Chương 20
Giles đã hứa với em gái là sẽ có mặt đúng giờ cho cuộc gặp. Anh phanh xe lại trên con đường rải sỏi bên ngoài tòa nhà chính, rồi đỗ chiếc Jaguar bên cạnh chiếc Morris Traveller của Emma. Giles lấy làm nhẹ nhõm khi thấy em gái đã có mặt trước, vì cho dù mỗi người đều sở hữu mười một phần trăm cổ phần của công ty, Emma là người quan tâm đến công việc kinh doanh của Hàng hải Barrington hơn nhiều so với anh, nhất là từ khi cô bắt đầu theo học bằng kinh tế tại Stanford cùng vị giáo sư hai lần được giải Pulitzer đó, tên của ông ta anh chẳng bao giờ có thể nhớ nổi.
“Anh chắc sẽ nhớ rất rõ tên của Cyrus Feldman nếu ông ấy cũng bỏ phiếu tại khu vực anh ứng cử,” Emma từng giễu anh cô như thế.
Và anh cũng chẳng buồn bác bỏ lời buộc tội.
Giles mỉm cười khi ra khỏi xe và nhìn thấy một nhóm thiếu nhi bước ra khỏi toa tàu hiệu Pullman của Jack Già. Bị bỏ bẵng suốt thời gian bố anh làm chủ tịch, gần đây nó đã trở lại với ánh hào quang thuở trước và trở thành một bảo tàng để tưởng nhớ con người cao cả đó. Các đoàn học sinh thường xuyên tới thăm toa tàu để chiêm ngưỡng Chữ thập Victoria của Jack và được cung cấp một bài học lịch sử về chiến tranh Boer1*. Sau bao lâu nữa, anh tự hỏi, người ta sẽ giảng những bài học lịch sử về Thế chiến thứ Hai?
Trong khi chạy về phía tòa nhà, anh tự hỏi tại sao Emma lại cảm thấy việc gặp gỡ vị chủ tịch hội đồng quản trị mới tối nay có ý nghĩa quan trọng, khi cuộc tổng tuyển cử gần như đã ở ngay trước mắt họ.
Giles không biết nhiều về Ross Buchanan, ngoài những gì anh đã đọc được về ông này trên tờ Financial Times. Sau Fettes, ông ta đã học kinh tế tại Đại học Edinburgh, rồi gia nhập P&O với tư cách nhân viên tập sự. Ông ta dần vươn lên tới một vị trí trong hội đồng quản trị, trước khi được chỉ định làm phó chủ tịch. Buchanan đã được nhắm cho ghế chủ tịch, nhưng rồi bị từ chối khi một thành viên của gia đình quyết định họ muốn đảm nhiệm nó.
Khi Buchanan chấp nhận lời mời kế vị Sir William Travers từ hội đồng quản trị của Barrington, giá cổ phiếu của công ty đã tăng lên năm shilling vào thời điểm thông báo bổ nhiệm được công bố, và chỉ trong vòng vài tháng, nó đã trở lại mức từng đạt được trước khi Sir William qua đời.
Giles liếc nhìn đồng hồ, không chỉ vì anh đã đến muộn vài phút, mà còn vì anh có thêm ba cuộc họp nữa tối nay, trong đó có một cuộc gặp với nghiệp đoàn công nhân bến tàu, những người không hề đánh giá cao việc phải chờ đợi. Bất chấp chiến dịch vận động anh tiến hành hướng tới tuần làm việc bốn mươi tám giờ và hai tuần nghỉ được trả nguyên lương cho tất cả các thành viên nghiệp đoàn, họ vẫn tỏ ra hoài nghi vị dân biểu đại diện cho mình, cũng như mối liên hệ của anh với công ty hàng hải mang tên gia đình anh, dù cho đây là lần đầu tiên Giles bước chân vào tòa nhà này từ hơn một năm nay.
