Chương 33
Harry đoán rằng không gì có thể vượt qua niềm tự hào khi biết tin Sebastian được trao học bổng tại Cambridge.
Anh đã nhầm. Anh cảm thấy cũng tự hào như thế khi chứng kiến vợ mình bước lên các bậc cấp tới sân khấu để nhận bằng kinh doanh của cô, summa cum laude1*, từ Wallace Sterling, chủ tịch Đại học Stanford.
Harry biết rõ hơn bất kỳ ai những hy sinh Emma đã phải thực hiện để đáp ứng được mức đòi hỏi cao đến phi lý mà Giáo sư Feldman đặt ra cho bản thân cũng như cho các sinh viên của ông, và vị giáo sư đã trông đợi thậm chí còn nhiều hơn thế từ Emma, như ông này đã thể hiện rõ ra trong những năm qua.
Trong khi cô rời khỏi sân khấu trong tiếng hoan hô nhiệt thành, mặc chiếc áo hải quân có mũ trùm đầu như tất cả các sinh viên trước mình, cô hân hoan tung chiếc mũ tốt nghiệp lên không, dấu hiệu cho hay những ngày học đại học đã ở lại đằng sau. Cô chỉ tự hỏi liệu người mẹ yêu dấu của cô sẽ bình phẩm thế nào về một hành vi như thế của một quý bà người Anh ba mươi sáu tuổi, và lại ở trước công chúng.
Ánh mắt Harry chuyển từ vợ anh sang vị giáo sư kinh tế học đáng kính, người đang ngồi trên khán đài chỉ cách ông chủ tịch trường vài chỗ. Cyrus Feldman không hề tìm cách giấu giếm cảm xúc khi đến lượt cô sinh viên ngôi sao của mình. Vị giáo sư là người đầu tiên đứng lên hoan hô Emma, và là người cuối cùng ngồi xuống. Harry vẫn hay kinh ngạc về việc vợ mình có thể khéo léo khiến những người đàn ông mạnh mẽ, từ những người đạt giải thưởng Pulitzer đến chủ tịch các công ty, phải chiều theo ý chí của cô, như mẹ cô từng làm trước đó.
Elizabeth hắn sẽ tự hào biết chừng nào về con gái bà hôm nay, song cũng không thể tự hào hơn chính mẹ anh, vì Maisie đã phải trải qua một cuộc hành trình cũng khổ ải không kém gì trước khi bà có thể viết hai chữ BA2* sau tên họ mình.
Harry và Emma ăn tối cùng Giáo sư Feldman và Ellen, bà vợ giỏi chịu đựng của ông này, vào tối hôm trước. Feldman đã không thể rời mắt khỏi Emma, và thậm chí còn gợi ý rằng cô nên quay lại Stanford và hoàn tất một luận án tiến sĩ dưới sự hướng dẫn của chính ông.
“Thế còn người chồng đáng thương của tôi thì sao?” Emma nói, lồng cánh tay qua cánh tay Harry.
“Ông ấy sẽ chỉ phải học cách sống không có cô trong vài năm,” Feldman nói, không hề tìm cách che giấu điều ông đang nghĩ trong đầu. Chắc chắn không ít đàn ông Anh nóng máu hẳn đã đấm vào mũi Feldman khi nghe một đề nghị như thế được đưa ra với vợ mình, và một bà vợ ít chịu đựng hơn bà Feldman hoàn toàn có thể được tha thứ cho việc bắt đầu quá trình ly hôn như ba vị tiền nhiệm của mình đã làm. Harry chỉ mỉm cười, trong khi bà Feldman giả bộ không để ý.
Harry đồng ý với đề xuất của Emma là họ nên bay thẳng về Anh ngay sau lễ trao bằng, vì cô muốn trở về Manor House trước khi Sebastian từ Beechcroft về nhà. Con trai họ không còn là một học sinh nữa, cô thầm nghĩ, và chỉ còn cba tháng nữa sẽ là sinh viên.
Sau khi lễ trao bằng kết thúc, Emma dạo bước tha thẩn quanh bãi cỏ, tận hưởng không khí của buổi lễ và làm quen với những bạn tốt nghiệp cùng khóa, những người, cũng như cô, đã trải qua không biết bao nhiêu giờ đơn độc học tập khi sống ở các vùng bờ biển xa xôi, và giờ đây lần đầu tiên gặp mặt nhau. Bạn đời của các học viên được giới thiệu, họ cho nhau xem ảnh chụp gia đình và trao đổi địa chỉ.
