Chương 22
Điện thoại đổ chuông ngay sau nửa đêm. Giles biết chỉ có một người dám gọi cho anh vào giờ này.
“Ông chẳng bao giờ ngả lưng một chút sao, Griff?”
“Không phải khi ứng cử viên Bảo thủ xin rút lui nửa chừng giữa chiến dịch vận động tranh cử,” người đại diện của anh nói.
“Ông đang nói về chuyện gì vậy?” Giles hỏi, đột nhiên tỉnh hẳn. “Greg Dunnett đã rút lui, vì lý do sức khỏe. Nhưng nội tình việc này còn nhiều vấn đề, vì Fisher đã thế chỗ anh ta. Hãy cố ngủ đi một chút, vì tôi cần ông có mặt tại văn phòng lúc bảy giờ để chúng ta có thể quyết định xem nên ứng phó với chuyện này ra sao. Quả thực, như đám người Mỹ vẫn hay nói, đây là một cuộc chơi hoàn toàn khác.”
Song Giles chẳng thể nào ngủ nổi. Từ lâu anh đã cho rằng Fisher đang mưu toan điều gì đó, và giờ Giles đã rõ đó là gì. Anh ta chắc hẳn đã lên kế hoạch để chiếm ghế ứng cử viên từ đầu. Dunnett chỉ đơn giản là một con tốt thí.
Giles vốn đã chấp nhận thực tế, vì anh đang bảo vệ một mức đa số chỉ vẻn vẹn 414 phiếu, và các cuộc thăm dò dư luận đều dự đoán phe Bảo thủ sẽ tăng được lượng phiếu bầu cho họ, anh đang
phải đối mặt với một cuộc tranh đấu thực sự. Và giờ đây anh sẽ phải chống lại một kẻ anh biết rõ sẵn sàng đẩy người khác xuống mồ nếu nghĩ điều đó có thể giúp mình sống sót. Gregory Dunnett chính là nạn nhân mới nhất của anh ta.
Harry và Emma có mặt tại Barrington Hall sáng hôm sau. Họ đến lúc Giles đang ăn sáng.
“Sẽ không có thời gian cho bữa trưa và bữa tối trong ba tuần tới,” Giles nói trong lúc phết bơ lên một lát bánh mì nướng nữa. “Chỉ đủ thời gian để đi giày da đứng trên vỉa hè cứng queo, bắt tay càng nhiều cử tri càng tốt. Và đảm bảo hai người đứng yên ngoài cuộc. Tôi không cần thêm ai nhắc nhở chuyện em gái và em rể mình đều là những người ủng hộ trung thành của đảng Bảo thủ.”
“Chúng em cũng sẽ ở ngoài đó, hành động vì điều mà chúng em tin tưởng,” Emma nói.
“Đó là tất cả những gì anh cần.”
“Ngay khi biết tin Fisher ứng cử cho đảng Bảo thủ, bọn mình đã quyết định trở thành hội viên đóng phí toàn phần của Công đảng,” Harry nói. “Thậm chí bọn mình đã gửi một khoản đóng góp cho quỹ tranh cử của cậu.”
Giles ngừng nhai.
“Và trong ba tuần tới, bọn mình dự định sẽ làm việc toàn thời gian cho cậu, cho tới khi kết quả bầu cử được công bố, nếu điều đó có thể giúp đảm bảo Fisher không giành được phần thắng.”
“Nhưng,” Emma nói, “có một vài điều kiện trước khi chúng em bỏ lập trường lâu năm của mình và ủng hộ anh”.
“Anh biết thế nào cũng có ràng buộc mà,” Giles nói, tự rót cho mình một tách cà phê đen lớn.
“Anh phải tới Manor House ở cùng chúng em cho tới hết chiến dịch tranh cử. Nếu không, với chỉ một mình Griff Haskins để mắt đến anh, thế nào rồi anh cũng kết thúc trong cảnh ăn toàn cá với khoai tây, uống quá nhiều bia và ngủ dưới sàn văn phòng chiến dịch tranh cử.”
“Có thể em có lý. Nhưng anh xin báo trước mình sẽ không bao giờ về nhà trước nửa đêm đâu đấy.”
“Được thôi. Chỉ cần đảm bảo anh không làm Jessica thức giấc.” “Đồng ý.” Giles đứng dậy, một tay cầm lát bánh mì nướng, trên tay kia là một tờ báo. “Hẹn gặp lại hai người tối nay.”
