Chương 25
Griff Haskins đang bồn chồn đi đi lại lại ngoài tiền sảnh Tòa thị chính khi ông nhận ra Giles đang bước về phía mình.
Hai người bắt tay như thể đã không gặp nhau từ nhiều tuần nay. “Nếu tôi thắng cử,” Giles nói, “ông...”.
“Đừng ủy mị với tôi,” Griff nói. “Chúng ta vẫn còn một việc phải làm.”
Họ cùng bước qua cánh cửa quay vào hội trường chính và thấy hàng nghìn chiếc ghế bình thường kê bên trong đã được thay thế bằng hai tá bàn dài kê thành hàng, hai bên là những hàng ghế gỗ.
Sam Wainwright đứng giữa sân khấu, hai tay chống hông, hai chân choãi ra cách xa nhau. Ông thổi còi để báo hiệu bắt đầu. Những cây kéo đồng loạt vào việc, niêm phong được cắt bỏ, các thùng phiếu được mở ra và lật úp, hàng nghìn lá phiếu có in ba cái tên ở trên được đổ ra mặt bàn trước mặt những người kiểm phiếu.
Nhiệm vụ đầu tiên của những người này là tách riêng phiếu bầu thành ba chồng. Những người ngồi ở một bên bàn tập trung vào phiếu bầu của Fisher, bên đối diện tập hợp phiếu bầu cho Barrington. Cuộc tìm kiếm các phiếu bầu cho Ellsworthy mất nhiều thời gian hơn một chút.
Giles và Griff bồn chồn đi vòng quanh phòng, cố đoán thử xem liệu bên nào đang dẫn trước. Sau khi đi trọn một vòng, cả hai đều thấy chưa bên nào có được lợi thế. Giles có vẻ đang dẫn trước khá xa nếu nhìn vào chồng phiếu lấy ra từ các thùng ở khu Woodbine, nhưng Fisher lại là người thắng cuộc rõ ràng nếu kiểm tra các thùng phiếu ở khu vực Đại lộ Arcadia. Thêm một vòng nữa quanh hội trường, và họ cũng chẳng khôn ngoan thêm được chút nào. Điều duy nhất họ có thể dự đoán một cách chính xác là phe Tự do sẽ về đích thứ ba.
Giles ngẩng đầu lên khi anh nghe thấy một tràng hoan hô vang lên ở phía đối diện hội trường. Fisher vừa bước vào cùng người đại diện và vài nhân vật ủng hộ chủ chốt. Giles nhận ra một vài người trong số họ từ buổi tranh luận. Anh không thể không để ý Fisher đã thay một chiếc áo sơ mi mới tinh và mặc một bộ vét bảnh bao có hai hàng khuy ngực, trông đã có dáng vẻ của một dân biểu tới tận từng chân tóc. Sau khi nói chuyện với một, hai người kiểm phiếu, anh ta cũng bắt đầu đi vòng quanh hội trường, cố gắng đảm bảo không đụng mặt Barrington.
Giles và Griff, cùng với cô Parish, Harry và Emma, tiếp tục từ tốn đi đi lại lại theo các lối đi, cẩn thận quan sát trong khi các phiếu bầu được xếp thành từng xấp một chục, rồi sau khi đã đủ một trăm, chúng được buộc lại bằng các sợi dây màu đỏ, xanh hay vàng để có thể nhận diện dễ dàng. Cuối cùng, phiếu bầu được xếp thành chồng năm trăm, giống như những người lính xếp hàng diễu binh.
Những người kiểm soát kiểm phiếu soát lại từng chồng, kiểm tra để từng xấp mười phiếu không phải là chín hay mười một. Và quan trọng hơn, các tập một trăm phiếu không phải là một trăm mười hay chín mươi. Nếu cảm thấy có sai sót, họ sẽ yêu cầu một chồng phiếu được kiểm lại trước sự chứng kiến của ông Wainwright hay một trong các phụ tá của ông này. Không phải là việc có thể làm một cách khinh suất, cô Parish cảnh báo nhóm của mình.