Đến sáu giờ, khi những người phục vụ bắt đầu gấp ghế lại, thu dọn những chai sâm panh đã cạn và gom những cái đĩa sạch nhẵn cuối cùng thành chồng, Harry gợi ý có lẽ họ nên quay về khách sạn.
Emma không ngừng nói trên suốt quãng đường quay về Fairmont, khi cô đóng gói hành lý, trong chuyến taxi ra sân bay, cũng như khi họ đợi chuyến bay của mình trong phòng chờ hạng nhất. Ngay khi lên máy bay, tìm thấy ghế của mình và cài dây an toàn, cô lập tức nhắm mắt lại và chìm vào một giấc ngủ sâu.
“Anh có vẻ giống trung niên đích thực rồi đấy,” Emma nói khi họ bắt đầu chuyến đi xe dài từ sân bay London về Manor House.
“Anh trung niên rồi mà,” Harry nói. “Anh đã ba mươi bảy, và điều còn tệ hơn là các cô gái trẻ bắt đầu gọi anh là ngài rồi.”
“À, em không hề cảm thấy trung niên,” Emma nói, đưa mắt nhìn xuống bản đồ. “Hãy rẽ phải khi tới đèn tín hiệu giao thông và anh sẽ tới đường Great Bath.”
“Đó là vì cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu với em.”
“Ý anh là sao?”
“Chính xác là vậy đấy. Em vừa được trao bằng tốt nghiệp, và được bầu vào hội đồng của công ty Barrington, cả hai sự kiện này mở ra một cuộc sống mới cho em. Chúng ta hãy nhìn thẳng vào nó, hai mươi năm trước đây cả hai chuyện này đều là bất khả thi.”
“Chúng chỉ trở nên khả thi trong trường hợp của em vì Cyrus Feldman và Ross Buchanan là những người đàn ông được khai sáng trong vấn đề cư xử bình đẳng với phụ nữ. Và đừng quên rằng Giles và em nắm tổng cộng hai mươi hai phần trăm công ty, và Giles chưa bao giờ tỏ ra có chút hứng thú nào dù là nhỏ nhất với việc ngồi vào hội đồng quản trị.”
“Rất có thể là như thế, nhưng nếu em làm tốt công việc, điều đó có thể giúp thuyết phục các vị chủ tịch khác noi gương Ross.”
“Đừng huyễn hoặc chính mình. Sẽ phải mất hàng thập kỷ nữa trước khi những phụ nữ có năng lực được trao cho cơ hội để thay thế những gã đàn ông bất tài.”
“À, ít nhất chúng ta hãy cầu nguyện chuyện sẽ khác đi với Jessica. Anh hy vọng đến lúc con bé ra trường, mục đích duy nhất trong đời nó sẽ không phải là học nấu ăn hay tìm ai đó phù hợp để kết hôn.”
“Anh nghĩ rằng đó là mục đích duy nhất trong đời em à?” “Nếu đúng là thế, em đã thất bại trong cả hai thứ,” Harry nói.
“Và đừng quên em đã chọn anh khi em mười một tuổi.”
“Mười,” Emma nói. “Nhưng anh vẫn phải mất thêm bảy năm nữa để hiểu ra.”
“Dù sao đi nữa,” Harry nói, “chúng ta cũng không nên phỏng đoán rằng chỉ vì cả anh và em đã giành được chỗ tại Oxford, và Grace là một giảng viên tại Cambridge thì đó là con đường Jessica sẽ muốn theo”.
“Và tại sao con bé phải làm vậy khi nó tài năng đến thế? Em biết con bé ngưỡng mộ những gì Seb đã đạt được, nhưng hình mẫu của nó là Barbara Hepworth3* và một người có tên Mary Cassatt4*, đó là lý do em đang cân nhắc xem liệu còn lựa chọn nào khác mở ra với nó.” Emma lại nhìn xuống bản đồ. “Rẽ phải sau chừng nửa dặm nữa. Ở đó chắc sẽ có biển báo ghi Reading.”
