiện hắn về tội ngoại tình.”
“Hắn đã chuẩn bị cho việc đó rồi, kể với tất cả mọi người hắn đã phải thực hiện màn diễn trò ở Bristol để bảo vệ danh tiếng cho bà. Thậm chí hắn còn đang vận động sửa đổi luật ly hôn.”
“Nhưng các cử tri của hắn sẽ phản ứng thế nào nếu họ khám phá ra trong suốt năm vừa qua hắn đã dan díu với một con bé sinh viên ở Cambridge?”
“Sau khi thủ tục ly hôn của bà hoàn tất, sẽ chẳng còn ai bận tâm tới điều đó.”
“Nhưng nếu chuyện đó vẫn chưa hoàn tất và tôi để mọi người biết tôi đang cố gắng tìm mọi cách để hàn gắn...”
“Điều đó sẽ làm thay đổi hoàn toàn tình hình,” Fisher nói. “Và bà có thể trông cậy vào tôi để đảm bảo tin tức về tình thế khó xử của bà lọt đến đúng tai.”
“Tốt. Còn bây giờ, sẽ có ích cho các mục tiêu lâu dài của chúng ta nếu ông trở thành chủ tịch Hiệp hội Bảo thủ ở khu bến tàu Bristol.”
“Tôi không thích gì hơn thế. Vấn đề duy nhất là tôi không thể dành từng ấy thời gian cho chính trị trong khi còn đang phải kiếm sống,” Fisher cố để không tỏ ra bối rối.
“Ông sẽ không phải lo lắng điều đó nữa khi ông có chân trong hội đồng quản trị của tập đoàn Hàng hải Barrington.”
“Không có nhiều hy vọng chuyện này sẽ trở thành hiện thực được đâu. Barrington sẽ phủ quyết việc bổ nhiệm ngay khi tên của tôi được đưa ra.”
“Hắn không thể phủ quyết gì hết, chừng nào tôi còn nắm trong tay bảy phẩy năm phần trăm cổ phần của công ty.”
“Tôi không dám chắc mình hiểu bà nói gì.”
“Vậy hãy cho phép tôi giải thích, thiếu tá. Trong sáu tháng vừa qua, tôi đã mua cổ phiếu của Barrington qua một quỹ ủy thác ẩn danh, và hiện tại tôi sở hữu bảy phẩy năm phần trăm công ty. Nếu ông kiểm tra quy chế của họ, ông sẽ thấy điều đó cho phép tôi chỉ định một thành viên thuộc hội đồng quản trị, và tôi không thể nghĩ ra ai khác thích hợp hơn để đại diện cho mình, thiếu tá.”
“Tôi có thể làm gì để cảm ơn bà đây?”
“Rất đơn giản. Về ngắn hạn, ông hãy tập trung thời gian vào việc trở thành chủ tịch Hiệp hội Bảo thủ địa phương. Sau khi đã đạt được điều đó, mục đích duy nhất của ông sẽ là đảm bảo để cử tri khu bến tàu Bristol thay đổi dân biểu đại diện cho họ vào kỳ bầu cử tới.”
“Còn về dài hạn?”
“Tôi có một ý tưởng rất có thể làm ông rất thích thú. Song chúng ta không nên nghĩ đến nó cho tới khi ông đã trở thành chủ tịch Hiệp hội.”
“Vậy thì tốt hơn tôi nên quay về Bristol và bắt tay vào việc ngay lập tức. Nhưng trước đó, có một điều tôi muốn hỏi bà.”
“Tất nhiên rồi,” Virginia nói, “bất cứ điều gì. Nói cho cùng, bây giờ chúng ta là đối tác rồi”.
“Tại sao bà lại chọn tôi cho việc này?”
“Ồ, chuyện đó càng đơn giản hơn, thiếu tá. Giles từng có lần nhắc với tôi rằng ông là người duy nhất hắn từng căm ghét.”
“Thưa quý vị,” Bill Hawkins, chủ tịch Hiệp hội Bảo thủ nói trong lúc đập búa chủ tọa xuống bàn, “tôi đề nghị cuộc họp trật tự. Có lẽ tôi xin phép bắt đầu bằng việc mời vị thư ký của chúng ta, thiếu tá Fisher, lên đọc biên bản của cuộc họp lần trước”.
“Xin cảm ơn ngài chủ tịch. Trong cuộc họp lần trước, diễn ra vào ngày mười bốn tháng Sáu năm 1954, ủy ban đã chỉ thị cho tôi viết thư lên Văn phòng Trung ương ở London đề nghị cung cấp một danh sách các ứng cử viên có thể được xem xét để đại diện cho đảng tại khu vực bầu cử này trong cuộc tổng tuyển cử tới. Danh sách chính thức được gửi đến vài ngày sau đó, và tôi đã gửi một bản tới các thành viên để họ có thể cân nhắc nộp đơn ứng cử trong cuộc họp tối nay.”