Anh nhận ra nội thất đã được chỉnh trang rất nhiều, không chỉ đơn thuần là quét một lần sơn mới, và khi đẩy cửa vào, chân anh bước lên một tấm thảm dày màu xanh và vàng có mang biểu trưng mới của Palace Line. Anh đi vào thang máy, bấm nút lên tầng trên cùng, và lần đầu tiên Giles không còn cảm giác đang được vất vả kéo lên bởi những nô lệ đầy miễn cưỡng. Khi ra khỏi thang máy, anh nghĩ ngay đến ông nội, một vị chủ tịch đáng kính đã đưa công ty bước vào thế kỷ hai mươi, trước khi cổ phần hóa nó. Nhưng rồi sau đó dòng suy nghĩ không khỏi quay sang ông bố, người gần như đã làm công ty sụp đổ chỉ trong phân nửa thời gian. Hồi ức tồi tệ nhất, và cũng là một trong những lý do chính khiến anh lảng tránh tòa nhà, đó là vì bố anh đã bị giết chính tại đây. Điều tốt đẹp duy nhất mà sự kiện khủng khiếp đó mang lại là Jessica, Berthe Morisot2*học lớp bốn.
Giles là thành viên đầu tiên của gia đình Barrington không trở thành chủ tịch hội đồng quản trị, anh vẫn muốn gia nhập chính trường kể từ lần gặp mặt Winston Churchill khi ông này đến trao phần thưởng tại trường Trung học phổ thông Bristol, và hồi ấy Giles là đại diện học sinh. Nhưng chính người bạn thân của anh, trung sĩ Bates, người đã bị giết trong cuộc chạy trốn khỏi trại tù binh Đức, đã vô tình làm anh chuyển từ Bảo thủ sang Công đảng.
Giles hối hả bước vào văn phòng chủ tịch và hồ hởi ôm hôn em gái trước khi bắt tay Ray Compton, người đã là giám đốc điều hành của công ty lâu đến nỗi anh không nhớ nổi từ bao giờ.
Điều đầu tiên đập vào mắt Giles khi anh bắt tay Ross Buchanan là ông này trẻ hơn nhiều so với tuổi năm mươi hai của mình. Nhưng anh nhớ lại tờ Financial Times có nói Buchanan không hề hút thuốc hay uống rượu, chơi bóng quần ba lần mỗi tuần và luôn tắt đèn đi ngủ lúc mười rưỡi tối cũng như thức dậy lúc sáu giờ sáng. Không phải một chế độ sinh hoạt thích hợp với một chính trị gia.
“Thật hân hạnh khi cuối cùng cũng được gặp ông, Sir Giles.”
“Các công nhân bến tàu gọi tôi là Giles, vì thế có lẽ ban quản lý cũng nên làm như vậy.”
Tiếng cười vang lên, xóa đi bất cứ chút căng thẳng nào mà cảm nhận nhạy bén của chính trị gia trong Giles vừa nhận ra. Anh vốn cho rằng đây là một cuộc gặp xã giao để cuối cùng anh có dịp biết mặt Buchanan, song từ vẻ mặt những người còn lại, rõ ràng một chủ đề nghiêm túc hơn nhiều đã được dự kiến trong chương trình nghị sự.
“Chuyện này trông có vẻ không được hay lắm,” Giles nói lúc ngồi xuống ghế cạnh Emma.
“Tôi e là thế,” Buchanan nói, “và tôi sẽ không đời nào quấy quả ông vào lúc cận kề cuộc bầu cử thế này nếu không nghĩ rằng ông cần được biết tình hình ngay lập tức. Tôi sẽ đi thẳng vào việc. Hẳn ông cũng nhận ra giá cổ phiếu của công ty giảm xuống có phần quá đột ngột sau khi người tiền nhiệm của tôi qua đời”.
“Vâng, tôi biết,” Giles nói. “Song tôi đoán việc đó không có gì bất thường cả.”
“Trong hoàn cảnh bình thường có lẽ ông đã đúng, nhưng điều bất thường nằm ở việc giá cổ phiếu giảm nhanh chóng và sâu đến như vậy.”
“Nhưng dường như nó đã phục hồi hoàn toàn kể từ khi ông tiếp quản công việc.”
“Quả có vậy,” ông chủ tịch nói, “nhưng tôi không nghĩ mình là lý do duy nhất dẫn tới điều đó. Và tôi tự hỏi liệu còn lời giải thích nào khác cho sự suy giảm không thể lý giải nổi của giá cổ phiếu sau cái chết của Sir William hay không, nhất là sau khi Ray lưu ý tôi rằng đây không phải lần đầu tiên hiện tượng này xảy ra”.