Sau hai giờ kiểm phiếu, Griff nhún vai để trả lời khi Giles thì thầm hỏi xem ông nghĩ sao về tình hình. Vào thời điểm này năm 1951, ông đã có thể nói với Giles là anh thắng cử, cho dù chỉ với vài trăm phiếu. Còn tối nay thì không.
Khi các nhân viên kiểm phiếu đã xếp xong phiếu của họ thành từng chồng năm trăm gọn ghẽ thứ tự, họ giơ tay lên để báo cho chánh văn phòng Tòa thị chính biết họ đã hoàn thành nhiệm vụ, và sẵn sàng báo cáo kết quả. Khi cánh tay cuối cùng đã giơ lên, ông Wainwright thổi một hồi còi nữa và nói, “Bây giờ hãy kiểm tra chéo lại từng chồng phiếu một lần nữa”. Ông này nói thêm, “Mời các ứng cử viên cùng người đại diện bước lên sân khấu đứng cạnh tôi”.
Giles và Griff là những người đầu tiên tiến lên, với Fisher và Ellsworthy bám sát gót. Trên một chiếc bàn kê giữa sân khấu, nơi tất cả mọi người có thể quan sát chính xác mọi thứ đang diễn ra, là một chồng phiếu nhỏ. Không quá mười hai phiếu, Giles ước tính.
“Thưa các vị,” ông chánh văn phòng tuyên bố, “đây là các phiếu bầu không đúng quy định. Luật bầu cử quy định rằng tôi, và chỉ mình tôi, phải quyết định xem trong đó có phiếu nào nên được đưa vào kết quả kiểm cuối cùng hay không. Tuy nhiên, các vị có quyền bất đồng với bất cứ phán quyết nào của tôi”.
Wainwright đứng cạnh chồng phiếu, chỉnh lại kính và xem xét lá phiếu trên cùng. Lá phiếu đánh dấu chéo vào ô của Fisher, nhưng trên đó cũng có viết mấy từ “Chúa ban phước cho Nữ hoàng”.
“Rõ ràng đó là một phiếu bầu cho tôi,” Fisher nói trước khi Wainwright kịp bày tỏ quan điểm.
Ông chánh văn phòng đưa mắt nhìn Giles và Ellsworthy, cả hai đều gật đầu, vì vậy phiếu được để sang bên phải. Trên lá phiếu tiếp theo, không phải dấu chéo mà là một dấu chữ V được đánh vào ô của Fisher.
“Đây rõ ràng là bầu cho tôi,” Fisher kiên quyết nói. Thêm một lần nữa, Giles và Ellsworthy cùng gật đầu.
Ông Wainwright để lá phiếu lên chồng của Fisher, làm ứng cử viên Bảo thủ mỉm cười, cho tới khi anh ta thấy ba lá phiếu tiếp theo đánh dấu vào ô của Barrington.
Trên lá phiếu tiếp theo, tên của cả ba ứng cử viên đều bị gạch bỏ, thay vào đó là dòng chữ “Bầu cho Dan Tuyệt Vọng”. Tất cả mọi người đều nhất trí đây là một phiếu không hợp lệ. Phiếu tiếp theo đánh dấu vào ô của Ellsworthy, và được nhất trí là phiếu bầu cho ứng cử viên Tự do. Phiếu thứ tám chỉ ghi “Bãi bỏ treo cổ”, và lập tức gia nhập chồng phiếu không hợp lệ mà không ai ý kiến gì. Phiếu thứ chín có đánh dấu chữ V vào ô của Barrington, và Fisher không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận, Giles dẫn trước 4-2 trong khi chỉ còn lại hai phiếu cần xem xét. Lá phiếu tiếp theo có dấu chữ V đánh vào ô của Barrington, cùng mấy từ KHÔNG BAO GIỜ viết cạnh tên Fisher.
“Đây chắc chắn là phiếu không hợp lệ,” Fisher nói.