“Đừng có rời khỏi bàn trước khi anh ăn xong bữa,” Emma nói, giọng điệu y hệt mẹ họ.
Giles bật cười, “Mẹ chẳng bao giờ phải tranh đấu trong một cuộc bầu cử cả,” anh nhắc nhở cô em gái.
“Bà có thể trở thành một dân biểu xuất sắc,” Harry nói.
“Đó là điều tất cả chúng ta có thể nhất trí,” Giles nói trong lúc hối hả ra khỏi phòng, tay vẫn cầm lát bánh mì nướng.
Anh vội vã nói vài lời với Denby trước khi lao ra khỏi nhà, để rồi thấy Harry và Emma ngồi ở băng ghế sau chiếc Jaguar của anh.
“Hai người đang làm gì vậy?” Anh hỏi lúc ngồi vào ghế trước vô lăng và tra chìa khóa điện vào ổ.
“Chúng em tới chỗ làm,” Emma nói. “Chúng em cần ai đó cho đi nhờ xe nếu muốn đăng ký làm tình nguyện viên.”
“Chắc hai người cũng đã biết,” Giles nói trong lúc lái xe ra đường lớn, “sẽ là mười tám giờ một ngày, và không được trả công”.
Khi theo Giles bước vào trụ sở chiến dịch tranh cử của anh hai mươi phút sau đó, Emma và Harry không khỏi bị ấn tượng trước số lượng lớn người tình nguyện đủ mọi lứa tuổi, chiều cao và khổ người đang hối hả ngược xuôi. Giles dẫn hai vợ chồng cô em gái tới văn phòng của anh và giới thiệu họ với Griff Haskins.
“Thêm hai người tình nguyện nữa,” anh nói.
“Một số nhân vật rất lạ lùng đã gia nhập cùng chúng ta kể từ khi Alex Fisher trở thành ứng cử viên Bảo thủ. Chào mừng lên cùng một con thuyền, ông bà Clifton. Bây giờ cho phép tôi được hỏi, đã có ai trong hai ông bà từng đi vận động cử tri chưa?”
“Chưa bao giờ,” Harry thừa nhận. “Dù là cho phe Bảo thủ.” “Vậy hãy theo tôi,” Griff nói, dẫn hai người quay ra phòng lớn. Ông dừng lại trước một dãy bàn dài có chân trụ, trên đó bày từng dãy bảng viết. “Mỗi tấm đại diện cho một con phố hay tuyến đường trong khu vực bầu cử,” ông giải thích, đưa cho mỗi người một bảng viết và bộ bút chì màu đỏ, xanh lục và xanh dương.
“Hôm nay là ngày may mắn của hai vị,” Griff nói tiếp. “Hai người nhận được khu Woodbine, một trong những thành trì vững chắc của chúng ta. Cho phép tôi hướng dẫn quy định khi vận động tại địa bàn. Khi các vị gõ cửa một ngôi nhà vào giờ này, nhiều khả năng người ra mở sẽ là bà vợ, vì ông chồng còn đang đi làm. Nếu một người đàn ông ra mở cửa, nhiều khả năng ông ta đang thất nghiệp, và vì thế nhiều khả năng sẽ bầu cho Công đảng. Nhưng cho dù người ra mở là ai, tất cả những gì hai vị phải nói là, ’Xin chào, tôi tới để đại diện cho Giles Barrington,’ - đừng bao giờ nói là Sir Giles - ’ứng cử viên Công đảng trong cuộc bầu cử diễn ra vào ngày thứ Năm, 26 tháng Năm’ - luôn nhấn mạnh vào ngày tháng - ’và tôi hy vọng ông/bà sẽ ủng hộ ông ấy’. Bây giờ đến chỗ các vị cần dùng đến khả năng đánh giá của mình. Nếu họ nói, ’Cả đời mình tôi luôn ủng hộ Công đảng, các vị có thể trông đợi vào tôi,’ hãy đánh dấu tên người đó bằng bút chì đỏ. Nếu là người già, hãy hỏi xem liệu họ có cần xe đưa tới địa điểm bỏ phiếu vào ngày bầu cử hay không. Nếu họ trả lời ’có’, hãy ghi chú ’xe’ vào cạnh tên của họ. Nếu họ nói, ’Tôi từng ủng hộ Công đảng, nhưng lần này thì tôi không chắc,’ hãy đánh dấu những người này bằng màu xanh lục, nghĩa là chưa quyết định, và ủy viên hội đồng phụ trách khu vực sẽ gọi cho đối tượng đó trong vài ngày tiếp theo. Nếu người ta nói với các vị là họ không bao giờ bàn luận về xu hướng chính trị của mình, hay họ còn phải suy nghĩ, hay họ chưa quyết định, hay có bất cứ dao động nào về những chủ đề kể trên, khi đó họ là người của phe Bảo thủ, hãy đánh dấu các đối tượng này bằng bút chì xanh dương, và đừng phí thời gian thêm với họ nữa. Đến đây hai vị hiểu cả chứ?”