“Đúng vậy, thưa chủ tịch,” Compton nói. “Giá cổ phiếu cũng từng sụt giảm đột ngột tương tự khi chúng ta thông báo quyết định gia nhập lĩnh vực kinh doanh vận tải hành khách.”
“Nhưng nếu tôi nhớ chính xác,” Emma nói, “sau đó giá cổ phiếu đã đạt một mức tăng cao mới”.
“Đúng thế,” Buchanan nói. “Nhưng phải mất hàng tháng trước khi giá cổ phiếu phục hồi hoàn toàn, và điều này không hề tốt cho danh tiếng của công ty. Người ta có thể chấp nhận diễn biến bất thường như thế xảy một lần, nhưng họ sẽ bắt đầu băn khoăn nếu hiện tượng này tái diễn. Tôi không thể lúc nào cũng ngoái đầu nhìn ra sau, băn khoăn tự hỏi khi nào chuyện đó lại có thể xảy ra.” Buchanan đưa tay lên lùa qua mái tóc muối tiêu dày của ông. “Tôi đang điều hành một công ty cổ phần có cổ phiếu niêm yết rộng rãi chứ không phải một sòng bạc.”
“Chắc ông sắp nói với tôi cả hai biến cố này đều diễn ra sau khi Alex Fisher gia nhập hội đồng quản trị.” “Ông biết thiếu tá Fisher?”
“Đó là một câu chuyện quá dài dòng để làm ông bận tâm lúc này Ross. Cũng có nghĩa là nếu tôi muốn tới cuộc họp công nhân bến tàu trước lúc nửa đêm.”
“Mọi dấu hiệu dường như đều hướng về Fisher,” Buchanan nói. “Trong cả hai trường hợp đều có lệnh bán hai trăm nghìn cổ phiếu được thực hiện, và tình cờ số lượng này cũng gần như tương đương với bảy phẩy năm phần trăm cổ phần công ty ông ta đang nắm giữ. Lần đầu tiên diễn ra chỉ vài giờ trước đại hội cổ đông hàng năm khi chúng ta thông báo việc thay đổi chính sách của công ty, và lần thứ hai ngay sau cái chết đột ngột của Sir William.”
“Quá nhiều để có thể coi chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên,” Emma nói.
“Tình hình còn tồi tệ hơn nữa kia,” Buchanan nói. “Trong cả hai trường hợp, trong thời hạn cửa sổ quyền thanh toán ba tuần, sau khi giá cổ phiếu tụt xuống nhanh chóng, nhà môi giới đã bán chúng ra liền mua lại chính xác cùng số lượng, đem về cho khách hàng của ông ta một khoản lợi nhuận đáng kể.”
“Và ông nghĩ khách hàng đó là Fisher?” Emma hỏi. “Không, đó là một khoản quá lớn với anh ta,” Giles nói.
“Tôi tin chắc ông đúng,” Buchanan nói. “Chắc chắn ông ta đang hành động thay mặt một người khác.”
“Tôi đoán là phu nhân Virginia Barrington,” Giles nói.
“Tôi đã nghĩ tới chuyện đó,” Buchanan thừa nhận, “song tôi có thể chứng minh Fisher đứng đằng sau giao dịch”.
“Bằng cách nào?”
“Tôi đã cho kiểm tra bản thống kê các thông tin giao dịch trong cả hai giai đoạn ba tuần,” Compton nói, “và cả hai lệnh bán đều xuất phát từ Hồng Kông, thông qua một người môi giới tên là Benny Driscoll. Không cần phải tìm hiểu nhiều để khám phá ra cách đây không lâu, Driscoll đã rời khỏi Dublin chỉ vài giờ trước khi Garda3* kịp tóm ông ta, và người đàn ông này chắc chắn sẽ không quay lại Đảo Lục Bảo4* trong tương lai gần”.