“Trong trường hợp đó,” ông chánh văn phòng nói, “tôi sẽ phải xử lý lá phiếu 'Chúa ban phước cho Nữ hoàng' theo cách tương tự”.
“Cũng hợp lý thôi,” Ellsworthy nói. “Tốt hơn nên loại cả hai lá phiếu.”
“Tôi đồng ý với thiếu tá Fisher,” Giles nói, ý thức được điều này sẽ giúp anh tăng mức độ dẫn trước của mình từ 4-2 thành 4-1. Fisher trông có vẻ muốn phản đối, song không nói gì.
Cả mấy người cùng nhìn vào lá phiếu cuối cùng. Wainwright mỉm cười.
“Hy vọng không phải trong đời tôi,” ông này nói, rồi để lá phiếu có ghi "Độc lập cho Scotland" vào chồng phiếu không hợp lệ.
Wainwright sau đó kiểm tra lại từng phiếu trước khi nói, “Có bốn phiếu bầu cho Barrington, một cho Fisher và một cho Ellsworthy”. Ông ta viết lại các con số vào sổ ghi chú của mình và nói, “Xin cảm ơn các vị”.
“Hãy hy vọng đó không phải là những phiếu bầu duy nhất ông thắng được tối nay,” Griff lẩm bẩm với Giles khi hai người rời khỏi sân khấu đến chỗ cô Parish và những người giám sát kiểm phiếu của bà.
Ông chánh văn phòng lại bước ra trước sân khấu và một lần nữa thổi còi. Nhóm giúp việc cho ông này lập tức bắt đầu đi xuống theo các lối đi, ghi lại các con số tổng hợp cuối cùng từ mỗi nhân viên kiểm phiếu, trước khi quay lên sân khấu bàn giao lại cho ông.
Ông Wainwright xem xét kỹ lưỡng từng con số trước khi nhập số liệu vào một máy cộng lớn, thứ duy nhất ông nhượng bộ với thế giới hiện đại. Sau khi bấm nút lần cuối cùng, ông ghi con số tổng hợp vào cạnh tên từng cử viên, xem xét một lát, rồi mời ba ứng cử viên lên sân khấu gặp mình một lần nữa. Sau đó ông thông báo kết quả với họ và đồng ý với yêu cầu của Giles.
Cô Parish cau mày khi thấy Fisher giơ ngón tay cái lên ra hiệu với những người ủng hộ anh ta, và nhận ra bên mình đã thua cuộc. Bà ngước lên ban công và thấy Sebastian đang vẫy mình lia lịa. Bà vẫy tay lại, nhưng lại nhìn xuống khi ông Wainwright gõ gõ vào micro, làm vang lên tiếng xì xầm chờ đợi trong hội trường.
“Tôi, phụ trách kiểm phiếu khu vực bầu cử bến tàu Bristol, tuyên bố số phiếu bầu cho từng ứng cử viên là như sau:
Sir Giles Barrington: 18.714
Ông Reginald Ellsworthy: 3.472
Thiếu tá Alexander Fisher: 18.908
Một tràng hoan hô vang dội và kéo dài vang lên từ phía Fisher. Wainwright đợi đến khi trật tự được lặp lại trước khi nói thêm, “Dân biểu đương nhiệm đã đề nghị kiểm phiếu lại, và tôi đã chấp nhận đề nghị này. Mời tất cả các nhân viên kiểm phiếu làm ơn kiểm lại các chồng phiếu của mình thật cẩn thận, và đảm bảo chắc chắn không có sai lầm nào”.
Các nhân viên kiểm phiếu bắt đầu kiểm lại từng tập mười phiếu, sau đó từng xấp một trăm phiếu, và cuối cùng là từng chồng năm trăm phiếu, trước khi giơ tay lên báo hiệu họ đã hoàn thành nhiệm vụ lần thứ hai.
Giles ngước mắt lên phía thiên đường, cầu nguyện trong im lặng, nhưng chỉ nhìn thấy Sebastian đang vẫy tay rối rít, nhưng rồi sau đó mấy chuyện Griff nói làm anh phân tâm.