Cả hai cùng gật đầu.
“Những kết quả vận động này cực kỳ quan trọng,” Griff nói tiếp, “vì vào ngày bầu cử chúng ta sẽ tới gặp lại tất cả những người được đánh dấu đỏ để nhắc nhở họ đi bỏ phiếu. Nếu các vị nghi ngờ về dự định bỏ phiếu của bất cứ ai, hãy đánh dấu màu xanh lục, ngụ ý chưa quyết định. Điều cuối cùng chúng ta muốn làm là nhắc cử tri đi bỏ phiếu, hay tệ hơn thế, cung cấp phương tiện đưa họ tới địa điểm bỏ phiếu, mà những người này lại định ủng hộ phe đối lập”.
Một tình nguyện viên trẻ chạy tới đưa cho Griff một mảnh giấy. “Trường hợp này tôi cần làm thế nào?” Cậu ta hỏi.
Griff đọc lời nhắn và nói, “Bảo ông ta biến đi. Ông ta là một tay Bảo thủ có tiếng đang tìm cách làm phí thời gian của cậu. Nhân tiện tôi xin nhắc luôn,” ông lại quay sang Harry và Emma, “nếu ai đó giữ chân các vị lại trước cửa nhà họ lâu hơn sáu mươi giây, nói rằng họ cần được thuyết phục, hay muốn thảo luận chi tiết hơn về chính sách của Công đảng hay muốn tìm hiểu kỹ hơn về ứng cử viên, bọn họ cũng chính là những người ủng hộ phe Bảo thủ muốn làm các vị mất thì giờ. Hãy chào tạm biệt họ và đi tiếp. Chúc may mắn. Quay về báo cáo tình hình cho tôi sau khi các vị đã thực hiện xong tua vận động”.
“Xin chào quý vị, tôi là Ross Buchanan, chủ tịch Công ty Hàng hải Barrington. Chào mừng tất cả quý vị tới dự Đại hội cổ đông hàng năm. Các vị sẽ nhìn thấy tại chỗ ngồi của mình một bản sao báo cáo năm của công ty. Tôi muốn quý vị lưu ý tới một vài điểm quan trọng. Năm vừa qua, lợi nhuận của công ty đã tăng từ 108.000 bảng lên 122.000 bảng, mức tăng trưởng mười hai phần trăm. Chúng tôi đã chỉ định các kỹ sư thiết kế để tạo kiểu mẫu cho tàu chở khách hạng sang đầu tiên của chúng ta, và trông đợi họ đưa ra phương án trong sáu tháng tới.”
“Cho phép tôi cam đoan với tất cả các cổ đông rằng chúng tôi sẽ không tiến hành dự án này chừng nào chưa được thuyết phục về tính khả thi của nó. Luôn ghi nhớ điều này trong đầu, tôi rất vui mừng được thông báo chúng tôi sẽ tăng mức chia cổ tức năm nay của các cổ đông lên thêm năm phần trăm. Tôi không thấy có bất cứ lý do nào để cho rằng đà phát triển của công ty sẽ không tiếp tục được duy trì, hay thậm chí đẩy mạnh hơn trong năm tới đây.”
Một tràng vỗ tay hoan hô cho phép Buchanan lật sang trang bài phát biểu của mình để kiểm tra những gì sắp nói. Khi ngước mắt lên, ông thấy mấy phóng viên tài chính đang hối hả rời phòng họp để đảm bảo kịp đăng bài trên ấn bản phát hành buổi chiều của tờ báo họ làm việc. Họ biết rằng vị chủ tịch đã nói ra thông tin quan trọng nhất, và bây giờ sẽ từ tốn cung cấp các chi tiết tới cổ đông.
