← Quay lại trang sách

Chương 19

Constitutional Hall trên phố Davis đông chật người. Một số thành viên của đảng phải đứng trên lối đi hay ở phía cuối phòng. Một hay hai người thậm chí còn leo lên bậu cửa sổ với hy vọng có được tầm nhìn tốt hơn để theo dõi quá trình bầu chọn ứng cử viên.

Cả hai ứng cử viên trong danh sách rút gọn, Neville Simpson và Gregory Dunnett đều đã đưa ra những bài phát biểu rất ấn tượng, song Fisher cảm thấy vào khoảnh khắc đó Simpson đang có lợi thế hơn so với ứng cử viên anh ta ưa thích. Simpson, một luật sư chuyên bào chữa ở London, hơn Dunnett vài tuổi, và có một bảng thành tích chiến tranh ấn tượng, cũng từng tham gia tranh cử chống lại Aneurin Bevan ở Ebbw Vale, nơi ông ta đã làm tăng tỷ lệ cử tri bỏ phiếu cho đảng Bảo thủ. Nhưng Mitchell đã cung cấp đủ thông tin cho Fisher để gây khó khăn cho ông này.

Simpson và Dunnett ngồi hai bên ông chủ tịch trên sân khấu, trong khi ủy ban điều hành ngồi trên hàng ghế đầu. Tin cho hay Sir Giles Barrington đã vượt qua được cuộc bỏ phiếu tín nhiệm trong phiên họp kín của Công đảng địa phương làm Fisher rất hài lòng, cho dù anh ta không thừa nhận lý do với bất cứ ai ngoại trừ Virginia.

Anh ta dự định sẽ hạ nhục Barrington một cách công khai, ngay trong chiến dịch vận động tranh cử, thay vì trong một phòng họp kín tranh tối tranh sáng của Công đảng. Nhưng kế hoạch của anh ta sẽ không thể thành công trừ khi Dunnett trở thành ứng cử viên phe Bảo thủ, và việc này vẫn còn đang lơ lửng trên bàn cân.

Ông chủ tịch đứng dậy khỏi ghế và hiền từ mỉm cười với cử tọa có mặt. Ông lại ho khẽ theo đúng phong cách quen thuộc của mình trước khi phát biểu với các cử tri trung thành.

“Trước khi đề nghị các vị đưa ra câu hỏi, tôi muốn các vị biết đây là cuộc họp cuối cùng của tôi trên tư cách chủ tịch. Tôi cảm thấy hiệp hội nên bước vào cuộc tổng tuyển cử với một ứng cử viên mới và cả một chủ tịch mới, tốt nhất là ai đó trẻ hơn tôi.” Ông dừng lại giây lát để xem có ai thuyết phục mình không nên làm thế không, nhưng vì chẳng ai lên tiếng, ông đành miễn cưỡng tiếp tục.

“Bây giờ, chúng ta sẽ bước vào phần cuối của cuộc họp trước khi lựa chọn người đại diện trong kỳ bầu cử sắp tới. Các thành viên sẽ có cơ hội đặt câu hỏi thẳng với hai ứng cử viên tiềm năng.”

Một người đàn ông cao lớn ở cuối khán phòng đứng dậy và bắt đầu nói thậm chí trước cả khi Bill Hawkins kịp mời.

“Ông chủ tịch, tôi có thể hỏi cả hai ứng cử viên rằng nếu giành được ghế dân biểu, họ có sống tại khu vực bầu cử không?”

Simpson là người đầu tiên trả lời. “Tôi chắc chắn sẽ mua một ngôi nhà tại khu vực bầu cử,” ông này nói, “nhưng tôi sẽ trông đợi mình sống ở Hạ viện”.

Lời bình luận này nhận được tiếng cười và vài tiếng vỗ tay lác đác.

“Tôi đã tự cho phép mình tới gặp một văn phòng môi giới bất động sản tuần trước,” Dunnett đáp lại, “không phải với dự kiến, mà với hy vọng là các vị sẽ lựa chọn tôi”.

Tiếng vỗ tay cho Fisher biết cử tọa bị chia rẽ khá cân bằng.

Ông chủ tịch chỉ vào một phụ nữ ngồi ở hàng ghế thứ ba, người chưa bao giờ bỏ lỡ cơ hội đưa ra câu hỏi vào mỗi cuộc họp của hiệp hội, vậy nên ông quyết định giải quyết xong câu hỏi của bà ta.

