← Quay lại trang sách

Chương 18

Fisher chỉ mới ngồi trong hội đồng quản trị của Công ty Hàng hải Barrington được vài tháng khi anh ta phát hiện ra một cơ hội mà nhiều khả năng Virginia sẽ thấy hứng thú.

Trong quãng thời gian đó, Fisher chăm chỉ tham dự tất cả các cuộc họp hội đồng quản trị, đọc tất cả các báo cáo, luôn biểu quyết theo đa số, vì vậy không tạo ra bất cứ nghi ngờ nào về mục đích thực sự của anh ta.

Virginia không nghi ngờ việc Giles hẳn sẽ cảnh giác khi Alex được chỉ định vào hội đồng quản trị. Thậm chí cô ta còn tự hỏi liệu anh có cố gắng khám phá xem ai là người sở hữu bảy phẩy năm phần trăm cổ phiếu của công ty mà Fisher đang đứng ra đại diện. Nếu Giles làm vậy, anh sẽ phát hiện ra số cổ phiếu này do một quỹ ủy thác ẩn danh nắm giữ. Song vì Giles không mù cũng chẳng điếc, anh chẳng cần nghĩ ngợi nhiều cũng đoán ra được người đó là ai.

Cho dù ông chủ tịch hội đồng đã đảm bảo với anh rằng viên thiếu tá là một người khá đứng đắn, hiếm khi mở miệng trong các cuộc họp của hội đồng và chắc chắn không gây ra bất kỳ rắc rối nào, Giles vẫn chưa cảm thấy được thuyết phục. Anh không tin Fisher là kẻ có thể thay đổi bản chất. Nhưng khi cuộc tổng tuyển cử đang cận kề, trong đó phe Bảo thủ đang được kỳ vọng sẽ củng cố thêm đa số của họ, cũng như việc khó hiểu chẳng kém là Virginia chưa chịu ký giấy ly hôn mặc dù cô ta đã khẩn khoản nài nỉ anh cho một cái cớ để ly dị, Fisher không phải là điều làm anh bận tâm nhất lúc này.

“Thưa quý vị,” ông chủ tịch hội đồng quản trị công ty Hàng hải Barrington nói, “tôi không nghĩ sẽ là nói quá nếu cho rằng đề xuất tôi đưa ra hôm nay rất có thể sẽ được chứng minh là bước ngoặt trong lịch sử của công ty. Dự án táo bạo mới được ông Compton, giám đốc điều hành của chúng ta, đưa ra và được tôi hoàn toàn ủng hộ. Tôi xin đề nghị hội đồng ủng hộ kế hoạch công ty chúng ta sẽ đóng con tàu chở khách đầu tiên kể từ sau chiến tranh, trong một nỗ lực để cạnh tranh với các đối thủ lớn như Cunard và P&O. Tôi tin rằng người sáng lập ra công ty của chúng ta, Joshua Barrington, hẳn sẽ hoan nghênh một bước đi như thế”.

Fisher chăm chú lắng nghe. Anh ta đã đi tới chỗ vì nể Sir William Travers, người thay thế Hugo Barrington - cho dù quả thực chưa từng có ai nhắc tới vị chủ tịch cũ - như một nhà quản lý khôn ngoan, được cả giới công nghiệp lẫn tài chính coi là một người đáng tin cậy.

“Khoản vốn cần thiết, không nghi ngờ gì nữa, sẽ khiến dự trữ tài chính của chúng ta trở nên khó khăn hơn,” Sir William nói tiếp, “nhưng các chủ ngân hàng đang sẵn sàng hỗ trợ chúng ta, vì các con số tính toán cho thấy dù chỉ có thể bán vé được cho 40% diện tích cabin trên con tàu mới, chúng ta vẫn sẽ thu hồi được vốn đầu tư trong vòng năm năm. Tôi rất sẵn lòng trả lời bất cứ câu hỏi nào của hội đồng”.

“Ông có nghĩ rằng công chúng vẫn còn ghi nhớ số phận của Titanic1* trong tiềm thức, khiến họ e dè khi quyết định ra khơi trên một con tàu chở khách sang trọng mới hay không?” Fisher hỏi.

