Chương 26
Nâng cốc vì người đã giúp chúng ta thắng cử!” Griff hô lớn, loạng choạng cố giữ thăng bằng bên một cái bàn kê giữa phòng, một tay cầm ly sâm panh, tay kia là điếu thuốc. “Vì Sebastian!” Tất cả mọi người cùng hô lớn, cười hồ hởi và vỗ tay ầm ĩ.
“Trước đây cháu đã bao giờ uống sâm panh chưa?” Griff hỏi sau khi lảo đảo bước xuống tới bên Sebastian.
“Chỉ mới một lần thôi,” Sebastian thú thực, “khi Bruno bạn cháu tổ chức sinh nhật lần thứ mười lăm, và bố cậu ta đưa hai đứa bọn cháu ra ngoài ăn tối ở một quán rượu địa phương. Thế nên chắc đây là ly thứ hai”.
“Hãy nghe lời khuyên của bác,” Griff nói, “đừng có quen với nó. Đây là món đồ uống của người giàu. Chúng ta là tầng lớp lao động,” ông vừa nói vừa quàng một cánh tay quanh cậu thiếu niên, “và chỉ có thể trông đợi được nếm vài ly mỗi năm thôi, và những khi đó cũng nhờ người khác mở hầu bao”.
“Nhưng cháu dự định sẽ giàu.”
“Sao bác lại không ngạc nhiên nhỉ?” Griff nói, rồi rót đầy ly của mình. “Trong trường hợp cháu có thể là một nhân vật theo xu hướng xã hội uống sâm panh, và có Chúa chứng giám, chúng ta đã có quá đủ họ trong đảng của mình rồi.”
“Cháu không thuộc về đảng của bác,” Sebastian kiên quyết khẳng định. “Cháu là người ủng hộ đảng Bảo thủ trong mọi ghế khác, trừ ghế bác Giles đang giữ.”
“Vậy thì cháu sẽ phải tới sống tại Bristol,” Griff nói khi ngài dân biểu mới tái đắc cử bước tới nhập hội cùng hai người.
“Khó có chuyện đó lắm,” Giles nói. “Bố mẹ thằng bé cho tôi hay họ rất kỳ vọng nó giành được học bổng tại Cambridge.”
“À, nếu sẽ là Cambridge thay vì Bristol, rất có khả năng cuối cùng cháu sẽ gặp bác mình nhiều hơn chúng tôi đấy.”
“Ông có nhiều lý do để uống mừng đấy, Griff,” Giles nói, vỗ lên lưng người đại diện của anh.
“Cũng chưa nhiều bằng trường hợp chúng ta thất cử đâu,” Griff nói, uống cạn ly. “Và đừng quên chuyện đám Bảo thủ mắc dịch đã tăng cường được đa số của bọn họ tại Hạ viện.”
“Chúng ta phải về nhà thôi, Seb, nếu cháu muốn mình đủ tỉnh táo để tới trường ngày mai. Có Chúa mới biết cháu đã vi phạm bao nhiêu quy định trong mấy giờ vừa qua.”
“Cháu có thể chào tạm biệt cô Parish trước khi về không?” “Được chứ, tất nhiên. Sao không tranh thủ làm việc đó đi trong khi bác thanh toán tiền chầu rượu. Tất cả đều do bác chịu, vì bây giờ cuộc bầu cử đã kết thúc rồi.”
Sebastian len lỏi qua các nhóm tình nguyện viên, một số người ngả nghiêng như những cành cây trong bão, trong khi những người khác gục đầu xuống cái bàn gần nhất ngủ thiếp đi, hay chỉ đơn giản là không nhúc nhích nổi nữa. Cậu nhìn thấy cô Parish ngồi trong góc ở phía xa căn phòng, với bạn đồng hành là hai chai sâm panh rỗng không. Khi cuối cùng cậu bé tới được chỗ bà, cậu không dám chắc bà còn nhận ra mình.
“Cô Parish, cháu chỉ muốn cảm ơn bà đã cho phép cháu tham gia vào nhóm của bà. Cháu đã học được rất nhiều từ bà. Cháu chỉ ước bà là giáo viên của cháu ở Abbey.”
“Quả là một lời khen giá trị, Sebastian,” cô Parish nói. “Nhưng ta e rằng mình đã sinh nhầm thế kỷ. Sẽ còn lâu nữa mới đến lúc phụ nữ được trao cơ hội dạy học tại một trường nam sinh.” Bà đứng dậy, trìu mến ôm cậu thiếu niên thật chặt. “Chúc may mắn, Sebastian,” bà nói. “Ta hy vọng cháu giành được học bổng tại Cambridge.”
“Ý cô Parish là sao khi nói mình sinh nhầm thế kỷ?” Sebastian hỏi trong khi Giles lái xe đưa hai bác cháu quay về Manor House.