“Hai mẹ con em đã âm mưu gì sau lưng anh thế?” Harry hỏi. “Nếu Jessica thực sự giỏi, và các giáo viên mỹ thuật của con bé cam đoan với em đúng là thế, nhà trường muốn con bé nộp đơn vào Học viện Nghệ thuật Hoàng gia hoặc trường Mỹ thuật Slade.” “Không phải cô Fielding đã học ở Slade đấy chứ?”
“Đúng vậy đấy, và cô ấy thường xuyên nhắc em rằng ở tuổi mười lăm Jessica là một họa sĩ còn giỏi hơn cô ấy vào năm tốt nghiệp rất nhiều.”
“Điều đó hẳn ít nhiều gây khó chịu.”
“Phản ứng điển hình của đàn ông. Kỳ thực, cô Fielding chỉ quan tâm tới việc làm sao để Jessica phát huy hết tiềm năng của con bé. Cô ấy muốn con bé là nữ sinh đầu tiên từ Red Maids giành được chỗ tại Học viện Hoàng gia.”
“Như thế thì quả là một cú đúp,” Harry nói, “vì Seb cũng là chàng trai đầu tiên từ Beechcroft Abbey giành được học bổng hàng đầu tại Cambridge”.
“Người đầu tiên kể từ năm 1922,” Emma đính chính. “Rẽ trái ở bùng binh tiếp theo.”
“Họ hẳn thích em trong hội đồng quản trị của Barrington,” Harry nói khi thực hiện chỉ dẫn của cô. “Nhân thể, phòng khi em đã quên, cuốn sách mới nhất của anh sẽ phát hành tuần sau.”
“Họ có đưa anh tới nơi nào thú vị để quảng bá không?”
“Anh sẽ nói chuyện tại một bữa trưa đàm luận văn chương của tờ Yorkshire Post vào thứ Sáu, và anh được cho hay là người ta đã bán nhiều vé tới mức phải thay đổi địa điểm từ một khách sạn ở địa phương tới trường đua ngựa York.”
Emma nghiêng người sang tặng anh một cái hôn lên má. “Chúc mừng anh yêu!”
“Anh e là chẳng liên quan gì tới anh đâu, vì anh không phải là diễn giả duy nhất.”
“Hãy cho em biết tên đối thủ của anh để em có thể thuê người giết hắn ta.”
“Tên cô ấy là Agatha Christie5*.”
“Vậy là William Warwick cuối cùng cũng chứng minh được mình là một thách thức với Hercule Poirot rồi sao?”
“Anh sợ là chưa đâu. Nhưng thế đấy, cô Christie đã viết bốn mươi chín tiểu thuyết, trong khi anh mới hoàn thành cuốn thứ năm.”
“Có lẽ anh sẽ bắt kịp cô ấy khi anh viết được bốn mươi chín cuốn.”
“Thế thì anh phải may lắm. Vậy trong khi anh đi rong ruổi quanh đất nước và cố chen chân vào danh sách bán chạy nhất, em sẽ làm gì?”
“Em đã nói với Ross là sẽ tới văn phòng gặp ông ấy vào thứ Hai. Em đang cố thuyết phục ông ấy không tiếp tục việc đóng tàu Buckingham.”
“Nhưng tại sao?”
“Bây giờ không phải là lúc mạo hiểm đầu tư từng ấy tiền vào một chiếc tàu viễn dương chở khách xa xỉ trong khi hành khách đang nhanh chóng chuyển lời tuyên thệ trung thành của họ sang những chiếc máy bay.”
“Anh hiểu ý em, cho dù anh vẫn thích đi tàu biển tới New York hơn.”
“Bởi vì anh là trung niên rồi,” Emma vừa nói vừa vỗ lên đùi anh. “Em cũng hứa với Giles là sẽ ghé qua Barrington Hall để đảm bảo Marsden chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng cho anh ấy và Gwyneth khi họ về chơi dịp cuối tuần.”
“Marsden sẽ còn hơn cả sẵn sàng.”
“Sang năm ông ấy sáu mươi rồi, và em biết ông ấy đang nghĩ tới chuyện nghỉ hưu.”
