← Quay lại trang sách

Chương 21

“Dunnett, thật tốt khi ông đến khẩn trương như vậy, nhất lại là vào một chiều Chủ nhật.”

“Tôi rất hân hạnh, ông chủ tịch. Ông sẽ rất vui khi biết chiến dịch vận động tranh cử của chúng ta đang diễn ra vô cùng thuận lợi. Kết quả thu thập sáng nay cho biết chúng ta sẽ giành phần thắng với chênh lệch hơn một nghìn phiếu.”

“Hãy hy vọng là ông đúng, Dunnett, vì lợi ích của đảng, vì tôi e rằng tin tôi muốn nói không được tốt như thế. Tốt hơn ông nên ngồi xuống.”

Nụ cười hớn hở trên mặt vị ứng cử viên bị thay thế bởi một cái nhìn bối rối. “Có vấn đề gì vậy, ông chủ tịch?” Dunnett hỏi lúc ngồi xuống cái ghế đối diện Fisher.

“Tôi nghĩ ông biết quá rõ vấn đề là gì.”

Dunnett bắt đầu cắn môi dưới trong khi nhìn chằm chằm vào vị chủ tịch.

“Khi ông ứng cử vào vị trí này và đệ trình lý lịch cá nhân lên hội đồng,” Fisher nói tiếp, “có vẻ ông đã không hoàn toàn trung thực với chúng tôi”. Fisher mới chỉ từng thấy một người trắng bệch ra như thế trên chiến trường. “Ông chắc còn nhớ mình đã được yêu cầu trình bày rõ vai trò đã đảm nhiệm trong chiến tranh.” Fisher cầm bản lý lịch của Dunnett trên bàn lên và đọc to: “Vì một chấn thương khi chơi rugby, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài phục vụ trong Lực lượng Cứu thương Hoàng gia”.

Dunnett ngồi rũ xuống trên ghế, hệt như một con rối vừa bị cắt hết dây.

“Mới đây tôi vừa khám phá ra lời tường trình của ông khá nhất cũng chỉ có thể coi là sai lệch, còn tệ nhất là dối trá trắng trợn.” Dunnett nhắm nghiền mắt lại. “Trên thực tế, ông là một kẻ chống đối quân dịch và bị ngồi tù sáu tháng. Chỉ sau khi được thả ông mới gia nhập lực lượng cứu thương.”

“Nhưng đó là chuyện từ hơn mười năm trước rồi,” Dunnett tuyệt vọng nói. “Chẳng có lý do nào lại có ai tìm ra chuyện đó.”

“Tôi ước gì được thế, Dunnett, nhưng buồn thay, chúng tôi đã nhận được thư từ một người từng thụ án ở Parkhurst cùng ông,” Fisher nói, giơ lên một phong bì bên trong chỉ có một hóa đơn tiền ga. “Nếu tôi tiếp tay cho hành vi lừa gạt này, Dunnett, tôi coi như bỏ qua sự không trung thực của ông. Và nếu sự thật lộ ra trong thời gian chiến dịch tranh cử, hay thậm chí tệ hơn thế, khi ông đã trở thành dân biểu, tôi sẽ phải thừa nhận với các đồng nghiệp là mình đã biết trước chuyện đó, và đương nhiên họ sẽ yêu cầu tôi phải từ chức.”

“Nhưng tôi vẫn có thể thắng cử, chỉ cần ông hỗ trợ tôi.”

“Và Barrington sẽ thắng lợi vang dội nếu Công đảng nghe được chuyện này. Đừng quên anh ta không chỉ giành được một Chữ thập Quân đội mà còn từng đào thoát khỏi trại tù binh Đức.”

Dunnett cúi đầu và bắt đầu khóc rưng rức.

“Bình tĩnh lại đi, Dunnett, hãy cư xử như một người đàn ông.

Vẫn còn một lối thoát trong danh dự.”

Dunnett ngẩng đầu, và trong khoảnh khắc một tia hy vọng thoáng hiện lên trên khuôn mặt anh ta. Fisher đẩy tới một tờ giấy trắng có in sẵn tiêu đề của khu vực bầu cử, rồi mở nắp bút máy ra.