“Nhờ em gái ông, chúng ta có thể tìm được tới ngọn nguồn sự việc,” Buchanan nói. Giles nhìn Emma đầy ngạc nhiên. “Bà ấy đã khuyên chúng tôi thuê ông Derek Mitchell, người từng hỗ trợ mình trong quá khứ. Ông Mitchell đã bay tới Hồng Kông theo đề nghị của chúng tôi, và sau khi tìm thấy một quầy bar tại hòn đảo này phục vụ bia Guinness, ông ấy đã mất chừng một tuần và vài két bia để tìm ra danh tính vị khách hàng lớn nhất của Benny Driscoll.”
“Vậy là cuối cùng chúng ta cũng có thể loại bỏ Fisher khỏi hội đồng quản trị,” Giles nói.
“Tôi ước mọi việc được đơn giản như vậy,” Buchanan nói. “Ông ta có quyền giữ một vị trí trong hội đồng chừng nào vẫn còn đại diện cho bảy phẩy năm phần trăm cổ phần của công ty. Và bằng chứng duy nhất chúng ta có về hành vi lừa đảo của ông ta là một tay môi giới chứng khoán say mềm sống ở Hồng Kông.”
“Vậy là chúng ta không thể làm gì?”
“Còn lâu mới là vậy,” Buchanan nói. “Đó chính là lý do tôi cần gặp ông và bà Clifton một cách khẩn cấp. Tôi tin đã đến lúc để chơi lại thiếu tá Fisher bằng chính trò của ông ta.”
“Tôi tham gia.”
“Tôi muốn nghe qua dự định của ông trước khi đưa ra quyết định,” Emma nói.
“Tất nhiên rồi.” Buchanan mở cặp tài liệu trước mặt ra. “Hai ông bà nắm trong tay tổng cộng hai mươi hai phần trăm cổ phần của công ty. Điều đó biến ông bà trở thành những cổ đông lớn nhất, và tôi không dự định thực hiện bất cứ kế hoạch nào mà không được sự cho phép của ông bà.”
“Chúng tôi không có chút nghi ngờ nào,” Ray Compton chen vào, “rằng mục tiêu lâu dài của phu nhân Virginia là làm đình trệ công ty, thường xuyên tấn công vào cổ phiếu của chúng ta cho đến khi chúng ta mất hết tín nhiệm”.
“Và các vị nghĩ cô ta làm vậy chỉ đơn thuần để trả đũa tôi?” Giles nói.
“Chừng nào bà ta còn có người trong nội bộ công ty, bà ta sẽ biết chính xác khi nào nên tấn công,” Buchanan nói, lảng tránh câu hỏi của Giles.
“Nhưng chẳng phải cô ta có nguy cơ mất một khoản tiền lớn khi sử dụng chiến thuật đó sao?” Emma hỏi.
“Virginia sẽ không thèm bận tâm về chuyện đó,” Giles nói. “Nếu có thể hủy hoại công ty và anh, cô ta sẽ cảm thấy còn hơn cả hài lòng, đúng như mẹ đã nhìn ra rất lâu trước khi anh thấy được.”
“Điều làm cho tình hình còn tệ hơn,” ông chủ tịch nói, “là theo ước tính của chúng tôi, hai lần tấn công trước vào cổ phiếu của chúng ta đã đem lại cho bà ta một khoản lợi nhuận trên bảy mươi nghìn bảng. Chính vì thế chúng ta cần hành động ngay lập tức, trước khi bà ta tiếp tục tấn công”.
“Ông đang có ý tưởng nào vậy?” Emma hỏi.
“Chúng ta hãy giả thiết,” Compton nói, “là Fisher chỉ đang đợi một tin xấu nữa để có thể lặp lại toàn bộ quy trình này”.
“Nếu chúng ta cung cấp thứ đó cho ông ta…” Buchanan nói. “Nhưng việc đó giúp chúng ta như thế nào?” Emma hỏi.
“Vì lần này sẽ đến lượt chúng ta đóng vai những kẻ giao dịch ngầm,” Compton nói.
“Khi Driscoll mang bảy phẩy năm phần trăm cổ phần của phu nhân Virginia ra bán trên thị trường, chúng ta sẽ mua lại ngay lập tức, và giá cổ phiếu sẽ tăng lên chứ không giảm xuống.”
“Nhưng việc đó sẽ tốn cả một gia tài,” Emma nói.