“Sẽ không dễ gì thay thế được ông ấy đâu,” Harry nói khi họ chạy xe vượt qua biển thông báo đầu tiên ghi Bristol.
“Gwyneth không muốn tìm người thay thế ông ấy. Cô ấy nói rằng đã đến lúc Giles được lôi sang nửa thứ hai của thế kỷ hai mươi rồi.”
“Cô ấy nghĩ gì trong đầu vậy?”
“Cô ấy nghĩ rất có thể sau cuộc bầu cử tới sẽ có một chính phủ Công đảng, và vì Giles sẽ gần như chắc chắn trở thành một bộ trưởng, cô ấy có ý chuẩn bị để ông anh em sẵn sàng cho nhiệm vụ này, vốn không bao gồm việc được người hầu cưng nựng. Trong tương lai, những người phục vụ duy nhất cô ấy muốn thấy trợ giúp anh ấy là nhân viên dân sự.”
“Giles thật may khi gặp Gwyneth.”
“Chẳng phải đã đến lúc anh ấy ngỏ lời với cô gái tội nghiệp rồi sao?”
“Phải, đã đến lúc rồi, nhưng cậu ấy vẫn còn bầm dập sau trải nghiệm với Virginia, và anh không nghĩ cậu ấy đã sẵn sàng đưa ra một lời cam kết mới.”
“Vậy thì ông anh em tốt hơn nên làm điều đó bất chấp những bầm dập của anh ấy, vì những phụ nữ tốt như Gwyneth không xuất hiện quá thường xuyên đâu,” Emma nói, chú ý vào tấm bản đồ.
Harry tăng tốc vượt qua một chiếc xe tải. “Anh vẫn chưa quen với ý nghĩ Seb không còn là một cậu học sinh nữa.”
“Anh đã dự định gì cho dịp cuối tuần đầu tiên con về nhà?” “Anh nghĩ sẽ đưa nó đi xem Gloucestershire đấu với Blackheath tại County Ground vào ngày mai.”
Emma bật cười. “Đi xem một đội thua thường xuyên hơn thắng sẽ là một cách rèn luyện tính cách tốt đấy.”
“Và có lẽ tất cả chúng ta sẽ tới Old Vic vào một tối trong tuần sau,” anh thêm, tảng lờ bình luận của cô.
“Đang diễn vở gì vậy?”
“Hamlet.”
“Ai đóng vai hoàng tử thế?”
“Một diễn viên trẻ có tên Peter O’Toole, người Seb gọi là soái ca, cho dù cái đó có là gì đi nữa.”
“Sẽ thật tuyệt khi có Seb ở nhà vào mùa hè. Có lẽ chúng ta nên tổ chức một bữa tiệc trước khi nó tới Cambridge. Cho nó cơ hội gặp vài cô gái.”
“Con trai em sẽ có thoải mái thời gian cho các cô gái. Anh nghĩ quả là đáng xấu hổ khi chính phủ chấm dứt Nghĩa vụ Quốc gia. Seb hẳn sẽ trở thành một sĩ quan giỏi, và điều đó sẽ giúp nó học cách chịu trách nhiệm với những người khác.”
“Anh không phải là trung niên,” Emma nói khi họ rẽ vào đường chạy xe dẫn tới nhà, “anh đúng là người từ thời tiền sử”.
Harry phá lên cười khi dừng xe bên ngoài Manor House, và vui mừng thấy Jessica ngồi trên bậc cấp cao nhất chờ họ.
“Seb đâu?” là câu hỏi đầu tiên của Emma khi cô bước ra khỏi xe và ôm lấy Jessica.
“Anh ấy vẫn chưa từ trường về hôm qua. Có lẽ anh ấy đã đi thẳng tới Barrington Hall và nghỉ qua đêm với bác Giles.”
“Anh nghĩ Giles đang ở London,” Harry nói. “Anh sẽ gọi anh ấy để xem cả hai có thể qua ăn tối với chúng ta hay không.”
Harry bước lên các bậc cấp vào trong nhà. Anh nhấc ống nghe ngoài tiền sảnh lên và quay một số địa phương.
“Bọn tớ về rồi,” anh thông báo khi nghe thấy giọng Giles trên đường dây.
“Chào mừng về nhà, Harry. Hai người có khoảng thời gian vui vẻ tại Mỹ chứ?”