“Ông cần nghĩ tới bài phát biểu của mình,” Griff nói. “Ông cần cảm ơn chánh văn phòng Tòa thị chính, các nhân viên của ông ấy, các tình nguyện viên làm việc cho ông, và trên hết, nếu Fisher thắng cử, ông nhất định phải tỏ ra hào hiệp. Nói cho cùng, vẫn luôn có những cuộc bầu cử khác.”
Giles không chắc đến thế về việc vẫn còn một cuộc bầu cử nữa cho anh. Anh đang định nói thế thì cô Parish hối hả tìm tới chỗ hai người.
“Tôi xin lỗi vì ngắt lời hai vị,” bà nói, “nhưng dường như Sebastian đang cố gắng thu hút sự chú ý của hai người”.
Giles và Griff cùng ngước nhìn lên ban công nơi Sebastian đang cúi người qua thành lan can, gần như đang khẩn khoản bảo họ tới chỗ cậu bé.
“Sao bà không lên đó xem cậu bé có chuyện gì,” Griff nói, “trong khi Giles và tôi chuẩn bị cho trật tự mới”.
Cô Parish leo cầu thang lên ban công, nơi Sebastian đang chờ sẵn trên đầu cầu thang. Cậu vội vàng túm tay bà, kéo bà tới bên lan can và chỉ xuống dưới hội trường. “Bà có thấy người đàn ông ngồi ở cuối hàng thứ ba mặc áo sơ mi màu xanh lục không ạ?”
Bà nhìn về phía cậu nhóc chỉ. “Có. Ông ta làm sao cơ?” “Ông ta đã gian lận.”
“Sao cháu lại nói thế?” Cô Parish hỏi, cố tỏ ra bình tĩnh.
“Ông ta đã báo năm trăm phiếu bầu cho Fisher với một trợ lý của ông chánh văn phòng.”
“Phải. Đúng thế,” cô Parish nói. “Ông ta có năm xấp một trăm phiếu trước mặt mình.”
“Cháu biết,” Sebastian nói, “nhưng một trong những xấp này có một phiếu bầu cho Fisher ở trên cùng, và chín mươi chín phiếu phía dưới bầu cho bác Giles”.
“Cháu có chắc vậy không?” Cô Parish hỏi. “Vì nếu Griff yêu cầu ông Wainwright đích thân kiểm lại số phiếu đó, và hóa ra cháu nhầm lẫn...”
“Cháu tin chắc,” Sebastian nói đầy bướng bỉnh.
Cô Parish vẫn chưa hoàn toàn tin chắc, nhưng đây là lần đầu tiên sau nhiều năm bà đi gần giống như chạy đến thế. Sau khi xuống dưới hội trường, bà hối hả tìm tới chỗ Giles, người đang tỏ vẻ tự tin trong lúc trò chuyện với Emma và Griff. Bà cho họ hay điều Sebastian đã nói, nhưng chỉ nhận được vẻ không tin ra mặt. Cả bốn người cùng nhìn lên ban công, và thấy Sebastian đang cuống quýt chỉ về phía người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh lục.
“Tôi nghĩ điều Sebastian nói thực ra cũng dễ tin,” Emma nói.
“Tại sao?” Griff hỏi. “Cô có thực sự nhìn thấy người đó để một phiếu của Fisher lên trên một chồng phiếu của chúng ta không?”
“Không, nhưng tôi từng thấy ông ta trong cuộc tranh luận thứ Năm tuần trước. Ông ta chính là người đã hỏi Giles về việc dành nhiều thời gian tới thăm Cambridge hơn Bristol trong nhiệm kỳ vừa qua.”
Giles chăm chú nhìn người đàn ông, lúc ngày càng nhiều cánh tay giơ lên trong hội trường, cho thấy việc kiểm phiếu lại đã gần hoàn tất.
“Anh nghĩ là em nói đúng,” anh nói.
Griff không nói không rằng rời khỏi chỗ họ, hối hả đi lên sân khấu, và đề nghị được trao đổi riêng với ông chánh văn phòng.