“Không đâu, nếu chúng ta mớm cho Fisher thông tin sai lệch,” Buchanan nói. “Với sự cho phép của ông bà, tôi sẽ cố gắng thuyết phục ông ta rằng công ty đang đối diện với một cuộc khủng hoảng tài chính rất có thể sẽ đe dọa tới sự tồn vong. Tôi sẽ cho ông ta biết chúng ta không thể công bố lợi nhuận trong năm nay do giá thành đóng chiếc Buckingham, vốn đã trội quá ngân sách hai mươi phần trăm, vì thế chúng ta không thể chia cổ tức cho các cổ đông.”
“Nếu ông làm vậy,” Emma nói, “ông đang giả thiết anh ta sẽ khuyên Virginia bán hết cổ phần của cô ta đi với dự định mua lại toàn bộ ở mức giá thấp hơn trong chu kỳ giao dịch ba tuần”.
“Chính xác. Nhưng nếu giá cổ phiếu tăng lên trong ba tuần đó,” Ray nói tiếp, “phu nhân Virginia sẽ không sẵn lòng mua lại bảy phẩy năm phần trăm cổ phần của bà ta, trong trường hợp đó Fisher sẽ mất ghế trong hội đồng quản trị, và chúng ta sẽ rũ bỏ được cả hai người bọn họ”.
“Các vị cần bao nhiêu để thực hiện chuyện này?” Giles hỏi. “Tôi tin rằng,” Buchanan nói, “nếu có trong tay một khoản
chiến phí nửa triệu bảng, tôi có thể loại bỏ hai người này”.
“Còn lựa chọn thời điểm?”
“Tôi sẽ công bố tin xấu một cách bí mật trong cuộc họp hội đồng quản trị tới, đồng thời nói rõ các cổ đông sẽ được thông báo tại đại hội cổ đông hàng năm.”
“Khi nào đại hội diễn ra?”
“Đây chính là chỗ tôi cần lời khuyên của ông, Sir Giles. Ông có thông tin về thời điểm cuộc tổng tuyển cử được tổ chức không?”
“Những người cá cược khôn ngoan sẽ đặt cửa cho ngày hai mươi sáu tháng Năm, và chắc chắn đó là ngày tôi lên kế hoạch.”
“Khi nào chúng ta biết chắc chắn?” Buchanan hỏi.
“Thường sẽ có thông báo một tháng trước khi Quốc hội tạm ngừng hoạt động.”
“Tốt, vậy tôi sẽ triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị vào ngày” - ông chủ tịch lật giở vài trang trong cuốn sổ lịch của mình - “18 tháng Tư, và lên kế hoạch đại hội cổ đông hàng năm vào ngày 5 tháng Năm.”
“Sao ông lại muốn tổ chức đại hội cổ đông hàng năm vào giữa chiến dịch vận động tranh cử như vậy?” Emma hỏi.
“Bởi đó là thời điểm tôi có thể đảm bảo chủ tịch ủy ban điều hành khu vực của một đảng sẽ không thể tham dự được.”
“Chủ tịch?” Giles hỏi lại, có vẻ quan tâm hơn nhiều.
“Rõ ràng ông vẫn chưa đọc báo ra buổi chiều,” Ray Compton nói, đưa cho anh một số Bristol Evening Post. Giles đọc qua hàng tít: Cựu anh hùng Tobruk trở thành Chủ tịch Hiệp hội Bảo thủ khu bến tàu Bristol. Thiếu tá Alex Fisher đã được bầu với sự nhất trí tuyệt đối…
“Anh ta đang nhắm tới mục đích gì vậy?” Anh nói.
“Ông ta dự đoán ông sẽ thất cử, và sẽ muốn trở thành chủ tịch khi…”
“Nếu đúng thế, anh ta đáng ra phải ủng hộ để Neville Simpson chứ không phải Greg Dunnett trở thành ứng cử viên của đảng Bảo thủ, vì Simpson sẽ là một đối thủ đáng gờm hơn nhiều. Anh ta đang mưu toan trò gì đó.”
“Ông muốn chúng tôi làm gì, ông Buchanan?” Emma hỏi, nhớ lại lý do ban đầu khiến ông chủ tịch hội đồng quản trị muốn gặp cô và Giles.