“Chỉ đơn giản là phụ nữ thuộc thế hệ của bà ấy không được trao cơ hội để theo đuổi một sự nghiệp đúng nghĩa,” Giles nói. “Bà ấy đáng lẽ có thể trở thành một giáo viên tài năng, và hàng trăm đứa trẻ đáng lẽ đã được hưởng lợi từ trí tuệ sáng suốt của bà ấy. Sự thật là chúng ta đã mất hai thế hệ đàn ông trong hai cuộc thế chiến, và hai thế hệ phụ nữ không được tạo cơ hội để thế chỗ những người này.”
“Nói hay lắm, bác Giles, nhưng bác sẽ làm gì với điều đó?” Giles bật cười. “Bác đáng ra đã có thể làm được nhiều hơn nếu chúng ta thắng cử, vì ngày mai rất có thể bác sẽ có chân trong Nội các. Giờ thì bác đành hài lòng với một nhiệm kỳ nữa ngồi trên băng ghế của phe đối lập.”
“Mẹ cháu có gặp phải vấn đề tương tự không?” Sebastian hỏi. “Vì mẹ cháu chắc sẽ là một dân biểu cừ khôi.”
“Không đâu, cho dù bác không nghĩ mẹ cháu muốn gia nhập Hạ viện. Bác e là mẹ cháu không đủ kiên nhẫn để chịu đựng những gã dở hơi, và đó lại là một phần công việc của dân biểu. Song bác có linh cảm cuối cùng mẹ cháu sẽ khiến tất cả chúng ta phải kinh ngạc.”
Giles dừng xe bên ngoài Manor House, tắt máy rồi đặt một ngón tay lên môi. “Suỵt. Bác đã hứa với mẹ cháu sẽ không làm Jessica thức giấc.”
Hai bác cháu rón rén bước đi trên mặt đất rải sỏi, rồi Giles dè dặt mở cửa trước, hy vọng nó sẽ không phát ra tiếng động. Hai người đi được nửa đường qua tiền sảnh thì Giles trông thấy Jessica đang nằm thu mình trên một cái ghế cạnh ngọn lửa sắp tắt hẳn trong lò sưởi, ngủ say sưa. Anh nhẹ nhàng bế cô bé lên cầu thang. Sebastian chạy đằng trước, mở cửa phòng ngủ của cô bé rồi vén chăn ra trong khi Giles đặt cô bé lên giường. Anh đang định đóng cửa lại thì nghe thấy tiếng hỏi, “Bác Giles, chúng ta có thắng không ạ?”.
“Có, chúng ta thắng rồi, Jessica,” Giles thì thầm. “Nhờ hơn bốn phiếu.”
“Một trong số đó là của cháu,” Jessica nói sau khi ngáp dài, “vì cháu đã thuyết phục Albert bỏ phiếu cho bác”.
“Thế thì đáng giá hai phiếu đấy,” Sebastian nói. Nhưng trước khi anh kịp giải thích tại sao, Jessica đã lại ngủ thiếp đi.
Khi Giles xuất hiện tại bàn ăn sáng vào ngày hôm sau, lúc ấy có lẽ nên gọi là bữa trưa mới đúng.
“Chúc buổi sáng tốt lành, chúc buổi sáng tốt lành,” Giles nói khi đi vòng quanh bàn. Anh lấy đĩa từ bàn kê cạnh tường, mở nắp ba khay bạc giữ ấm đựng đồ ăn và lấy thật nhiều trứng rán, thịt muối và đậu nướng, cứ như thể vẫn còn là một cậu học sinh. Rồi ngài dân biểu ngồi xuống giữa Sebastian và Jessica.
“Mẹ nói bác cần uống một ly nước cam tươi, ăn một ít bánh ngô trộn sữa trước khi chuyển sang các món nóng,” Jessica nói.
“Và mẹ cháu có lý đấy,” Giles nói, “nhưng điều đó không ngăn được bác ngồi cạnh cô bạn gái ưa thích của bác đâu”.
“Cháu không phải là cô bạn gái ưa thích của bác,” Jessica nói, câu trả lời làm ông bác im bặt còn hiệu quả hơn bất cứ nỗ lực nào các ông bộ trưởng phe Bảo thủ từng thử qua. “Mẹ kể cho cháu biết cô Gwyneth là bạn gái ưa thích của bác rồi. Đúng là chính trị gia!” Cô bé nói thêm, bắt chước Emma, làm cô phì cười.
Giles cố tìm một chủ đề an toàn hơn, quay sang Sebastian hỏi, “Cháu sẽ chơi cho đội một của trường năm nay chứ?”.