“Một quan ngại rất hợp lý, ông thiếu tá,” Sir William trả lời, “nhưng quyết định mới đây của Cunard bổ sung thêm một tàu nữa vào đội tàu của mình có vẻ lại cho thấy một thế hệ hành khách mới đã nhận ra không hề có thêm tai nạn hàng hải đáng kể nào liên quan tới tàu chở khách sang trọng xảy ra từ sau thảm họa thương tâm năm 1912”.

“Chúng ta sẽ mất bao lâu để đóng con tàu này?”

“Nếu hội đồng bật đèn xanh, chúng ta sẽ mang hợp đồng ra chào thầu ngay lập tức, và hy vọng chỉ định được các chuyên gia thiết kế hàng hải vào cuối năm nay, với dự kiến hạ thủy tàu sau ba năm nữa.”

Fisher đợi một thành viên khác trong hội đồng đưa ra câu hỏi mà anh ta không muốn tự mình nêu lên.

“Chi phí ước tính sẽ là bao nhiêu?”

“Rất khó đưa ra được con số cụ thể,” Sir William thừa nhận, “nhưng tôi đã cho phép sử dụng ba triệu bảng trong ngân sách của chúng ta. Tuy vậy, tôi cho rằng đây là ước tính cao hơn thực tế”.

“Hãy hy vọng là thế,” một thành viên khác của hội đồng lên tiếng. “Và chúng ta cần thông báo cho các cổ đông biết về dự định của mình.”

“Tôi đồng ý,” Sir William nói. “Tôi sẽ làm việc này vào đại hội cổ đông hàng năm diễn ra tháng sau, tại đó tôi cũng sẽ chỉ ra rằng dự báo lợi nhuận của chúng ta rất khả quan, và không có lý do nào ngăn cản chúng ta trả cho các cổ đông mức cổ tức ngang với năm ngoái.

Dù vậy, vẫn có khả năng một số cổ đông có thể sẽ hoài nghi về việc chuyển hướng này, chưa nói tới khoản vốn lớn cần bỏ ra. Điều này có thể sẽ làm giá cổ phiếu của chúng ta hạ xuống. Tuy vậy, sau khi thị trường chứng khoán nhận ra chúng ta có đủ tiềm lực để đối phó với các khó khăn ngắn hạn, việc giá cổ phiếu hồi phục hoàn toàn sẽ chỉ là vấn đề thời gian. Các vị còn có thêm câu hỏi nào nữa không?”

“Chúng ta đã chọn được tên cho bộ phận vận tải hành khách mới của công ty cũng như con tàu đầu tiên chưa?” Fisher hỏi.

“Chúng tôi đang cân nhắc gọi tên bộ phận mới là Palace Line2*, con tàu đầu tiên được đặt tên là Buckingham3*, thể hiện sự cam kết của công ty với một thời đại Elizabeth4* mới.”

Về việc này, cả hội đồng hoàn toàn tán thành.

“Hãy giải thích chuyện này cho tôi lần nữa,” Virginia nói.

“Sir William sẽ thông báo trong đại hội cổ đông hàng năm vào thứ Năm tuần sau rằng công ty Barrington sẽ đóng một tàu chở khách sang trọng để cạnh tranh với bất kỳ thứ gì Cunard và P&O hiện có trên đại dương, với chi phí ước tính là khoảng ba triệu bảng.”

“Nghe có vẻ là một bước đi táo bạo và có tầm nhìn xa.”

“Và đầy rủi ro theo quan điểm của những người khác, vì phần lớn các nhà đầu tư trên thị trường chứng khoán đều không hề táo bạo hay có tầm nhìn xa, họ sẽ lo lắng về khả năng chi phí đóng tàu bị đội lên cũng như khó khăn trong việc đưa vào sử dụng đủ diện tích cabin để có thể thu hồi vốn. Nhưng nếu họ kiểm tra kỹ các tài khoản, họ sẽ thấy công ty Barrington có thừa đủ tiền mặt để bù vào bất cứ khoản thua lỗ ngắn hạn nào.”

