← Quay lại trang sách

Chương 28

“Em bị đuổi học tạm thời ạ?”

“Em không cho tôi lựa chọn nào khác, Clifton.” “Nhưng chỉ còn bốn ngày nữa là hết học kỳ rồi, thưa thầy.” “Và chỉ Chúa mới biết em sẽ còn làm những gì trong thời gian đó nếu tôi không đuổi học tạm thời em,” ông hiệu trưởng đáp.

“Nhưng em đã làm gì để đáng bị phạt nặng thế, thưa thầy?” “Tôi nghĩ em biết quá rõ mình đã làm gì, Clifton, nhưng nếu em muốn tôi nhắc lại rất nhiều nội quy của trường mà em đã vi phạm trong vài ngày vừa qua, tôi sẽ rất vui lòng làm thế.”

Sebastian phải cố hết sức để không phì cười khi nhớ lại cuộc phiêu lưu mới nhất của mình.

Tiến sĩ Banks-Williams cúi xuống chăm chú đọc mấy ghi chú ông đã ghi trước khi gọi cậu học sinh vào phòng làm việc của mình. Phải một lúc sau ông mới lên tiếng trở lại.

“Vì chỉ còn chưa đến một tuần nữa là học kỳ kết thúc, Clifton, và vì em đã hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp, đáng lẽ tôi đã nhắm mắt làm ngơ việc em bị bắt quả tang hút thuốc ở chỗ ngôi lầu cũ, thậm chí có thể bỏ qua cả việc chai bia rỗng được tìm thấy dưới gầm giường em, nhưng hành động vi phạm mới nhất của em không thể cho qua dễ dàng được.”

“Hành động vi phạm mới nhất của em ạ?” Sebastian nhắc lại, thích thú trước vẻ bối rối của ông hiệu trưởng.

“Bị bắt gặp trong phòng tự học với một cô phục vụ sau giờ tắt đèn.”

Sebastian muốn hỏi liệu nếu cô gái không phải là một cô phục vụ và cậu để đèn sáng thì sẽ chẳng sao hay không. Tuy nhiên, chàng trai trẻ nhận ra cách cư xử khinh suất đó rất có thể khiến cậu lún sâu thêm vào rắc rối, và nếu không phải vì cậu giành được học bổng tại Cambridge, thành tích mà đã lâu lắm rồi mới có một học sinh của trường đạt tới, chắc cậu đã bị đuổi học hẳn chứ không chỉ tạm thời. Nhưng chàng trai cũng nghĩ tới chuyện bằng cách nào cậu có thể biến lần bị đuổi học tạm thời này từ thất sủng ê chề thành ánh vinh quang. Sau khi Ruby đã nói thẳng thừng rằng sẵn sàng ban phát ân huệ để đổi lấy một khoản thù lao nho nhỏ, Sebastian lập tức vui vẻ chấp nhận các điều kiện của cô nàng, và cô gái trèo vào qua cửa sổ phòng tự học của cậu sau giờ tắt đèn tối hôm đó. Dù đây là lần đầu tiên Sebastian nhìn thấy một phụ nữ khỏa thân, cậu nhanh chóng hiểu ra Ruby từng nhiều lần leo qua cái cửa sổ đó. Dòng suy nghĩ của cậu đến đây lại bị ông hiệu trưởng cắt ngang.

“Tôi cần hỏi em một điều, như giữa hai người đàn ông,” ông nói, nghe còn có vẻ trịnh trọng hơn thường lệ. “Câu trả lời của em rất có thể sẽ ảnh hưởng tới quyết định của tôi xem có nên khuyên người phụ trách tiếp nhận tại Cambridge tước học bổng của em hay không, dù đây sẽ là một việc đáng buồn cho tất cả chúng ta tại Beechcroft. Tuy nhiên, trách nhiệm lớn nhất của tôi là duy trì danh tiếng của ngôi trường này.”

Sebastian siết chặt hai nắm tay, cố giữ bình tĩnh. Bị đuổi học tạm thời là một chuyện, nhưng bị mất chỗ tại Cambridge lại là chuyện khác hẳn. Cậu đứng đó, đợi ông hiệu trưởng nói tiếp.

