Chương 27
Ông hiệu trưởng hẳn là người đầu tiên phải thừa nhận cậu thiếu niên đã xin nghỉ vài ngày để giúp bác mình trong cuộc tổng tuyển cử không hề giống chàng trai quay lại Beechcroft Abbey sau đó.
Người phụ trách nhà nội trú của Sebastian, thầy Richards, mô tả mấy ngày vắng mặt như lễ Hiển linh của “Thánh Paul trên đường tới Bristol” với cậu học sinh. Vì khi Clifton trở lại để chuẩn bị cho các môn thi cuối kỳ, cậu bé không còn chỉ hài lòng với việc học hành qua loa và trông cậy vào năng khiếu bẩm sinh về ngôn ngữ và toán để giúp mình về đích như trong quá khứ. Lần đầu tiên trong đời, cậu bé bắt đầu học hành chuyên cần như mấy người bạn ít tài năng hơn của mình, Bruno Martinez và Vic Kaufman.
Khi kết quả kỳ thi của các chàng trai được công bố trên bảng thông báo của trường, không ai ngạc nhiên khi cả ba cậu đều sẽ bắt đầu năm học mới ở lớp nâng cao, cho dù có vài người, không bao gồm dì Grace của cậu bé, kinh ngạc khi Sebastian được mời tham gia vào nhóm chọn lọc để dự thi giành học bổng của Cambridge.
Thầy phụ trách nhà nội trú của Sebastian đồng ý việc Clifton, Martinez và Kaufman sẽ dùng chung phòng tự học trong năm cuối của họ ở trường, và mặc dù Sebastian có vẻ cũng học hành chăm chỉ như hai người bạn, thầy Richards nói với ông hiệu trưởng rằng mình vẫn lo rất có thể cậu học sinh đến lúc nào đó lại trở lại tính cách trước đây. Những ngờ vực này rất có thể đã được chứng minh là vô căn cứ nếu không có bốn biến cố riêng rẽ quyết định đến tương lai xảy ra trong năm học cuối của Sebastian tại Beechcroft Abbey.
Sự việc thứ nhất xảy ra vào đầu năm học mới, khi Bruno mời Sebastian và Vic cùng ăn tối với cậu ta và ông bố tại Beechcroft Arms để chúc mừng việc đánh bại các giám khảo. Sebastian vui vẻ nhận lời, và trông đợi được thêm một lần làm quen với sâm panh thì cuộc vui bị hủy vào phút chót. Bruno giải thích đã có chuyện buộc bố cậu ta phải thay đổi kế hoạch.
“Có lẽ đúng hơn là ông ấy đã đổi ý,” Vic nói sau khi Bruno rời đi để tập với ban đồng ca.
“Sao cậu lại nghĩ thế?” Sebastian hỏi, ngẩng đầu lên khỏi bài tập đang làm.
“Tớ nghĩ ông Martinez phát hiện ra tớ là người Do Thái, còn Bruno không đời nào chịu ăn mừng mà không có tớ, ông ấy đã hủy bỏ tất cả.”
“Tớ hoàn toàn có thể hiểu nếu ông ấy hủy bỏ toàn bộ chuyện này vì cậu là một anh chàng mít ướt yếu đuối, Kaufman, nhưng ai buồn quan tâm chuyện cậu là người Do Thái chứ?”
“Nhiều người hơn nhiều so với cậu nghĩ đấy,” Vic nói. “Chẳng lẽ cậu không nhớ lúc Bruno mời cậu tới dự sinh nhật mười lăm tuổi của cậu ấy à? Lúc đó cậu ấy giải thích chỉ được phép mời một khách, và lần tiếp theo sẽ đến lượt tớ. Người Do Thái như tớ không quên những chuyện thế này đâu.”
“Tớ vẫn không thể tin ông Martinez lại hủy bữa tối này chỉ vì cậu là người Do Thái.”
“Tất nhiên cậu không thể rồi, Seb, nhưng lý do là bố mẹ cậu là những người văn minh. Họ không nhìn nhận người khác chỉ dựa trên xuất thân và truyền lại cách nhìn nhận không định kiến đó cho cậu, trong khi cậu không hề ý thức được. Nhưng thật buồn vì cậu không phải là đại diện cho đa số, thậm chí cả ở ngôi trường này.”
Sebastian muốn phản đối, nhưng bạn cậu còn nhiều điều để nói về chủ đề này.