Sau khi Buchanan hoàn tất bài phát biểu của mình, ông và Ray Compton thay nhau trả lời các câu hỏi trong bốn mươi phút. Khi cuộc họp cuối cùng cũng đi tới hồi kết, vị chủ tịch không khỏi hài lòng nhận thấy phần lớn cổ đông đang rì rầm bàn tán đều rời phòng họp với nụ cười trên khuôn mặt.
Trong khi Buchanan ra khỏi phòng họp của khách sạn, thư ký của ông hối hả bước tới và nói, “Ngài có một cuộc điện thoại khẩn từ Hồng Kông, và nhân viên tổng đài của khách sạn đang đợi để nối máy tới phòng của ngài”.
Lúc Harry và Emma quay trở lại trụ sở Công đảng sau khi hoàn tất chuyến đi vận động đầu tiên, cả hai đều đã mệt lử.
“Hai vị xoay xở thế nào?” Griff hỏi, kiểm tra các tờ thu hoạch của họ bằng con mắt nhà nghề.
“Không đến nỗi nào,” Harry nói. “Nếu có gì để nói về khu Woodbine, thì đó là chúng ta đang an toàn trên sân nhà.”
“Tôi hy vọng là thế,” Griff nói. “Khu vực đó là địa bàn vững chắc của Công đảng, nhưng ngày mai tôi sẽ tung hai vị tới Đại lộ Arcadia, và đến lúc đó hai vị sẽ biết chúng ta đang phải tranh đấu với ai. Trước khi hai vị về nhà, hãy cập nhật câu trả lời hay nhất các vị nhận được lên bảng ghi chú. Người thắng cuộc sẽ nhận được một hộp Cadbury's Milk Tray1*.”
Emma cười hết cỡ. “Một người phụ nữ nói với tôi, ’Chồng tôi bỏ phiếu cho đảng Bảo thủ, nhưng tôi luôn ủng hộ Sir Giles. Song dù các vị có làm gì, đừng để ông ấy biết.’“
Griff mỉm cười. “Chuyện đó cũng chẳng hiếm gặp,” ông này nói. “Và, Emma, đừng quên nhiệm vụ quan trọng nhất của cô là đảm bảo ứng cử viên được cho ăn tử tế và ngủ ngon mỗi đêm.”
“Còn tôi thì sao?” Harry hỏi, đúng lúc Giles lao vào phòng.
“Tôi không quan tâm đến ông,” Griff đáp. “Trên phiếu bầu đâu có tên ông.”
“Tôi có bao nhiêu cuộc gặp tối nay?” là câu đầu tiên của Giles. “Ba,” Griff nói, không cần tham khảo các ghi chú. “Tại YMCA trên phố Hammond lúc bảy giờ, câu lạc bộ snooker trên đường Cannon lúc tám giờ, và Câu lạc bộ Công nhân lúc chín giờ. Hãy đảm bảo ông không đến muộn bất cứ cuộc gặp nào, cũng như ông đã yên ổn trên giường trước lúc nửa đêm.”
“Em tự hỏi không biết Griff đi ngủ vào lúc nào nhỉ,” Emma nói sau khi ông này đã lao vụt đi để đối phó với tình huống cấp bách vừa nảy sinh.
“Ông ta đâu có ngủ,” Giles thì thầm. “Ông ta là ma cà rồng.”
Khi Ross Buchanan bước vào phòng khách sạn, điện thoại đang đổ chuông. Ông sải bước tới, nhấc ống nghe lên.
“Cuộc gọi từ Hồng Kông của ngài đang đợi trên đường dây, thưa ngài.”
“Chúc buổi chiều tốt lành, ông Buchanan,” một giọng Scotland vang lên ở đầu dây bên kia trong tiếng lạo xạo. “Tôi là Sandy McBride. Tôi nghĩ mình nên gọi điện để báo cho ông biết tất cả đã diễn ra đúng như ông dự đoán, trên thực tế gần như trùng khớp tới từng phút.”
“Còn tên của người môi giới?” “Benny Driscoll.”
“Không có gì đáng ngạc nhiên,” Buchanan nói. “Cho tôi biết các chi tiết.”
“Ngay sau khi Thị trường Chứng khoán London mở cửa, đã có một lệnh qua máy viễn ký yêu cầu bán hai trăm nghìn cổ phiếu Barrington. Theo đúng chỉ dẫn, chúng tôi đã mua lại toàn bộ hai trăm nghìn.”
“Ở mức giá nào?”
“Bốn bảng và ba shilling.”
“Kể từ thời điểm đó có thêm cổ phiếu nào xuất hiện trên thị trường không?”