Sau khi được biết điều người đại diện tuyên bố, ông Wainwright ngước mắt nhìn lên Sebastian, sau đó chuyển cái nhìn về phía người đàn ông ngồi ở cuối dãy bàn thứ ba.
“Đó là một cáo buộc hết sức nghiêm trọng được đưa ra chỉ dựa trên lời nói của một đứa bé,” ông này nói, đưa mắt trở lại phía Sebastian.
“Đó không phải là một đứa bé,” Griff nói. “Cậu ấy đã là một chàng trai trẻ rồi. Và dù thế nào đi nữa, đây là yêu cầu chính thức đề nghị ông điều tra.”
“Vậy tất cả trách nhiệm sẽ do ông gánh vác,” Wainwright nói, sau khi nhìn một lần nữa về phía người kiểm phiếu có liên quan. Không nói gì thêm, ông này gọi hai phụ tá của mình tới, không giải thích gì mà chỉ ra lệnh: “Theo tôi”.
Ba người cùng bước theo các bậc cấp xuống dưới hội trường và hướng thẳng tới chỗ bàn ở cuối dãy thứ ba, trong khi Giles và Griff theo sát gót. Người chánh văn phòng nhìn người đàn ông mặc sơ mi màu xanh lục và nói, “Ông vui lòng cho phép tôi ngồi vào chỗ của ông, thưa ông, vì người đại diện của Sir Giles muốn tôi đích thân kiểm tra lại số phiếu do ông kiểm”.
Người đàn ông chậm rãi rời khỏi chỗ, đứng sang một bên trong khi Wainwright ngồi xuống ghế của anh ta và bắt đầu kiểm tra năm chồng phiếu bầu cho Fisher trên mặt bàn.
Ông cầm chồng phiếu thứ nhất lên, tháo băng chun màu xanh buộc quanh ra và kiểm tra lá phiếu trên cùng. Chỉ cần kiểm tra sơ qua là ông khẳng định được toàn bộ một trăm phiếu đều bầu cho Fisher. Chồng thứ hai cho cùng kết quả, chồng thứ ba cũng tương tự, đến lúc này chỉ còn mình Sebastian, đang nhìn từ trên ban công xuống, vẫn có vẻ tự tin.
Khi nhấc lá phiếu trên cùng lên khỏi chồng phiếu thứ tư, Wainwright nhận thấy ngay một lá phiếu có đánh dấu chéo cạnh tên Barrington. Ông từ tốn kiểm tra số phiếu còn lại trong chồng một cách cẩn thận, và phát hiện ra cả chín mươi chín lá phiếu đều bầu cho Barrington. Cuối cùng ông kiểm tra chồng thứ năm, tất cả đều bầu cho Fisher.
Không ai nhận thấy ứng cử viên Bảo thủ đã gia nhập nhóm người nhỏ xúm quanh bàn cuối dãy.
“Có vấn đề gì sao?” Fisher hỏi.
“Không có gì tôi không thể giải quyết,” người chánh văn phòng Tòa thị chính nói, rồi quay sang một trong hai trợ lý của mình và nói, “Hãy mời cảnh sát tới giải quý ông đây khỏi nơi này”.
Sau đó, ông nói vài lời với người phụ tá trước khi quay lên sân khấu và trở lại chỗ của mình sau máy cộng. Thêm một lần nữa, ông cẩn thận nhập vào từng con số được người trợ lý đưa cho. Sau khi bấm nút cộng lần cuối cùng, ông viết số phiếu bầu mới cạnh tên của từng ứng cử viên, và cuối cùng, khi đã hài lòng, ông mời tất cả các ứng cử viên cùng lên sân khấu. Lần này, sau khi ông thông báo kết quả được điều chỉnh, Giles không còn yêu cầu kiểm phiếu lại.
Wainwright quay lại trước micro để thông báo kết quả lần kiểm phiếu thứ hai cho một cử tọa cho đến lúc đó vẫn đang xôn xao bàn tán không ngừng.