“Tớ biết có những người nghĩ người Do Thái chúng tớ bị hoang tưởng về nạn diệt chủng - và ai có thể trách đồng bào tớ sau khi các bằng chứng không ngừng được khám phá về những gì thực sự xảy ra tại các trại tập trung Đức đó chứ? Nhưng tin tớ đi, Seb, tớ có thể ngửi thấy mùi một kẻ bài Do Thái từ cách xa ba mươi bước, và sẽ chỉ là vấn đề thời gian trước khi em gái cậu gặp phải vấn đề tương tự.”
Sebastian bật cười. “Jessica không phải là người Do Thái. Một cô nhóc digan, có thể lắm, nhưng không phải là Do Thái.”
“Tớ có thể cam đoan với cậu, Seb, dù tớ mới gặp cô bé một lần, em gái cậu là người Do Thái.”
Khiến Sebastian á khẩu chẳng phải chuyện dễ, nhưng Vic đã làm được.
Biến cố thứ hai xảy ra vào kỳ nghỉ hè, khi Sebastian đang ở cùng bố trong phòng làm việc để xem bảng kết quả cuối năm học. Sebastian đang liếc mắt nhìn về phía bộ sưu tập ảnh gia đình trên bàn làm việc của Harry thì một bức ảnh thu hút sự chú ý của cậu: bức ảnh chụp mẹ tay trong tay với bố và bác Giles ngoài bãi cỏ Manor House. Lúc ấy mẹ cậu chắc khoảng mười hai tuổi, có khi mười ba, và mặc đồng phục trường nữ sinh Red Maids. Trong khoảnh khắc, Sebastian nghĩ đó chính là Jessica, hai người trông thật giống nhau. Tất nhiên đó chỉ là một trò đùa của ánh sáng. Nhưng rồi cậu nhớ tới lần họ đến thăm bác sĩ Barnardo, cũng như chuyện bố mẹ cậu đã ưng thuận nhanh đến thế nào khi cậu một mực quả quyết Jessica là cô bé duy nhất cậu muốn nhận làm em gái.
“Nhìn chung rất đáng hài lòng,” bố cậu nói sau khi xem qua trang cuối cùng trong bản thông báo kết quả của Sebastian. “Bố rất tiếc con bỏ qua môn Latinh, nhưng bố chắc ông hiệu trưởng có lý do cho việc đó. Và bố đồng ý với tiến sĩ Banks-Williams rằng nếu con tiếp tục học tập chăm chỉ, con hoàn toàn có cơ hội dành học bổng tại Cambridge.” Harry mỉm cười. “Banks-Williams không phải là người thích nói quá sự thật, nhưng thầy đã nói với bố vào hôm tổng kết năm học là sẽ thu xếp để con tới tham quan trường cũ nơi thầy từng học vào học kỳ tới, vì thầy hy vọng con sẽ theo bước mình tới Peterhouse, nơi thầy từng giành được học bổng, tất nhiên rồi.”
Sebastian vẫn nhìn chằm chằm vào bức ảnh.
“Con có nghe bố vừa nói gì không thế?” Bố cậu hỏi.
“Bố,” Seb khẽ nói, “bố không nghĩ là đã đến lúc cho con biết sự thật về Jessica rồi sao?”. Cậu chuyển ánh mắt từ bức ảnh sang bố mình.
Harry để bản thông báo sang một bên, do dự giây lát, rồi kể cho Sebastian tất cả. Anh bắt đầu từ chuyện ông ngoại Sebastian đã chết trong tay Olga Piotrovska, sang chuyện cô bé con được tìm thấy trong một cái giỏ tại văn phòng của Hugo, rồi Emma đã lần tìm dấu vết cô bé tới một cơ sở nuôi trẻ mồ côi của Barnardo tại Bridwater ra sao. Khi anh kể xong, Sebastian chỉ có một câu hỏi.
“Vậy khi nào bố sẽ cho em ấy biết sự thật?”
“Bố cũng luôn tự hỏi mình câu đó mỗi ngày.”
“Nhưng sao bố lại đợi lâu đến vậy?”
“Vì bố không muốn em con phải trải qua những điều cậu bạn
Vic Kaufman của con đã phải chịu đựng mỗi ngày như con đã kể.” “Jessica sẽ phải trải qua những điều còn tệ hại hơn nhiều nếu ngẫu nhiên tự tìm ra sự thật,” Sebastian nói.
Harry choáng váng trước câu hỏi tiếp theo của cậu con trai. “Bố có muốn con nói cho em biết không?”
Harry kinh ngạc nhìn chằm chằm cậu con trai mười bảy tuổi của mình. Anh tự hỏi về thời điểm một cậu bé trở thành một người đàn ông trưởng thành. “Không,” cuối cùng anh nói. “Mẹ con và bố cần đảm nhận trách nhiệm đó. Nhưng bố mẹ sẽ phải tìm thời điểm thích hợp.”