“Không nhiều, và thành thực mà nói, có nhiều lệnh mua vào hơn là bán ra kể từ khi ông công bố những kết quả hoàn hảo tại Đại hội cổ đông hàng năm.”
“Bây giờ mức giá là bao nhiêu?” Buchanan có thể nghe thấy tiếng máy viễn ký lạch xạch đâu đó gần đầu dây bên kia.
“Bốn bảng và sáu shilling,” McBride nói. “Dường như giá có vẻ ổn định quanh mức này.”
“Tốt,” Buchanan nói. “Không mua thêm, trừ khi mức giá rơi xuống dưới bốn bảng và ba shilling.”
“Tôi hiểu, thưa ông.”
“Chuyện đó hẳn sẽ làm ông thiếu tá mất ngủ trong ba tuần tiếp theo.”
“Thiếu tá ư?” Người môi giới hỏi lại, song Buchanan đã gác máy.
Đại lộ Arcadia, đúng như Griff đã cảnh báo, là một căn cứ vững chắc của đảng Bảo thủ, song Harry và Emma vẫn không phải tay trắng quay về trụ sở chiến dịch tranh cử.
Sau khi Griff kiểm tra các bản kết quả của hai người, ông nhìn họ với vẻ dò hỏi.
“Chúng tôi luôn nghiêm chỉnh làm theo đúng các quy định của ông,” Harry nói. “Nếu nghi ngờ, chúng tôi đánh dấu họ màu xanh lục, chưa quyết định.”
“Nếu hai vị đúng, ghế dân biểu này sẽ là cuộc cạnh tranh sít sao hơn nhiều so với những gì các cuộc trưng cầu đã dự đoán,” Griff nói, trong khi Giles, thở không ra hơi, hối hả lao vào, giơ cao một tờ Bristol Evening Post.
“Ông đọc trang nhất chưa, Griff?” Anh hỏi, đưa cho người đại diện của mình tờ báo thuộc lượt phát hành đầu tiên.
Griff xem qua hàng tít, trả lại tờ báo cho Giles và nói, “Quên nó đi. Đừng nói gì hết, đừng làm gì hết. Đó là lời khuyên của tôi”.
Emma liếc mắt nhìn qua vai Giles để thấy hàng tít. Fisher thách thức Barrington tranh luận. “Nghe thú vị đây,” cô nói.
“Có thể lắm, nhưng chỉ trong trường hợp Giles đủ ngu ngốc để chấp nhận.”
“Sao cậu ấy không nên chấp nhận chứ?” Harry hỏi. “Nói cho cùng, cậu ấy là một người diễn thuyết tốt hơn Fisher nhiều, và cũng có nhiều kinh nghiệm hoạt động chính trị hơn hẳn.”
“Rất có thể đúng là vậy,” Griff nói, “nhưng ông không bao giờ được cho đối thủ của mình một đấu trường. Khi Giles là dân biểu tại vị, ông ấy có thể đưa ra các điều kiện”.
“Phải, nhưng ông đã đọc những gì gã con hoang đó nói tiếp theo chưa?” Giles nói.
“Sao tôi lại phải phí thời gian với Fisher,” Griff nói, “khi việc này sẽ không diễn ra?”.
Giles tảng lờ lời bình luận, và bắt đầu đọc to trang nhất.
“Barrington có rất nhiều câu hỏi phải trả lời nếu ông ta vẫn còn hy vọng muốn trở thành dân biểu đại diện cho khu bến tàu vào ngày 26 tháng Năm. Là người biết rõ ông ta, tôi tin rằng người anh hùng của Tobruk sẽ không né tránh thách thức. Tôi sẽ có mặt tại Colston Hall vào thứ Năm tới, ngày 19 tháng Năm, và rất hạnh phúc được trả lời bất cứ câu hỏi nào công chúng đặt ra cho tôi. Sẽ có ba cái ghế trên sân khấu, và nếu Sir Giles không xuất hiện, tôi tin chắc các cử tri có thể tự rút ra kết luận cho mình.”
“Ba cái ghế?” Emma băn khoăn.
“Fisher biết ứng cử viên phe Tự do sẽ xuất hiện, vì bọn họ chẳng có gì để mất cả,” Griff nói. “Nhưng lời khuyên của tôi vẫn như cũ. Lờ gã con hoang này đi. Sẽ có thêm một hàng tít nữa vào ngày mai, và đến lúc ấy,” ông vừa nói vừa chỉ vào tờ báo, “thứ này chỉ còn đáng đem gói cá và khoai tây thôi”.