“Tôi cần sự ưng thuận của ông bà để mua lại tất cả cổ phiếu được tung ra thị trường ngày 5 tháng Năm, và tiếp tục mua vào trong vòng ba tuần sau đó.”
“Chúng ta có thể mất bao nhiêu?”
“Tôi sợ rằng sẽ có thể lên tới hai mươi cho đến ba mươi nghìn bảng. Nhưng ít nhất lần này chúng ta là người lựa chọn thời gian khai chiến, vì vậy tồi lắm thì ông bà vẫn có thể hòa vốn, thậm chí còn thu được chút ít lợi nhuận.”
“Nếu điều đó đồng nghĩa với việc loại bỏ được Fisher khỏi hội đồng quản trị,” Giles nói, “cũng như làm Virginia thất vọng, ba mươi nghìn bảng là mức giá khá rẻ rồi”.
“Và nhân tiện chúng ta đang bàn đến chủ đề thay thế Fisher trong tư cách thành viên hội đồng…”
“Tôi không đảm đương được đâu,” Giles nói, “cho dù tôi có mất ghế trong cuộc bầu cử”.
“Không phải tôi đang nghĩ tới ông, Sir Giles. Tôi hy vọng bà Clifton có thể đồng ý trở thành một thành viên của hội đồng.”
Ngài thủ tướng, Sir Anthony Eden, đã tới cung điện Buckingham vào lúc bốn giờ chiều nay để hội kiến với Nữ hoàng. Sir Anthony đã đề nghị Nữ hoàng cho phép giải tán Quốc hội để cuộc tổng tuyển cử có thể được tổ chức vào ngày 26 tháng Năm. Nữ hoàng đã vui lòng phê chuẩn đề nghị của ngài thủ tướng.
“Đúng như ông dự đoán,” Virginia vừa nói vừa tắt máy thu thanh. “Khi nào ông định nói cho ông Dunnett đáng thương biết dự định của ông dành cho ông ta vậy?”
“Lựa chọn thời điểm là điều tối quan trọng,” Fisher nói. “Tôi nghĩ sẽ đợi tới chiều Chủ nhật trước khi đề nghị ông ta tới gặp tôi.”
“Sao lại là chiều Chủ nhật?”
“Tôi không muốn bất cứ thành viên nào khác của ủy ban có mặt vào thời điểm đó.”
“Machiavelli5* hẳn rất tự hào được có ông làm chủ tịch ủy ban cho ông ta.”
“Machiavelli không tin vào các ủy ban.”
Virginia bật cười. “Và khi nào ông định gọi cho người bạn ở Hồng Kông?”
“Tôi sẽ gọi cho Benny vào đêm trước hôm diễn ra đại hội cổ đông hàng năm. Điều tối quan trọng là anh ta phải đặt lệnh bán vào đúng khoảnh khắc Buchanan đứng lên phát biểu trước đại hội.”
Virginia lấy một điếu Passing Cloud ra khỏi hộp đựng thuốc lá, ngồi xuống, rồi đợi viên thiếu tá đánh một que diêm. Cô ta rít vài hơi thuốc trước khi nói, “Ông không thấy đây là một trùng hợp thật ngẫu nhiên sao, thiếu tá, khi mọi thứ rơi vừa khít đến thế vào chỗ của chúng trong cùng một ngày?”.
1* Chiến tranh Boer thứ hai (1899 - 1902) được biết đến nhiều hơn với tên gọi chiến tranh Anh - Boer, chiến tranh Nam Phi với phần thắng nghiêng về phía Anh.
2*Berthe Morisot là “cô gái vàng” của trường phái nghệ thuật Ấn tượng, nữ họa sĩ đóng vai trò to lớn đối với sự hình thành và phát triển của trào lưu nghệ thuật hiện đại này.
3* Garda Síochána: Tên gọi lực lượng cảnh sát Ireland.
4*Tên gọi của Ireland.
5* Niccolò Machiavelli (1469 - 1527) là nhân vật trung tâm của bộ máy chính trị Italia thời Phục Hưng. Tác phẩm nổi tiếng nhất, thể hiện luận thuyết của ông về chủ nghĩa hiện thực chính trị là Quân vương.