“Chính vì thế ông khuyên tôi nên bán cổ phiếu của mình?”

“Vì nếu bà mua lại chúng trong vòng ba tuần sau khi bán đi, bà sẽ lời lớn.”

“Đó chính là điều tôi không hiểu,” Virginia nói.

“Cho phép tôi giải thích,” Alex nói. “Khi bà mua một cổ phiếu, bà sẽ không phải thanh toán tài khoản của mình trong vòng hai mươi mốt ngày. Tương tự như thế, khi bà bán một cổ phiếu, bà sẽ chưa được thanh toán trong vòng ba tuần. Trong khoảng thời gian đó bà có thể giao dịch mà không phải bỏ ra bất cứ khoản tiền nào, và vì chúng ta biết được tình hình bên trong, chúng ta có thể tận dụng lợi thế này.”

“Vậy ông đề xuất thế nào?”

“Hội nghị cổ đông hàng năm của công ty Barrington sẽ khai mạc lúc mười giờ sáng thứ Năm bằng bản báo cáo hàng năm của ông chủ tịch. Trong vòng vài giờ, tôi dự đoán giá cổ phiếu sẽ hạ xuống từ mức hiện tại, trên bốn bảng một chút, xuống còn khoảng ba bảng và mười shilling. Nếu bà có thể bán đi toàn bộ bảy phẩy năm phần trăm cổ phần của mình ngay khi thị trường mở cửa lúc chín giờ sáng hôm đó, động thái này sẽ khiến giá cổ phiếu thậm chí còn giảm sâu hơn nữa, có thể xuống dưới mức ba bảng. Sau đó, bà đợi cho tới khi giá chạm đáy trước khi quay trở lại và mua lại tất cả cổ phiếu sẵn có trên thị trường ở mức giá thấp hơn, cho tới khi đã thu về đủ bảy phẩy năm phần trăm cổ phần.”

“Như thế không làm các nhà môi giới nghi ngờ và báo lại động thái của chúng ta với hội đồng quản trị sao?”

“Họ sẽ không thở ra một tiếng chừng nào họ được hưởng một khoản hoa hồng khi bán cổ phiếu và một khoản nữa khi mua lại. Dù thế nào họ cũng không phải chịu thiệt gì.”

“Nhưng chúng ta thì có thể?”

“Chỉ trong trường hợp giá cổ phiếu tăng lên sau báo cáo hàng năm của ông chủ tịch, vì khi đó bà sẽ phải trả nhiều tiền hơn để mua lại cổ phiếu. Nhưng thẳng thắn mà nói, chuyện đó khó có khả năng xảy ra một khi công ty thông báo họ đang bỏ ba triệu bảng trong dự trữ vốn của mình vào một dự án mạo hiểm.”

“Vậy tiếp theo tôi cần làm gì?”

“Nếu bà cho phép tôi được hành động đại diện cho bà, tôi sẽ giao việc thực hiện toàn bộ giao dịch này cho một nhà môi giới quen biết ở Hồng Kông, như thế việc đó sẽ không thể bị lần ngược lại tới bất cứ ai trong chúng ta.”

“Giles sẽ tìm ra điều chúng ta đang hướng tới. Hắn không phải là đồ ngốc đâu.”

“Không đâu, nếu ba tuần nữa các báo cáo cho thấy phần sở hữu bảy phẩy năm phần trăm cổ phần của bà vẫn không hề thay đổi. Dù thế nào đi nữa, hắn có những vấn đề cấp bách hơn nhiều cần bận tâm vào lúc này.”

“Chẳng hạn là gì?”

“Tôi được biết hắn đang phải đối diện với một cuộc bỏ phiếu tín nhiệm của Ủy ban điều hành Công đảng địa phương, sau khi họ phát hiện ra mối quan hệ của hắn với cô Gwyneth Hughes. Thậm chí còn có khả năng hắn không được tham gia tranh cử trong cuộc tuyển cử sắp tới. Với giả thiết bà vẫn chưa ký các giấy tờ ly hôn.”