“Sao chúng ta không cùng giải quyết việc này nhỉ?” Fisher nói trong lúc đưa bút cho ứng cử viên.

“Ông chủ tịch thân mến,” Fisher đọc, còn Dunnett miễn cưỡng viết. “Tôi thực sự rất lấy làm tiếc khi nhận ra sự cần thiết phải đệ đơn rút lui khỏi vị trí ứng cử viên Bảo thủ cho cuộc tổng tuyển cử sắp tới…” Fisher ngừng lại trước khi đọc thêm, “vì lý do sức khỏe”.

Dunnett ngẩng lên.

“Vợ ông có biết chuyện ông từng là người chống quân dịch hay không?”

Dunnett lắc đầu.

“Vậy cứ tiếp tục giữ kín chuyện đó, được chứ?” Fisher dành cho anh ta một nụ cười thấu hiểu trước khi nói tiếp. “Tôi cảm thấy vô cùng buồn phiền khi phải gây ra rắc rối này cho Ủy ban vào lúc cận kề bầu cử…” Fisher lại ngừng lần nữa, quan sát bàn tay run rẩy điều khiển ngòi bút di chuyển trên trang giấy của Dunnett, “và chúc mọi điều may mắn cho người được lựa chọn thay thế vị trí của tôi. Trân trọng…”. Fisher không nói gì thêm cho tới khi Dunnett ký tên ở cuối trang.

Fisher cầm tờ giấy lên, kiểm tra nội dung thật kỹ. Hài lòng, anh ta cho nó vào trong một phong bì rồi đẩy trở lại qua bàn.

“Trên đó hãy viết ’Gửi ngài Chủ tịch, thư riêng và chuyển tận tay.’”

Dunnett tuân theo, hoàn toàn cam chịu số phận.

“Tôi rất tiếc, Dunnett,” Fisher nói trong khi đậy nắp bút lại.

“Tôi thực sự rất thông cảm với ông.” Anh ta để phong bì vào trong ngăn kéo trên cùng bàn làm việc của mình, rồi khóa lại. “Nhưng lạc quan lên, ông bạn thân mến.” Fisher đứng dậy và nâng khuỷu tay Dunnett. “Tôi tin chắc ông sẽ nhận ra tôi luôn nghĩ những điều tốt nhất cho ông,” anh ta nói thêm trong khi từ tốn dẫn vị khách ra cửa. “Có thể sẽ khôn ngoan hơn nếu ông rời khỏi khu vực bầu cử càng sớm càng tốt. Chúng ta không hề muốn một tay nhà báo lắm mồm nào nhúng mũi vào chuyện này, phải vậy không?”

Trông Dunnett có vẻ kinh hoàng.

“Và trước khi ông đề nghị, Greg, ông luôn có thể trông cậy vào sự kín đáo của tôi.”

“Xin cảm ơn ông chủ tịch,” Dunnett nói khi cánh cửa đóng lại sau lưng.

Fisher quay vào phòng làm việc của mình, nhấc điện thoại trên bàn làm việc lên và quay số điện thoại được ghi trên bảng trước mặt.

“Peter, Alex Fisher đây. Xin lỗi đã quấy rầy ông vào một chiều Chủ nhật, nhưng vừa xuất hiện một vấn đề tôi cần thảo luận gấp với ông. Không biết ông có thời gian cùng dùng bữa tối với tôi không?”

“Thưa quý vị, tôi rất lấy làm tiếc phải thông báo là chiều hôm qua Gregory Dunnett đã ghé thăm tôi, ông ấy, thật đáng buồn, cảm thấy cần đệ đơn rút lui khỏi vị trí ứng cử viên vào Hạ viện của chúng ta, và chính vì thế tôi phải triệu tập cuộc họp khẩn cấp này.”

Gần như tất cả các thành viên của ủy ban điều hành đều đồng loạt lên tiếng cùng một lúc. Hai từ liên tục được nhắc đi nhắc lại là tại sao.

Fisher kiên nhẫn chờ đợi tới khi trật tự được lập lại rồi mới trả lời câu hỏi đó. “Dunnett thú nhận với tôi ông ta đã lừa dối ủy ban khi tường trình rằng mình từng phục vụ Lực lượng Cứu thương Hoàng gia trong chiến tranh, trên thực tế ông ta là một kẻ chống quân dịch phải thụ án tù sáu tháng. Ông ta nghe tin một bạn tù cũ tại Parkhurst đã được báo giới tiếp cận, vì thế ông ta không còn lựa chọn nào khác ngoài rút lui.”