“Hãy cân nhắc kỹ trước khi trả lời câu hỏi tiếp theo của tôi, Clifton, vì rất có thể nó sẽ quyết định tương lai của em. Kaufman và Martinez có đóng vai trò nào trong -” ông hiệu trưởng do dự, rõ ràng đang tìm từ phù hợp, nhưng cuối cùng lại lặp lại - “hành động vi phạm của em không?”.

Sebastian cố nén cười. Chỉ riêng ý tưởng Victor Kaufman nhắc đến từ “quần lót” chứ chưa nói tới việc cởi món đồ này khỏi người Ruby cũng làm người ta không tin nổi và thấy tức cười, kể cả với đám học sinh năm đầu.

“Thưa thầy,” Sebastian nói, “em có thể cam đoan với thầy là theo những gì em biết, Victor chưa bao giờ hút một điếu thuốc hay uống một ngụm bia. Còn về phụ nữ, cậu ấy vẫn ngượng khi phải cởi đồ trước mặt bà y tá trưởng”.

Ông hiệu trưởng mỉm cười. Rõ ràng Clifton đã đưa ra câu trả lời ông muốn nghe, và ngoài ra nó còn đúng sự thật.

“Còn Martinez?”

Sebastian cần đối đáp thật tốt nếu muốn cứu cậu bạn thân nhất của mình. Cậu và Bruno đã trở nên như hình với bóng kể từ khi Sebastian trợ giúp cậu ta trong cuộc chiến bằng gối ở khu nội trú trong học kỳ đầu tiên, mà nguyên do cũng chỉ vì cậu ta là người nước ngoài, nhất là lại tới từ một quốc gia không chơi cricket, môn thể thao Sebastian ghét cay ghét đắng - một điều làm cho mối liên hệ giữa hai cậu trai trẻ thêm thân mật. Sebastian biết Bruno thỉnh thoảng vẫn tự cho phép mình hút một điếu thuốc, và cậu từng một lần theo bạn tới quán rượu trong vùng cạn một vại bia, nhưng chỉ sau kỳ thi. Cậu cũng biết Bruno hẳn sẽ không từ chối thứ Ruby có thể chào mời. Điều chàng trai trẻ không rõ là ông hiệu trưởng đã biết nhiều tới mức nào. Thêm vào đó là việc cả Bruno cũng đã được đề nghị một chỗ tại Cambridge vào tháng Chín, và dù chỉ mới gặp ông bố cậu bạn vài lần, cậu cũng không hề muốn trở thành người bị quy trách nhiệm về chuyện con trai ông ta không được vào học tại Cambridge.

“Còn Martinez?” Ông hiệu trưởng nhắc lại, có phần nghiêm nghị hơn.

“Thưa thầy hiệu trưởng, như em chắc thầy cũng biết, Bruno là một tín đồ Công giáo Roma sùng đạo, và cậu ấy đã vài lần nói với em rằng cô gái đầu tiên cậu ấy ngủ cùng sẽ là vợ cậu ấy.” Chừng ấy hoàn toàn đúng, cho dù gần đây Bruno không hề nói ra quan điểm nọ một cách kiên quyết đến vậy.

Ông hiệu trưởng trầm tư gật đầu, và Sebastian tự hỏi trong giây lát liệu cậu đã thoát nạn chưa, cho tới khi tiến sĩ Banks-Williams hỏi thêm, “Thế còn hút thuốc và uống rượu bia thì sao?”.

“Cậu ấy từng một lần hút một điếu thuốc trong kỳ nghỉ,” Sebastian thừa nhận, “nhưng bị say thuốc, và theo như em biết cậu ấy không thử lại từ đó nữa”. Đúng ra là không từ tối qua, chàng trai trẻ những muốn thêm vào. Ông hiệu trưởng có vẻ chưa được thuyết phục. “Và em có thấy cậu ấy uống sâm panh một lần, nhưng chỉ sau khi đã được nhận vào Cambridge. Và lúc đó cậu ấy đang ở cùng bố.”