“Thiếu tá Fisher, liệu ông có thể cam đoan với tôi cuộc điều tra này không có gì liên quan tới Sir Giles Barrington hay bà Harry Clifton, vì tôi từng làm việc cho cả hai người này trong quá khứ, và việc đó có thể gây ra một xung đột lợi ích không chấp nhận được.” “Những gì tôi muốn điều tra không hề liên quan tới gia đình Barrington,” Fisher nói. “Chỉ đơn giản là Hiệp hội Bảo thủ địa phương đã đưa ra danh sách rút gọn hai ứng cử viên cho vị trí đại diện của họ tại khu bến tàu Bristol. Là thư ký của Hiệp hội, tôi muốn biết chắc chắn không có gì trong nhân thân của họ có thể gây rắc rối cho đảng tôi vào một thời điểm nào đó trong tương lai.”

“Ông muốn tìm hiểu điều gì cụ thể không, thiếu tá?”

“Với các mối quan hệ trong lực lượng cảnh sát, ông có thể tìm hiểu giúp tôi xem liệu có tên của ai trong hai người xuất hiện trong hồ sơ cảnh sát hay không.”

“Liệu điều đó có bao gồm cả phạt đỗ xe sai quy định hay những hành vi vi phạm không bị phạt giam khác không?”

“Bất cứ điều gì có lợi mà Công đảng có thể sử dụng trong chiến dịch tranh cử.”

“Tôi hiểu rồi,” Mitchell nói. “Tôi có bao nhiêu thời gian?” “Quá trình lựa chọn sẽ kéo dài chừng hai, có thể là ba tháng, nhưng tôi cần biết sớm hơn hạn đó nếu ông tìm thấy bất cứ điều gì,” Fisher nói, đưa ra một tờ giấy với hai cái tên ghi trên đó.

Mitchell đưa mắt nhìn hai cái tên trước khi nhét tờ giấy vào túi. Ông ta rời đi không nói thêm lời nào.

Fisher gọi vào một số điện thoại cá nhân ở Hồng Kông lúc chín giờ buổi sáng diễn ra đại hội cổ đông hàng năm của công ty Barrington. Khi nghe thấy giọng nói quen thuộc trên đường dây, Fisher nói, “Benny, là thiếu tá đây”.

“Ông khỏe chứ, thiếu tá? Đã lâu không nghe gì từ ông.”

“Có lý do cả,” Fisher nói, “và tôi sẽ giải thích mọi thứ vào dịp tiếp theo anh tới London, nhưng ngay lúc này tôi cần anh thực hiện một lệnh bán cho tôi”.

“Tôi sẵn sàng rồi đây,” Benny nói.

“Tôi muốn anh bán hai trăm nghìn cổ phiếu của công ty Hàng hải Barrington theo giá thời điểm ngay khi thị trường chứng khoán London mở cửa.”

Benny huýt sáo. “Coi như xong,” anh ta nói.

“Và sau khi anh thực hiện xong lệnh, tôi muốn anh mua lại cùng số lượng cổ phiếu như thế trong vòng hai mươi mốt ngày tiếp theo, nhưng chỉ khi anh nghĩ giá đã chạm đáy.”

“Tôi hiểu. Chỉ một câu hỏi thôi, thiếu tá. Liệu Benny có nên đặt cửa chút ít vào con ngựa này không?”

“Tùy anh, đừng tham lam quá, vì sẽ còn có thêm nhiều nữa.” Viên thiếu tá gác máy, đi ra khỏi câu lạc bộ trên phố Pall Mall và vẫy taxi tới Savoy. Anh ta tham gia cùng các giám đốc trong phòng hội thảo của khách sạn chỉ vài phút trước khi ông chủ tịch đứng lên đọc bản báo cáo hàng năm với các cổ đông của công ty Hàng hải Barrington.

1* Con tàu chở khách sang trọng nổi tiếng của hãng White Star Line, bị chìm do đâm phải núi băng trôi trên Đại Tây Dương ngay trong chuyến đi đầu tiên tới New York năm 1912.

2* Hàng hải Cung điện.

3* Cung điện của Hoàng gia Anh tại London.

4* Ám chỉ tới Nữ hoàng Elizabeth II mới đăng quang năm 1952.