“Vì một trong hai ông là một luật sư thành đạt, còn người kia làm môi giới bảo hiểm, liệu các ông có đủ thời gian dành cho ghế dân biểu then chốt đang ở tình thế rất giằng co này trong chiến dịch vận động tranh cử hay không?”

“Nếu được chọn, tôi sẽ không quay lại London tối nay,” Dunnett nói. “Tôi sẽ dành tất cả thời gian thức của mình để giành lấy ghế dân biểu và đảm bảo chúng ta sẽ loại bỏ được dứt khoát Giles Barrington.”

Lần này tràng vỗ tay kéo dài, và lần đầu tiên Fisher cảm thấy nhẹ nhõm.

“Không phải số giờ ông bỏ ra,” Simpson nói, “mà cách ông sử dụng chúng mới quan trọng. Tôi từng trải qua một cuộc tổng tuyển cử chống lại một đối thủ gan góc, vì thế tôi biết cần trông đợi những gì. Điều quan trọng là các vị lựa chọn được một người có thể học hỏi nhanh chóng, và có thể sử dụng những gì đã học được để đánh bại Giles Barrington và giành lấy ghế dân biểu này cho đảng Bảo thủ”.

Fisher cảm thấy Dunnett có thể cần giúp đỡ nếu muốn làm Simpson bị trật đường ray. Ông chủ tịch ra dấu cho một doanh nhân địa phương tiếng tăm.

“Ông cho rằng ai là người phù hợp để kế thừa Winston Churchill trên cương vị thủ lĩnh đảng của chúng ta?”

“Tôi không hề nhận ra là có chỗ trống,” Simpson nói, và được ủng hộ bằng tiếng cười và thêm nhiều tiếng vỗ tay, trước khi ông ta tiếp tục bằng giọng nghiêm túc hơn, “Chúng ta sẽ thật ngớ ngẩn khi nghĩ tới việc thay thế vị thủ tướng vĩ đại nhất của thế kỷ này mà không có một lý do nào thật thuyết phục”.

Tiếng vỗ tay hoan hô vang lên đinh tai, và phải mất một thời gian trước khi Dunnett thu hút lại được sự chú ý của cử tọa.

“Tôi tin ông Churchill đã nói rõ rằng khi đến thời điểm, lựa chọn được ông ủng hộ nhất để kế tục mình sẽ là Sir Anthony Eden, vị ngoại trưởng xuất chúng và rất được ngưỡng mộ của chúng ta. Nếu lựa chọn này đủ tốt với ông Churchill, nó cũng đủ tốt với tôi.”

Tiếng vỗ tay vang lên không được đinh tai bằng lần trước. Trong ba mươi phút tiếp theo, khi các câu hỏi tiếp tục được đưa ra ào ạt, Fisher cảm thấy Simpson đang củng cố vững chắc thêm vị trí ứng cử viên được ưa thích của ông ta. Tuy nhiên, Fisher tin tưởng ba câu hỏi cuối cùng sẽ trợ giúp cho ứng cử viên của anh ta, không chỉ vì anh ta đã cài vào hai trong số chúng, mà còn thu xếp với ông chủ tịch để được đích thân đưa ra câu hỏi cuối cùng.

Bill Hawkins nhìn đồng hồ.

“Tôi nghĩ còn vừa đủ thời gian cho ba câu hỏi nữa.” Ông chủ tịch chỉ vào một người đàn ông ngồi phía cuối, người đã liên tục cố gắng thu hút sự chú ý của ông. Fisher mỉm cười.

“Liệu hai ứng cử viên có thể vui lòng bày tỏ quan điểm về dự thảo mới được đưa ra cho luật ly hôn hay không?”

Một tiếng ồ rõ mồn một vang lên, tiếp theo là tiếng xì xào đã được trông đợi trước, vì không có mấy người trong căn phòng này còn ngờ vực về việc câu hỏi vừa được đưa ra có ý nhắm vào Sir Giles Barrington hơn là hai ứng cử viên đang an tọa trên sân khấu.