Tràng bùng nổ các quan điểm và câu hỏi thứ hai thậm chí còn dữ dội hơn, nhưng thêm một lần nữa Fisher lại kiên nhẫn chờ thời điểm. Anh ta có thể cho phép mình làm thế. Anh ta đã soạn thảo kịch bản và biết rõ màn tiếp theo có những gì.

“Tôi cảm thấy mình không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận nguyện vọng rút lui của ông ta nhân danh các vị, và chúng tôi đã nhất trí là ông ta sẽ rời khỏi khu vực bầu cử nhanh nhất có thể. Tôi hy vọng các vị không cảm thấy tôi đã quá nương tay với quý ông này.”

“Làm cách nào chúng ta có thể tìm được một ứng cử viên thay thế vào lúc gấp gáp thế này chứ?” Peter Maynard hỏi, đánh trúng ngay tâm điểm.

“Đó cũng là phản ứng đầu tiên của tôi,” Fisher nói, “vậy nên tôi đã lập tức gọi điện cho Văn phòng Trung ương để tìm kiếm chỉ dẫn, nhưng không có mấy người túc trực tại đó vào một chiều Chủ nhật. Tuy thế, tôi cũng khám phá ra được một điều khi nói chuyện với bộ phận pháp lý của họ, chi tiết này rất có thể các vị sẽ thấy quan trọng. Nếu chúng ta không lựa chọn được một ứng cử viên trước ngày 12 tháng Năm, tức thứ Năm tuần tới, theo luật bầu cử, chúng ta sẽ bị loại, điều đó đảm bảo cho Barrington một thắng lợi áp đảo, vì đối thủ duy nhất của anh ta sẽ chỉ là ứng cử viên Tự do”.

Tiếng ồn ào xung quanh bàn lên đến đỉnh điểm, song đây chính là điều Fisher mong chờ. Sau khi trật tự ít nhiều được lập lại, anh ta nói tiếp. “Cuộc điện thoại tiếp theo của tôi là tới Neville Simpson.”

Vài nụ cười khấp khởi hy vọng xuất hiện trong số các thành viên ủy ban.

“Nhưng đáng buồn thay, ông ấy đã bị khu Fulham trên thủ đô giành mất, và đã ký các văn bản giao ước. Sau đó, tôi chuyển sang tìm kiếm trong danh sách ban đầu Văn phòng Trung ương chuyển cho chúng ta, song chỉ phát hiện ra rằng các ứng cử viên sáng giá đều đã có vị trí của họ, còn những người vẫn còn sẵn có đều sẽ dễ dàng bị Barrington ăn tươi nuốt sống. Vì vậy, giờ tôi muốn được lắng nghe các vị.”

Vài cánh tay giơ lên, và Fisher lựa chọn Peter Maynard, như thể đây là người đầu tiên đập vào mắt anh ta.

“Đây quả là một ngày đáng buồn cho đảng, thưa ông chủ tịch, nhưng tôi không cảm thấy có ai có thể xử trí tình huống tế nhị này tốt hơn ông đã làm.”

Một tràng rì rầm tán đồng lan ra quanh bàn.

“Ông thật tử tế khi nói vậy, Peter. Tôi chỉ đơn giản làm những gì mình nghĩ là tốt nhất cho hiệp hội.”

“Và tôi chỉ có thể nói nhân danh cá nhân, thưa ông chủ tịch,” Maynard nói tiếp, “trong tình thế chúng ta đang gặp phải lúc này, liệu ông có thể sẵn lòng đứng ra làm ứng cử viên không?”.

“Không, không,” Fisher nói, xua tay từ chối. “Tôi tin chắc các vị có thể tìm được một người thích hợp hơn tôi để đại diện cho chúng ta.”

“Nhưng không ai hiểu khu vực bầu cử hay đối thủ của chúng ta rõ hơn ông, ông chủ tịch.”