“... công bố tổng số phiếu bầu cho từng ứng cử viên như sau: Sir Giles Barrington: 18.813
Ông Reginald Ellsworthy: 3.472
Thiếu tá Alexander Fisher: 18.809
Lần này đến lượt những người ủng hộ Công đảng vỡ oà trong tiếng hò reo, hoan hô liên tục trong nhiều phút trước khi Wainwright thông báo việc thiếu tá Fisher yêu cầu kiểm phiếu lại.
“Yêu cầu các nhân viên kiểm phiếu kiểm lại số lượng phiếu của họ thật cẩn thận lần thứ ba, và lập tức báo lại kết quả cho trợ lý của tôi nếu có bất cứ thay đổi nào.”
Khi ông chánh văn phòng quay lại bàn, người phụ tá đưa quyển sách tham khảo ông đã yêu cầu. Ông giở vài trang trong quyển Luật bầu cử Macaulay cho tới khi tìm thấy điều khoản mình đã đánh dấu hồi chiều. Trong khi Wainwright đang khẳng định lại cách hiểu của mình về các trách nhiệm của người phụ trách kiểm phiếu, nhóm giám sát kiểm phiếu của Fisher di chuyển ngược xuôi không ngừng theo các lối đi, yêu cầu được xem kết quả kiểm lại từng chồng phiếu bầu cho Barrington.
Mặc dù vậy, bốn mươi phút sau, Wainwright vẫn tuyên bố không có thay đổi nào trong lần kiểm phiếu lại thứ hai. Fisher lập tức yêu cầu kiểm phiếu lại.
“Tôi không chấp nhận yêu cầu đó,” Wainwright nói. “Kết quả kiểm phiếu đã khớp trong ba lần riêng rẽ,” ông nói thêm, viện dẫn nguyên văn trong quyển luật Macaulay.
“Nhưng rõ ràng không phải thế,” Fisher gắt lên. “Kết quả mới chỉ khớp hai lần. Chắc ông phải nhớ tôi đã thắng khá cách biệt trong lần kiểm phiếu đầu tiên.”
“Kết quả đã khớp trong cả ba lần,” Wainwright nhắc lại, “ông hãy nhớ sai lầm đồng nghiệp của ông đã không may phạm phải trong lần kiểm phiếu đầu tiên”.
“Đồng nghiệp của tôi?” Fisher nói. “Đó là một lời nhục mạ xúc phạm nặng nề tới tư cách của tôi. Trước đây tôi chưa bao giờ gặp anh ta trong đời mình. Nếu ông không rút lại câu vừa rồi và cho kiểm phiếu lại, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài tham khảo luật sư của mình vào buổi sáng.”
“Như thế sẽ thật đáng tiếc,” Wainwright nói, “vì tôi không hề muốn phải thấy ủy viên Peter Maynard trên bục nhân chứng, cố gắng giải thích xem tại sao anh ta lại chưa bao giờ gặp chủ tịch hiệp hội địa phương của đảng mình, người cũng tình cờ chính là ứng cử viên ghế Hạ viện cho đảng của anh ta”.
Fisher đỏ mặt tía tai, quay người bước xuống khỏi sân khấu. Ông Wainwright đứng dậy khỏi chỗ của mình, từ tốn bước ra trước sân khấu, gõ gõ vào micro lần cuối cùng. Ông hắng giọng rồi thông báo, “Tôi, phụ trách kiểm phiếu cho khu vực bầu cử bến tàu Bristol, tuyên bố tổng số phiếu bầu cho mỗi ứng cử viên như sau: Sir Giles Barrington: 18.813
Ông Reginald Ellsworthy: 3.472
Thiếu tá Alexander Fisher: 18.809
Như vậy, tôi tuyên bố Sir Giles Barrington là dân biểu được bầu hợp pháp của khu vực bến tàu Bristol”.
Ngài dân biểu đại diện cho khu vực bến tàu Bristol ngước nhìn lên ban công và cúi đầu chào Sebastian Clifton thật thấp.