“Tôi rất không có thiện cảm với bộ luật ly hôn cổ lỗ của chúng ta, nó rõ ràng cần được thay đổi,” người luật sư nói. “Tôi chỉ hy vọng chủ đề này không chiếm vị trí chủ đạo trong chiến dịch vận động tranh cử tại khu vực bầu cử của chúng ta, vì tôi muốn đánh bại Barrington dựa trên chính sự xứng đáng của mình, thay vì trông cậy vào tin đồn và những lời bóng gió.”

Fisher không thấy khó hiểu khi Văn phòng Trung ương lại coi Simpson là một bộ trưởng tương lai cho nội các, nhưng anh ta cũng biết đây không phải là câu trả lời mà các thành viên địa phương muốn nghe.

Dunnett nhanh chóng nắm bắt được phản ứng của cử tọa và nói, “Dù rất tán thành với những gì ông Simpson vừa nói, tôi cảm thấy các cử tri của khu bến tàu Bristol có quyền được biết sự thật về việc thu xếp chuyện gia đình của Barrington trước khi họ bước tới hòm phiếu chứ không phải sau đó”.

Tràng vỗ tay đầu tiên rõ ràng dành ưu thế cho Dunnett.

Ông chủ tịch chỉ vào Peter Maynard, người đang ngồi giữa hàng ghế đầu.

“Chúng tôi, tại khu vực bầu cử này, tìm kiếm nhiều hơn một dân biểu Hạ viện đơn thuần,” Maynard nói, đọc nguyên văn từ văn bản đã chuẩn bị trước. “Thay vào đó, chúng tôi muốn tìm kiếm một đối tác, một tập thể. Liệu cả hai ứng cử viên có thể đảm bảo là chúng tôi sẽ thường xuyên nhìn thấy vợ họ có mặt tại khu vực bầu cử để ủng hộ họ trong chiến dịch vận động cho kỳ tổng tuyển cử hay không, vì chúng tôi chưa bao giờ thấy mặt phu nhân Barrington từ năm này qua năm khác.”

Người đặt câu hỏi đầu tiên nhận được một tràng vỗ tay hoan hô từ đầu đến giờ.

“Vợ tôi đã có mặt sẵn ở cạnh tôi,” Dunnett nói, ra dấu về phía một phụ nữ trẻ hấp dẫn ngồi ở hàng ghế thứ hai, “như cô ấy sẽ luôn có mặt trong suốt chiến dịch vận động. Thực ra, nếu tôi trở thành dân biểu Hạ viện, các vị nhiều khả năng sẽ gặp Connie nhiều hơn so với tôi”.

Fisher mỉm cười. Anh ta biết câu hỏi này đã nêu bật lên điểm mạnh của Dunnett, đồng thời xoáy vào điểm yếu của Simpson. Nên nhớ khi gửi thư mời đến dự cuộc họp, Fisher đã gửi một phong bì đến cho ông bà Dunnett, còn phong bì kia chỉ tới mình ông N. Simpson.

“Vợ tôi là giảng viên tại trường Kinh tế London,” Simpson nói, “nhưng cô ấy sẽ được tự do tới thăm khu vực bầu cử vào hầu hết các dịp cuối tuần và trong các kỳ nghỉ của trường đại học”. Fisher có thể cảm thấy các phiếu bầu đang tuột dần đi. “Và tôi tin chắc các vị cũng tán thành rằng không có thiên chức nào lớn lao hơn việc giáo dục cho thế hệ tương lai.”

Tràng vỗ tay vang lên sau đó thể hiện rằng có vài ba người không hoàn toàn đồng ý với quan điểm trường Kinh tế London là cách tốt nhất để làm điều đó.

“Và cuối cùng,” ông chủ tịch nói, “tôi biết rằng vị thư ký của chúng ta, thiếu tá Fisher, có một câu hỏi dành cho hai ứng cử viên”.

“Tôi vừa đọc được trên tờ Daily Mail sáng nay,” Fisher nói, “thế nên chuyện này có thể không đúng” - cả hai ứng cử viên đều cười đúng phép xã giao - “rằng khu vực bầu cử Fulham Central ở London cũng đã chọn ra danh sách rút gọn của họ, và sẽ tiến hành phỏng vấn các ứng cử viên vào thứ Hai. Tôi không rõ liệu có ai trong hai ông có mặt trong danh sách rút gọn đó không, và nếu có, liệu các ông có sẵn lòng rút lui khỏi cuộc tranh cử đó trước khi chúng ta bỏ phiếu tối nay hay không?”