Fisher để vài người có quan điểm tương tự nói, trước khi thư ký của hiệp hội lên tiếng, “Tôi đồng ý với Peter. Chúng ta chắc chắn không thể để phí thêm giây nào nữa. Chúng ta càng trì hoãn lâu, Barrington càng có cớ để vui mừng”.

Sau khi Fisher cảm thấy tự tin rằng quan điểm trên có vẻ đã được đa số ủy ban chấp nhận, anh ta cúi đầu, dấu hiệu để Maynard đứng lên và nói, “Tôi đề nghị mời thiếu tá Alex Fisher ra làm ứng cử viên Bảo thủ cho khu vực bến tàu Bristol”.

Fisher ngước mắt lên quan sát xem liệu có ai ủng hộ đề xuất này không. Người thư ký tỏ vẻ biết ơn.

“Mời những ai ủng hộ giơ tay,” Maynard nói. Vài cánh tay quanh bàn giơ lên. Maynard đợi cho tới khi cánh tay miễn cưỡng cuối cùng chịu gia nhập vào đa số trước khi nói, “Tôi tuyên bố đề cử được nhất trí thông qua”. Lời tuyên bố được nối tiếp bằng tràng vỗ tay vang dội.

“Tôi quả thực rất xúc động, thưa các vị,” Fisher nói, “và tôi xin khiêm nhường đón nhận niềm tin các vị đã gửi gắm vào tôi, vì như tất cả các vị đều biết, tôi luôn đặt đảng chúng ta lên trên hết, và đây là phương án cuối cùng tôi nghĩ đến. Tuy thế, tôi xin cam đoan với các vị,” anh ta nói tiếp, “là tôi sẽ làm hết sức mình để đánh bại Giles Barrington trong cuộc bầu cử, và đưa đảng Bảo thủ trở lại Hạ viện để đại diện cho khu bến tàu Bristol” - một bài phát biểu anh ta đã tập luyện vài lần, vì biết rõ mình sẽ không thể trông cậy vào bất cứ giấy tờ ghi chú nào.

Cả ủy ban đứng bật dậy và bắt đầu nhiệt liệt vỗ tay hoan hô. Fisher cúi đầu mỉm cười. Anh ta sẽ gọi cho Virginia ngay khi về đến nhà, báo cho cô ta biết khoản tiền nhỏ chi cho Mitchell để điều tra xem liệu có ai trong số các ứng cử viên có điều gì trong quá khứ gây rắc rối cho đảng được chứng minh là một khoản đầu tư còn hơn cả có lời. Fisher giờ đây tự tin rằng có thể hạ nhục Barrington, và giờ đã đến lúc để xuất trận.

“Benny, thiếu tá Fisher đây.”

“Thật tốt khi được nghe giọng nói của ngài, thưa thiếu tá, nhất là khi có một con chim nhỏ vừa mách bảo với tôi nên chúc mừng ngài.”

“Cảm ơn anh,” Fisher nói, “nhưng đó không phải là lý do tôi gọi điện”.

“Bút của tôi đã sẵn sàng, thưa thiếu tá.”

“Tôi muốn anh thực hiện cùng giao dịch như lần trước, nhưng lần này không có lý do nào ngăn cản anh dành cho bản thân một chút lợi nhuận.”

“Hẳn ngài phải rất tin chắc vào bản thân, thưa thiếu tá,” Benny nói. Khi không nhận được câu trả lời, anh ta thêm, “Vậy sẽ là lệnh bán hai trăm nghìn cổ phiếu của Barrington”.

“Đúng thế,” Fisher nói. “Nhưng một lần nữa, thời điểm là điều tối quan trọng.”

“Chỉ cần ngài cho tôi biết muốn đặt lệnh lúc nào thôi, thưa thiếu tá.”

“Vào ngày 5 tháng Năm, ngày diễn ra Đại hội cổ đông hàng năm của công ty Barrington. Nhưng điều quan trọng là giao dịch phải được tiến hành trước mười giờ sáng.”

“Coi như đã xong.” Sau một khoảnh khắc im lặng, Benny nói thêm, “Như vậy toàn bộ giao dịch sẽ được hoàn tất vào ngày diễn ra cuộc bầu cử?”.

“Đúng thế.”

“Quả là một ngày lý tưởng để một mũi tên trúng hai đích.”