Ross Buchanan đang ngồi sau bàn làm việc của ông tại công ty Barrington, đọc lại báo cáo mới nhất từ Harland và Wolff khi thư ký của ông hối hả bước vào.
“Sandy McBride từ Hồng Kông gọi về đợi ở đầu dây. Ông có muốn nhận cuộc gọi không?”
“Nối máy ông ta cho tôi.”
“Chúc buổi sáng tốt lành, thưa ngài. Benny Driscoll cứ vài giờ lại gọi điện một lần, muốn tìm hiểu xem chúng tôi có cổ phiếu nào của Barrington bán ra hay không. Tôi vẫn còn hai trăm nghìn cổ phiếu trong trương mục giao dịch của mình, và giá vẫn tiếp tục tăng, tôi gọi để hỏi xem ngài có muốn tôi bán ra không?”
“Không bán, cho tới khi hết thời gian ba tuần, và một tài khoản mới được mở. Cho tới lúc đó, chúng ta là người mua, không phải người bán.”
Khi nhìn thấy hàng tít trên tờ Evening Post số ra hôm sau, Giles biết mình không thể tránh lâu hơn nữa một cuộc đối đầu trực diện với Fisher. Giám mục Bristol sẽ chủ trì cuộc tranh luận bầu cử. Lần này, Griff đọc trang nhất cẩn thận hơn.
Giám mục Bristol, mục sư Frederick Cockin, đã đồng ý làm người điều khiển cuộc tranh luận bầu cử được tổ chức tại Colston Hall vào thứ Năm tới, ngày 19 tháng Năm, lúc 7 giờ 30 phút tối. Thiếu tá Alex Fisher, ứng cử viên Bảo thủ, và ông Reginald Ellsworthy, ứng cử viên Tự do, đều đã đồng ý tham gia. Sir Giles Barrington, ứng cử viên Công đảng, vẫn chưa hồi đáp lời mời.
“Tôi vẫn nghĩ ông nên lờ chuyện này đi,” Griff nói.
“Nhưng hãy nhìn vào bức ảnh trên trang nhất,” Giles nói, ấn tờ báo lại vào tay người đại diện của anh.
Griff nhìn vào bức ảnh, chụp một cái ghế trống kê giữa sân khấu tại Colston Hall với một ngọn đèn chĩa vào nó, phía trên là một dòng chú: Liệu Sir Giles có xuất hiện không?
“Hẳn là ông cũng thấy,” Giles nói, “nếu tôi không xuất hiện, họ sẽ có một ngày rôm rả”.
“Còn nếu ông xuất hiện, họ sẽ có một ngày tưng bừng mở hội.” Griff ngừng lời. “Nhưng đó là lựa chọn của ông, và nếu ông vẫn quyết tâm có mặt tại đó, chúng ta cần sử dụng tình thế hiện tại một cách có lợi cho mình.”
“Bằng cách nào vậy?”
“Ông sẽ đưa ra một thông cáo báo chí lúc bảy giờ sáng mai, như thế chúng ta sẽ giành lại được các hàng tít.”
“Và nói gì đây?”
“Nói rằng ông rất vui mừng chấp nhận thách thức, vì nó sẽ cho ông một cơ hội để vạch trần giá trị thực sự các chính sách của phe Bảo thủ, đồng thời để người dân Bristol quyết định xem ai là người xứng đáng đại diện cho họ tại Quốc hội.”
“Điều gì làm ông đổi ý vậy?” Giles hỏi.
“Tôi đã xem qua các kết quả vận động bầu cử mới nhất, và chúng cho thấy nhiều khả năng ông sẽ mất hơn một nghìn phiếu bầu, có nghĩa là ông không còn là người chiếm ưu thế nữa, bây giờ ông là người thách thức.”
“Còn gì có thể không ổn nữa chứ?”
“Vợ ông có thể xuất hiện, ngồi trên hàng ghế đầu và đưa ra câu hỏi đầu tiên. Sau đó, cô bạn gái của ông xuất hiện rồi tát vào mặt bà ta, trong trường hợp này ông sẽ không cần phải lo lắng về Bristol Evening Post nữa, vì ông sẽ xuất hiện trên trang nhất của tất cả các tờ báo ở đất nước này.”
1* Một thương hiệu socola.