“Không đâu, nếu bọn cháu muốn thắng dù chỉ một trận,” cậu bé đáp. “Cháu phải dành phần lớn thời gian vào việc học để đảm bảo mình sẽ qua được tám bài thi tốt nghiệp nếu muốn có cơ hội vào đại học năm tới.”
“Điều đó sẽ làm dì Grace của cháu vui lắm đấy.”
“Chưa kể đến mẹ nó,” Emma nói, không rời mắt khỏi tờ báo đang đọc.
“Cháu sẽ chọn chuyên ngành nào nếu vào được đại học?” Giles hỏi, vẫn đang cố thoát khỏi thế kẹt.
“Ngôn ngữ hiện đại, lựa chọn thứ hai là toán.”
“Được lắm, nếu cháu thực sự giành được học bổng tại Cambridge, cháu sẽ thành công hơn cả bố cháu và tôi rồi.” “Bố cháu và bác,” Emma chỉnh lại.
“Nhưng vẫn chưa là gì nếu so với mẹ cháu hay dì Grace,” Sebastian nhắc nhở ông bác.
“Phải,” Giles thừa nhận. Anh quyết định giữ im lặng và tập trung chú ý vào đống thư tín buổi sáng, vừa được Marsden mang từ Barrington Hall tới. Anh rọc mở một phong bì dài màu trắng, lấy ra tờ giấy duy nhất đã chờ đợi từ sáu tháng nay. Giles đọc văn bản lần thứ hai trước khi vui sướng nhảy bật dậy. Những người còn lại ngừng ăn và nhìn ngài dân biểu chằm chằm, cho tới khi Harry lên tiếng, “Nữ hoàng vừa đề nghị cậu đứng ra lập chính phủ à?”.
“Không, một tin còn tuyệt hơn thế nhiều,” Giles nói. “Virginia cuối cùng cũng đã ký thủ tục ly hôn. Tớ được tự do rồi!”
“Có vẻ như đến phút chót cô ta mới chịu ký,” Emma nói, ngẩng lên khỏi tờ Daily Express.
“Ý em là sao?” Giles hỏi. “Có một bức ảnh chụp cô ta trên các cột báo của William Hickey sáng nay, và như em thấy thì cô ta phải có bầu đến bảy tháng rồi.”
“Bài báo có nói ông bố là ai không?”
“Không, nhưng công tước Arezzo là quý ông đang ôm cô ta trong ảnh.” Emma đưa tờ báo cho ông anh. “Và có vẻ ông ta muốn cả thiên hạ thấy mình là anh chàng hạnh phúc nhất trần gian.”
“Anh chàng hạnh phúc số hai,” Giles nói.
“Như thế có nghĩa là cháu sẽ không bao giờ phải nói chuyện với Phu nhân Virginia nữa đúng không ạ?” Jessica hỏi.
“Phải, đúng thế,” Giles nói. “Hoan hô,” Jessica reo lên.
Giles rọc mở một phong bì khác và lấy ra một tờ séc. Vừa xem, anh vừa giơ cốc cà phê của mình lên để cảm ơn ông nội, Sir Walter Barrington, kèm theo cái tên của Ross Buchanan.
Emma gật đầu khi ông anh giơ tấm séc lên cho cô xem, rồi nói, “Em cũng nhận được một tấm”.
Một lát sau, cửa mở và Denby bước vào phòng.
“Rất xin lỗi phải quấy rầy ngài, Sir Giles, nhưng tiến sĩ Hughes đang chờ máy.”
“Tôi cũng đang định gọi cho cô ấy,” Giles nói, cầm đống thư tín buổi sáng của anh và đi về phía cửa.
“Sao cậu không nghe máy trong phòng làm việc của tớ,” Harry nói, “như thế cậu sẽ không bị quấy rầy”.
“Cảm ơn cậu,” Giles nói, rồi gần như chạy ra khỏi phòng.
“Và tốt hơn chúng ta cũng lên đường thôi, Seb,” Harry nói, “nếu con vẫn hy vọng quay về kịp giờ tự học tối nay”.
Sebastian cho phép mẹ dành cho cậu một cái hôn chiếu lệ trước khi lên cầu thang đóng đồ vào vali. Khi cậu thiếu niên trở xuống lát sau, Denby đã giữ cửa trước mở sẵn.
“Tạm biệt, cậu Sebastian,” ông nói. “Chúng tôi rất mong được gặp lại cậu vào kỳ nghỉ hè.”
“Cảm ơn ông, Denby,” Sebastian nói lúc chạy xuống đường chạy xe bên ngoài, và thấy Jessica đứng cạnh cửa dành cho hành khách. Cậu trìu mến ôm hôn cô bé thật chặt trước khi leo lên băng ghế trước ngồi cạnh bố.
“Hãy đảm bảo anh qua được cả tám môn thi,” Jessica nói, “để em có thể kể với các bạn về chuyện anh trai em thông minh đến mức nào”.