Điều Sebastian không thừa nhận là sau khi ông Martinez đưa hai cậu thanh niên trở về trường trên chiếc Rolls-Royce màu đỏ của ông ta, Sebastian đã lén mang theo chai rượu vào phòng tự học của mình, và hai anh chàng đã cùng nhau uống cạn chai sau giờ tắt đèn. Nhưng Sebastian đã đọc quá nhiều tiểu thuyết trinh thám của bố để biết những kẻ có tội thường xuyên tự buộc tội chính họ vì đã nói ra một câu thừa thãi.

“Tôi rất biết ơn em, Clifton, vì sự thẳng thắn của em trong chuyện này. Phải trả lời về một người bạn rõ ràng chẳng dễ dàng gì. Chẳng ai muốn trở thành đồ hớt lẻo cả.”

Sau câu nói này là một quãng ngưng dài, song Sebastian không hề muốn phá hỏng nó.

“Tất nhiên chẳng có lý do gì để tôi làm phiền Kaufman,” ông hiệu trưởng cuối cùng lên tiếng, “nhưng tôi sẽ cần trao đổi vài lời với Martinez, chỉ để đảm bảo cậu ấy không phá vỡ nội quy nào của trường trong mấy ngày cuối tại Beechcroft”.

Sebastian mỉm cười, một giọt mồ hôi chảy xuống theo sống mũi cậu.

“Tuy nhiên, tôi đã viết thư cho bố em, giải thích vì sao em trở về nhà sớm vài ngày. Vì sự trung thực và hối lỗi rõ rệt của em, tôi sẽ không thông báo với người phụ trách tiếp nhận tại Cambridge việc em bị đuổi học tạm thời.”

“Em rất biết ơn thầy, thưa thầy,” Sebastian nói, nghe có vẻ thực sự nhẹ nhõm.

“Bây giờ, em sẽ quay về phòng mình, thu xếp đồ đạc, chuẩn bị rời trường ngay lập tức. Thầy phụ trách nhà nội trú của em đã được báo trước, và sẽ thu xếp phương tiện đi đường để em trở về Bristol.”

“Em cảm ơn thầy,” Sebastian nói, cúi đầu vì sợ ông hiệu trưởng nhìn thấy nụ cười đắc ý trên mặt mình.

“Đừng có tìm cách liên lạc với Kaufman hay Martinez trước khi em rời khỏi trường. Và một điều nữa, Clifton, các nội quy của trường vẫn được áp dụng với em cho tới ngày cuối cùng của học kỳ. Nếu em vi phạm dù chỉ một quy định thôi, tôi sẽ không do dự mà xem xét lại quyết định của mình về vị trí của em tại Cambridge. Hiểu chưa?”

“Chắc chắn rồi ạ,” Sebastian nói.

“Chúng ta hãy hy vọng em đã học được gì đó từ việc này, Clifton, một bài học sẽ có ích cho em trong tương lai.”

“Em cũng hy vọng là thế,” Sebastian nói, khi ông hiệu trưởng đứng lên sau bàn làm việc và đưa cậu học sinh một lá thư.

“Hãy chuyển cái này cho bố em ngay khi em về đến nhà.” “Chắc chắn rồi ạ,” Sebastian nói, cất thư vào túi trong áo vét. Ông hiệu trưởng chìa tay ra, Sebastian liền bắt tay ông, nhưng không mấy nhiệt tình.

“Chúc may mắn, Clifton,” ông hiệu trưởng nói, vẻ không mấy tin tưởng.

“Em cảm ơn thầy,” Sebastian lặp lại, trước khi lặng lẽ đóng cửa phòng lại sau lưng.

Ông hiệu trưởng ngồi xuống, hài lòng với cách cuộc gặp kết thúc. Ông thấy nhẹ nhõm, dù không hề ngạc nhiên, về việc Kaufman không can dự vào một sự kiện tệ hại đến vậy, nhất là khi bố cậu ta, Saul Kaufman, là một thành viên ban quản lý trường, đồng thời là chủ tịch Ngân hàng Kaufman, một trong những định chế tài chính được vì nể nhất tại khu City ở London.