“Lễ hội gây quỹ mùa hè năm nay được thống nhất sẽ tổ chức tại lâu đài Combe, với sự cho phép của bà Hartley-Booth JP. Tiếp đó là một cuộc thảo luận về giá vé xổ số, và một cuộc biểu quyết đã được tổ chức, sau đó cuộc họp đi đến nhất trí giá một vé sẽ là sáu penny, và sáu vé sẽ là nửa crown. Thủ quỹ của Hiệp hội, ông Maynard, đã thông báo tài khoản ngân hàng của Hiệp hội đang có số dư là bốn mươi bảy bảng và mười hai shilling. Ông ấy nói thêm rằng đã viết thư thông báo tới tất cả các thành viên chưa đóng lệ phí hàng năm. Tiếp theo không còn nội dung nào khác, cuộc họp kết thúc lúc mười giờ mười hai phút.”
“Xin cảm ơn thiếu tá,” ông chủ tịch nói. “Bây giờ chúng ta hãy chuyển sang nội dung thứ hai, cụ thể là danh sách ứng cử viên được Văn phòng Trung ương khuyến nghị. Các vị đã có vài ngày để cân nhắc những cái tên này, vì vậy tôi sẽ để cuộc họp thảo luận mở trước khi chúng ta rút gọn danh sách những ứng cử viên mà các vị nghĩ nên được mời phỏng vấn.”
Fisher đã đưa danh sách ứng cử viên cho phu nhân Virginia xem, và hai người nhất trí về cái tên họ nghĩ sẽ phục vụ tốt nhất cho mục đích dài hạn của mình. Fisher ngồi xuống và cẩn thận lắng nghe trong khi các thành viên khác của ủy ban đưa ra quan điểm của họ về ưu điểm và khuyết điểm của từng ứng cử viên. Có thể nhanh chóng nhận ra lựa chọn của Fisher không phải là người đang được ưu ái nhất, song ít nhất cũng không có ai phản đối nhân vật này.
“Ông có muốn đưa ra quan điểm không, thiếu tá, trước khi tôi đề nghị bỏ phiếu?” Hawkins hỏi.
“Xin cảm ơn ngài chủ tịch. Tôi tán thành với các thành viên cảm thấy ông Simpson, người đã tranh đua rất ấn tượng tại Ebbw Vale trong lần tuyển cử trước, xứng đáng được mời phỏng vấn, song tôi tin chúng ta cũng nên cân nhắc tới ông Dunnett. Nói cho cùng, vợ ông này là người địa phương, và đây là một lợi thế đáng kể, nhất là khi các vị xét đến tình trạng hôn nhân hiện tại của Sir Giles Barrington.”
Vài tiếng “Nghe, nghe1*,” vang lên quanh bàn.
Bốn mươi phút sau, Gregory Dunnett đã có mặt trong danh sách rút gọn, cùng với ông Simpson, cựu ứng cử viên của khu Ebbw Vale, thêm một luật sư người địa phương, người không có chút hy vọng nào, một người đàn ông độc thân ngoài bốn mươi, cũng không có hy vọng, và một phụ nữ góp mặt cho có, người càng chắc chắn không có chút hy vọng nào. Tất cả những gì Fisher cần làm lúc này là tìm ra một lý do hợp lý để những người còn lại không lựa chọn ông Simpson.
Khi cuộc họp chuẩn bị kết thúc, ông chủ tịch hỏi xem còn vấn đề gì cần thảo luận hay không.
“Tôi có một việc cần báo cáo với ủy ban,” Fisher nói, đồng thời vặn mở nắp bút của mình, “song tôi nghĩ tốt hơn việc này không nên được ghi lại trong biên bản”.
“Tôi tin chắc ông là người có thể cân nhắc chuyện đó tốt nhất, thiếu tá,” ông chủ tịch nói, đưa mắt nhìn quanh bàn để khẳng định những người còn lại có mặt đều tán thành.
“Khi tôi ở lại câu lạc bộ của mình tại London tuần trước,” Fisher nói, “tôi đã nhận được một số thông tin đáng lo ngại từ một nguồn tin cậy có liên quan tới Sir Giles Barrington”. Giờ đây anh ta đã thu hút được hoàn toàn sự chú ý của ủy ban. “Như tất cả các vị đều sẽ biết, Sir Giles hiện đang trong quá trình thực hiện thủ tục ly hôn sau sự tan vỡ đáng tiếc của cuộc hôn nhân hiện tại. Phần lớn chúng ta đều ít nhiều đồng cảm khi ông ta quyết định tự tạo cớ cho việc ly hôn theo cách truyền thống, nhất là sau khi ông ta để lộ ra, một cách khá là khiếm nhã theo thiển ý của tôi, rằng ông ta làm vậy để bảo vệ danh tiếng cho vợ. Tất cả chúng ta đều là người trưởng thành, và đều hiểu quá rõ luật ly hôn cần được sửa đổi một cách khẩn cấp. Tuy vậy, sau đó tôi đã phát hiện ra rằng chúng ta mới chỉ được nghe một nửa câu chuyện. Dường như Sir Giles đang có mối quan hệ với một cô sinh viên trẻ tại Đại học Cambridge, bất chấp việc vợ ông ta đã rất cố gắng hàn gắn cuộc hôn nhân của họ.”