“Tôi không hề đăng ký ứng cử tại Fulham Central,” Dunnett nói, “vì tôi vẫn luôn muốn được đại diện cho một ghế của vùng West Country, nơi vợ tôi đã sinh ra và lớn lên, nơi chúng tôi hy vọng sẽ gây dựng một gia đình”.

Fisher gật đầu. Simpson đành phải đợi tới khi tiếng hoan hô lắng xuống.

“Tôi có mặt trong danh sách rút gọn của Fulham Central, thiếu tá Fisher,” ông này bắt đầu nói, “và tôi cho rằng sẽ là bất lịch sự khi rút tên mình khỏi danh sách một cách đột ngột như vậy mà không có lý do thích hợp nào. Tuy vậy, nếu may mắn được lựa chọn tối nay, tôi sẽ không thể có lý do nào tốt hơn để rút lui”.

Trấn tĩnh tốt đấy, Fisher thầm nghĩ khi lắng nghe tiếng hoan hô vang lên sau đó. Nhưng thế đã đủ tốt chưa?

Ông chủ tịch đứng lên. “Tôi tin chắc các vị cũng như tôi muốn dành lời cảm ơn tới hai ứng cử viên không chỉ vì đã bỏ thời gian quý báu để có mặt ở đây cùng chúng ta tối nay, mà còn vì đã đem đến những đóng góp thật ấn tượng. Tôi không có chút nghi ngờ nào về việc cả hai sẽ trở thành dân biểu Hạ viện, song tiếc thay chúng ta chỉ có thể lựa chọn một người trong số họ.” Thêm nhiều tiếng hoan hô nữa. “Và vì vậy, bây giờ chúng ta sẽ chuyển sang phần bỏ phiếu. Cho phép tôi trình bày cách thức tiến hành. Các thành viên vui lòng bước lên phía trên hội trường, thư ký của chúng ta, thiếu tá Fisher, sẽ phát phiếu bầu cho các vị. Sau khi đã đánh dấu chữ thập bên cạnh tên ứng cử viên mình lựa chọn, các vị hãy làm ơn bỏ phiếu vào hòm phiếu. Sau khi việc kiểm phiếu đã xong, và tôi cùng ông thư ký đã soát lại các phiếu bầu, một việc sẽ không mất nhiều thời gian, tôi sẽ công bố tên ứng cử viên được lựa chọn để đại diện cho đảng Bảo thủ tại khu bến tàu Bristol trong cuộc tổng tuyển cử sắp tới.”

Các thành viên trật tự xếp thành hàng trong khi Fisher phát ra hơn ba trăm phiếu bầu. Sau khi phiếu cuối cùng đã được bỏ, ông chủ tịch mời một nhân viên phục vụ ra bê hòm phiếu mang vào một phòng riêng phía sau sân khấu.

Khi ông chủ tịch và người thư ký bước vào phòng vài phút sau đó, họ thấy hòm phiếu được đặt trên chiếc bàn ở giữa phòng, có nhân viên canh chừng. Hai người ngồi xuống hai chiếc ghế gỗ kê đối diện nhau. Nhân viên phục vụ mở khóa hòm phiếu trước khi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Sau khi đã nghe tiếng đóng cửa, ông chủ tịch đứng dậy, mở hòm phiếu và trút các phiếu bầu ra bàn. Ông vừa ngồi xuống vừa hỏi Fisher, “Ông muốn tiến hành thế nào?”.

“Tôi đề nghị ông đếm số phiếu bầu cho Simpson trong khi tôi đếm phiếu của Dunnett.”

Ông chủ tịch gật đầu, và họ bắt đầu nhặt từng phiếu bầu. Fisher nhanh chóng nhận ra Simpson sẽ giành phần thắng với chênh lệch chừng hai mươi hay ba mươi phiếu. Anh ta hiểu mình phải kiên nhẫn, và chờ đợi thời điểm thích hợp. Thời điểm đó tới khi ông chủ tịch để hòm phiếu xuống sàn và cúi xuống nhìn vào trong hòm để đảm bảo không sót phiếu nào. Việc này chỉ mất vài giây, song chừng đó là đủ để Fisher cho tay vào túi áo khoác và nhẹ nhàng lấy ra một nắm phiếu anh ta đã đánh dấu sẵn bầu cho Dunnett từ chiều, một hành động Fisher đã luyện tập vài lần trước một cái gương. Anh ta khéo léo nhét đám phiếu này vào chồng phiếu của mình, không dám chắc liệu chừng đó đã đủ hay chưa.