“Sẽ chẳng có thời điểm nào thích hợp đâu,” Seb nói.
Harry cố nhớ lại lần cuối cùng anh từng nghe những lời này. Sự kiện thứ ba diễn ra khi Sebastian yêu lần đầu tiên. Không phải một cô gái, mà là một thành phố. Đó là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, vì cậu chưa bao giờ thấy qua thứ gì vừa đẹp đẽ, khắt khe, đáng khao khát đồng thời cũng đầy cám dỗ như thế. Khi quay gót rời nơi đó để trở lại Beechcroft, chàng trai trẻ càng trở nên quyết tâm hơn để tên mình được in bằng chữ vàng trên bảng danh dự của trường.
Sau khi từ Cambridge quay về, Sebastian học hành miệt mài vào cả những giờ trước đó cậu chưa bao giờ biết đến, và thậm chí cả ông hiệu trưởng cũng bắt đầu tin điều khó lòng xảy ra rất có thể sẽ trở thành hiện thực. Nhưng đúng lúc này Sebastian bắt gặp tình yêu thứ hai của cậu, cũng là sự kiện cuối cùng.
Cậu đã biết đến sự hiện diện của Ruby một thời gian, nhưng phải tới học kỳ cuối cùng của mình tại Beechcroft, Seb mới thực sự để ý tới cô gái. Có thể chàng trai trẻ đã chẳng bao giờ có cơ hội này nếu cô gái không chạm tay cậu khi cậu đang đứng xếp hàng chờ lấy một bát cháo. Sebastian thoạt đầu cho rằng đó chỉ là tình cờ, và hẳn sẽ chẳng buồn để ý nếu cử chỉ nọ không lặp lại ngày hôm sau.
Lúc ấy cậu đang xếp hàng lấy cháo lần thứ hai, dù Ruby đã múc cho Seb nhiều hơn bất cứ ai khác vào lượt thứ nhất. Khi chàng trai quay về bàn, Ruby dúi một mảnh giấy vào tay cậu. Sebastian đợi tới lúc chỉ còn một mình trong phòng tự học sau bữa sáng mới mở ra đọc.
Hẹn gặp anh lúc năm giờ ở Skool Lane nhé?
Sebastian biết quá rõ School Lane nằm ngoài phạm vi cho phép, và nếu một cậu học sinh bị bắt gặp tại đó, cậu ta sẽ phải nhận sáu roi nặng tay hết cỡ từ người quản lý nhà nội trú. Nhưng chàng trai trẻ nghĩ cuộc hẹn cũng đáng để mạo hiểm.
Khi chuông reo báo kết thúc tiết học cuối cùng, Seb lặng lẽ chuồn khỏi lớp, lượn một đường vòng vèo quanh các sân thể thao trước khi leo qua một hàng rào gỗ, nhảy xuống một bờ dốc tới School Lane. Cậu đến muộn mười lăm phút, nhưng Ruby vẫn xuất hiện từ sau một thân cây và hướng thẳng tới chỗ chàng trai. Sebastian nghĩ trông cô gái thật khác ngày thường, không chỉ vì cô không đeo tạp dề và đã thay sang một chiếc áo sơ mi trắng và váy đen xếp li. Cô để tóc buông tự nhiên, và đây là lần đầu tiên chàng trai trẻ thấy cô gái dùng son môi.
Hai người không tìm ra nhiều chuyện để nói cùng nhau, nhưng sau lần gặp gỡ đầu tiên, hai cô cậu tiếp tục hẹn hò mỗi tuần hai lần, có khi ba lần, nhưng không bao giờ lâu hơn nửa giờ đồng hồ, vì cả hai đều phải quay về đúng lúc sáu giờ cho bữa tối.
Seb đã hôn Ruby vài lần trong lần hẹn hò thứ hai trước khi cô gái cho cậu con trai nếm thử cảm giác khi môi hai người mở ra và lưỡi họ chạm nhau. Tuy nhiên, cậu thanh niên cũng chẳng tiến xa hơn được giai đoạn mò mẫm cố thử khám phá các phần cơ thể của cô gái trong lúc hai người ẩn mình sau một thân cây. Nhưng khi học kỳ chỉ còn hai tuần là kết thúc, cô gái đã cho phép cậu cởi khuy áo sơ mi và áp một bàn tay lên ngực mình. Một tuần sau, chàng trai tìm được vị trí khóa cài đằng sau áo ngực Ruby, và quyết định sẽ tốt nghiệp cả hai chủ đề sau khi kỳ thi kết thúc.
Và đúng lúc đó mọi việc trở nên tồi tệ.