“Chúa ơi, thật là đồ vô lại,” Bill Hawkins nói. “Ông ta đáng bị buộc từ nhiệm.”
“Tôi không thể tán thành hơn, thưa ngài chủ tịch. Quả thực, sẽ không có lựa chọn nào khác nếu ông ta là ứng cử viên của đảng Bảo thủ.”
Những tiếng trao đổi rì rầm vang lên quanh bàn.
“Tôi rất hy vọng,” Fisher nói tiếp sau khi ông chủ tịch đã gõ búa vài lần, “rằng có thể trông cậy vào ủy ban để đảm bảo thông tin vừa rồi không lọt ra ngoài phòng họp này”.
“Tất nhiên, tất nhiên,” ông chủ tịch nói. “Chuyện đó thì không cần phải nói.”
Fisher ngả người ra sau, tự tin rằng chỉ sau vài giờ nữa câu chuyện sẽ đến tai những thành viên có vai vế của Công đảng, và chuyện này đảm bảo rằng ít nhất nửa số cử tri trong khu vực sẽ biết chuyện từ giờ đến cuối tuần.
Sau khi ông chủ tịch cho kết thúc cuộc họp và các thành viên bắt đầu đi qua đường tới quán rượu gần đó, Peter Maynard, người thủ quỹ, lại gần Fisher và hỏi liệu ông ta có thể trao đổi vài lời.
“Tất nhiên rồi, ông bạn,” Alex nói. “Tôi có thể giúp gì được cho ông?”
“Như ông biết đấy, ngài chủ tịch đã nhiều lần nói rõ là ông ấy dự định rút lui trước cuộc tổng tuyển cử tới.”
“Tôi có nghe nói về chuyện đó.”
“Một vài người trong chúng tôi cảm thấy đó là công việc dành cho một người trẻ hơn, và tôi đã được yêu cầu tìm gặp ông để tìm hiểu xem ông có đồng ý đưa tên mình ra hay không.”
“Ông thật tử tế, Peter. Nếu đa số các đồng nghiệp cảm thấy tôi là người phù hợp cho công việc, tất nhiên tôi sẽ cân nhắc tới việc đảm nhiệm trách nhiệm nặng nề này, nhưng sẽ là không, ông hiểu đấy, nếu có một thành viên khác của ủy ban cảm thấy mình là người thích hợp hơn.”
Khi tấm séc đầu tiên Công ty Hàng hải Barrington gửi tới Fisher với tư cách là thành viên hội đồng quản trị được thanh toán, anh ta đóng tài khoản của mình tại Midland Bank và chuyển qua bên kia đường tới Barclays. Ngân hàng này vốn quản lý tài khoản của công ty Barrington, cũng như làm đại diện cho Hiệp hội Bảo thủ. Và không như ở Midland, ông giám đốc tại đây đồng ý cho anh ta vay thấu chi.
Ngày hôm sau, Fisher đi lên London và mở một tài khoản tại Gieves Hawkes, tại đây anh ta may đo ba bộ vét mới, một bộ đồ dạ tiệc và một áo khoác, tất cả đều màu đen. Sau bữa trưa tại Army Navy, anh ta rẽ vào Hilditch & Key để chọn sáu chiếc áo sơ mi cùng hai bộ đồ ngủ, một áo ngủ và cả một bộ sưu tập cà vạt lụa. Sau khi ký hóa đơn, anh ta tìm đến John Lobb để đo hai đôi giày, đều là giày đế thấp: một đôi màu đen, một đôi màu nâu.
“Chúng sẽ sẵn sàng sau khoảng ba tháng nữa, thưa thiếu tá,” anh ta được báo lại như vậy.
Trong bốn tuần tiếp theo, Fisher mời tất cả các thành viên của ủy ban đi ăn trưa hoặc ăn tối bằng tiền của Virginia. Đến cuối quãng thời gian này, anh ta lấy làm hài lòng vì phần lớn họ hứa sẽ ủng hộ Gregory Dunnett như lựa chọn thứ hai cho vị trí ứng cử viên của đảng trong cuộc bầu cử sắp tới, và một hay hai người còn coi ông này như lựa chọn hàng đầu.
Trong lúc nhâm nhi một ly brandy sau bữa tối cùng Peter Maynard, Fisher phát hiện ra người thủ quỹ của đảng đang gặp phải một vài khó khăn tài chính nhất thời. Anh ta lên London ngay ngày hôm sau, và sau vài lời trao đổi kín đáo với phu nhân Virginia, những khó khăn đó đã được giải quyết. Một thành viên ủy ban giờ đây đã mắc nợ anh ta.
1*Cách bày tỏ sự ủng hộ trong các buổi hội họp chính trị tại Anh.