“Được rồi,” Fisher ngước lên nói, “có bao nhiêu phiếu bầu cho Simpson?”.

“Một trăm sáu mươi tám,” ông chủ tịch đáp. “Và bao nhiêu cho Dunnett?”

“Một trăm bảy mươi ba.”

Ông chủ tịch có vẻ ngạc nhiên.

“Vì kết quả sít sao như vậy, ngài chủ tịch, sẽ khôn ngoan hơn nếu chúng ta kiểm tra chéo lại để không có khiếu nại nào về sau.”

“Tôi hoàn toàn tán thành với ông,” ông chủ tịch nói. “Chúng ta đổi chỗ được chứ?”

Vài phút sau, ông chủ tịch nói, “Chính xác, Fisher. Một trăm bảy mươi ba phiếu cho Dunnett.”

“Và tôi cũng nhất trí với con số của ngài, thưa ngài chủ tịch.

Một trăm sáu mươi tám phiếu cho Simpson.”

“Ông biết đấy, tôi không nghĩ lại có nhiều người đến thế trong hội trường.”

“Có rất nhiều người đứng chen chúc ở phía cuối,” Fisher nói. “Và một số ngồi cả xuống các lối đi nữa.”

“Có lẽ là vì vậy,” ông chủ tịch nói. “Nhưng tôi cũng chẳng e ngại gì mà không nói với ông, ông bạn thân mến, là tôi bỏ phiếu cho Simpson.”

“Cả tôi cũng thế,” Fisher nói. “Nhưng dân chủ là vậy đấy.” Ông chủ tịch bật cười. “Được thôi, tôi cho rằng tốt hơn chúng ta nên quay ra và báo kết quả trước khi cử tọa bắt đầu náo loạn.”

“Ngài chủ tịch, ngài có thấy sẽ là khôn ngoan hơn chăng nếu chúng ta chỉ thông báo tên người thắng cuộc mà không tiết lộ việc kết quả sít sao đến mức nào? Nói cho cùng, bây giờ tất cả chúng ta cần tập hợp lại để ủng hộ cho ứng cử viên hiệp hội đã lựa chọn. Tất nhiên, tôi sẽ ghi lại con số chính xác khi viết biên bản.”

“Suy nghĩ chu đáo lắm, Fisher.”

“Tôi rất xin lỗi đã gọi cho bà lúc khuya khoắt thế này vào tối Chủ nhật, phu nhân Virginia, nhưng có một chuyện vừa xảy ra, và nếu chúng ta muốn tận dụng được nó, tôi cần bà cho phép hành động ngay lập tức.”

“Tốt hơn đây nên là chuyện tốt,” một giọng ngái ngủ đáp lại. “Tôi vừa nghe được tin Sir William Travers, chủ tịch của công ty Barrington...”

“Tôi biết William Travers là ai.”

“... đã chết vì một cơn đau tim vài giờ trước.”

“Đó là tin tốt hay tin xấu vậy?” Giọng nói đột nhiên trở nên hoàn toàn tỉnh táo.

“Tin tốt, không nghi ngờ gì, vì giá cổ phiếu chắc chắn sẽ giảm ngay khi báo chí đánh hơi được, chính vì thế tôi gọi điện cho bà, vì chúng ta chỉ có vài giờ để xuất phát sớm mà thôi.”

“Tôi đoán ông lại muốn bán cổ phần của tôi lần nữa?”

“Vâng, đúng thế. Tôi tin chắc là không cần nhắc để bà nhớ bà đã thu được một khoản lời đáng kể vào dịp trước, cũng như gây tổn hại nghiêm trọng đến danh tiếng của công ty.”

“Nhưng nếu tôi bán ra lần nữa, liệu có khả năng giá cổ phiếu tăng lên không?”

“Giá cổ phiếu luôn chỉ đi theo một hướng khi chủ tịch một công ty cổ phần chết, phu nhân Virginia, nhất là khi nguyên nhân lại là một cơn đau tim.”

“Vậy hãy bắt đầu thôi, bán đi.”