Và chắc chắn ông cũng không muốn gây chuyện với bố Martinez, người gần đây đã bóng gió ông ta sẽ đóng góp mười ngàn bảng cho thư viện trường nếu con trai ông ta giành được một suất theo học tại Cambridge. Ông chẳng rõ Don Pedro Martinez đã tạo dựng gia tài theo cách nào, nhưng tất cả các khoản chi phí đều được trả qua đường bưu điện.

Clifton, ngược lại, luôn là rắc rối kể từ khi bước chân qua cổng trường. Ông hiệu trưởng đã cố thông cảm dựa trên những gì bố mẹ cậu phải trải qua, nhưng luôn có giới hạn về những gì nhà trường có thể chịu đựng. Trên thực tế, nếu Clifton không có khả năng giành được học bổng tại Cambridge, tiến sĩ Banks-Williams hẳn đã không do dự đuổi học cậu ta từ lâu. Ông lấy làm mừng cuối cùng cũng thấy cậu học sinh rời khỏi phòng mình, và chỉ hy vọng cậu ta sẽ không gia nhập Hội Cựu học sinh.

“Hội Cựu học sinh,” ông thốt lên, lục lại trí nhớ của mình. Ông dự kiến sẽ có bài phát biểu trong bữa dạ tiệc hàng năm của hội tại London tối hôm đó, khi ông trình bày bản báo cáo kết thúc năm học; bản báo cáo cuối cùng của ông, sau mười lăm năm làm hiệu trưởng. Ông chẳng mấy bận tâm tới anh chàng người Wales đã được chọn kế nhiệm mình; loại người chẳng bao giờ đeo cà vạt, và chắc hẳn sẽ bỏ qua cho Clifton chỉ với một lời cảnh cáo.

Thư ký của ông hiệu trưởng đã đánh máy bài phát biểu và để một bản trên bàn làm việc cho ông xem lại trong trường hợp muốn sửa chữa vào phút chót. Ông đã muốn đọc qua nó lần nữa, song việc xử lý Clifton đã khiến ông không thể. Nếu có thêm bất cứ chỉnh sửa nào, ông sẽ phải viết tay trên chuyến tàu lên London.

Ông hiệu trưởng nhìn đồng hồ, cho bài phát biểu vào ca táp rồi lên lầu tới khu phòng ở của mình. Ông hài lòng thấy vợ đã chuẩn bị sẵn bộ vét mặc dạ tiệc cho ông, cùng một chiếc áo sơ mi trắng hồ bột, một chiếc nơ bướm, một đôi tất mới và túi đựng đồ vệ sinh cá nhân. Ông đã nói rõ với chủ tịch Hội Cựu học sinh việc mình không tán thành khi họ bỏ phiếu nhất trí thôi không đeo nơ trắng và mặc áo đuôi tôm tại các buổi dạ tiệc hàng năm.

Bà vợ lái xe đưa ông hiệu trưởng ra ga, và hai người tới nơi chỉ vài phút trước khi chuyến tàu tốc hành đi Paddington khởi hành. Ông mua một vé khứ hồi hạng nhất và vội vàng đi qua cầu vượt tới sân ga nằm xa hơn, nơi một đầu tàu vừa dừng bánh để hành khách xuống. Ông bước lên sân ga và xem đồng hồ lần nữa. Còn bốn phút, ông gật đầu với người gác, lúc này đang đổi từ lá cờ đỏ sang cờ xanh lục.

“Tất cả lên tàu,” người gác hô lớn, trong lúc ông hiệu trưởng hướng tới toa hạng nhất ở phía đầu đoàn tàu.

Ông leo lên toa, ngồi xuống một ghế trong góc, để rồi bị chào đón bằng một màn khói thuốc lá. Một thói quen thật kinh tởm. Ông hoàn toàn nhất trí với phóng viên tờ The Times, người gần đây có đề nghị công ty Great Western Railway nên dành thêm toa không hút thuốc cho hành khách đi vé hạng nhất.

Ông hiệu trưởng lấy bài phát biểu từ trong ca táp ra và đặt lên lòng. Ông ngước nhìn khi làn khói tan dần, và thấy người ngồi đối diện trong toa tàu.