“Không thể tốt hơn. Emma đã làm lu mờ tất cả, đương nhiên rồi. Tớ nghĩ có lẽ Feldman muốn cô ấy trở thành bà vợ thứ năm của ông ta.”
“À, điều đó hẳn sẽ đem lại vài lợi thế,” Giles nói. “Với ông ta sẽ chẳng bao giờ là một sự cam kết lâu dài, và bởi đó là California, cuối cùng thể nào chẳng có một thỏa thuận ly hôn hết sức lợi lộc.”
Harry bật cười. “Nhân tiện, Seb có ở chỗ cậu không?”
“Không, nó không có đây. Thực ra tớ đã không thấy nó từ ít lâu nay. Nhưng tớ chắc thằng bé không đi đâu xa. Sao cậu không gọi điện thoại đến trường hỏi xem liệu nó còn ở đó không? Hãy gọi lại cho tớ khi cậu biết thằng bé ở đâu, vì tớ có vài tin cho cậu đây.”
“Chắc chắn rồi,” Harry nói. Anh gác máy và tìm số điện thoại ông hiệu trưởng trong sổ danh bạ.
“Đừng lo, em yêu, con trai chúng ta không còn là một cậu học sinh nữa, như em vẫn không ngừng nhắc nhở anh,” anh nói khi thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt Emma. “Anh tin chắc sẽ có một lời giải thích đơn giản.” Anh quay số Beechcroft 117, và trong khi đợi có người trả lời, anh ôm lấy vợ trong vòng tay. “Tiến sĩ Banks-Williams đang nghe.”
“Thưa ông hiệu trưởng, tôi là Harry Clifton. Tôi xin lỗi đã làm phiền ông sau khi năm học kết thúc, nhưng tôi không rõ liệu ông có biết con trai Sebastian của tôi có thể đang ở đâu không.”
“Tôi không rõ, thưa ông Clifton. Tôi đã không gặp lại cậu ấy từ khi cậu ấy bị đuổi học tạm thời hồi đầu tuần.”
“Bị đuổi học tạm thời?”
“Tôi e là vậy, ông Clifton. Tôi sợ rằng mình không còn nhiều lựa chọn.”
“Nhưng con trai tôi đã làm gì để bị phạt nặng như vậy?” “Vài vi phạm nhỏ, trong đó có hút thuốc.”
“Và có vi phạm nghiêm trọng nào không ạ?”
“Con trai ông bị bắt quả tang uống rượu trong phòng tự học của cậu ấy với một cô phục vụ.”
“Và điều đó bị coi là đáng để bị đuổi học tạm thời?”
“Tôi có thể đã nhắm mắt làm ngơ, bởi đây là tuần cuối cùng của học kỳ, nhưng thật không may là không ai trong hai người có lấy một mảnh vải che thân.”
Harry cố không bật cười, và lấy làm mừng là Emma không thể nghe thấy phần từ đầu dây bên kia của cuộc nói chuyện.
“Khi con trai ông tới gặp tôi ngày hôm sau, tôi đã nói với cậu ấy rằng sau nhiều cân nhắc, và đã trao đổi với phụ trách nhà nội trú của cậu ấy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài đuổi học tạm thời. Sau đó tôi đưa cho cậu ấy một lá thư mà tôi yêu cầu con trai ông chuyển cho ông. Rõ ràng là cậu ấy đã không làm vậy.”
“Nhưng nó có thể ở đâu chứ?” Harry hỏi, lần đầu tiên trở nên lo lắng.
“Tôi không rõ. Tất cả những gì tôi có thể nói với ông là người phụ trách nhà nội trú đã đưa cho cậu ấy một vé hạng ba một chiều tới Temple Meads, và tôi đã cho rằng đó là điều cuối cùng tôi được viết về con trai ông. Tuy nhiên, tôi phải lên London chiều hôm đó để dự một bữa tối gặp mặt của Hội Cựu sinh viên, và tôi thật ngạc nhiên khi thấy con trai ông trên cùng chuyến tàu.”
“Ông có hỏi vì sao nó lên London không?”
“Đáng lẽ tôi đã làm vậy rồi,” ông hiệu trưởng khô khan nói, “nếu con trai ông không rời khỏi toa tàu ngay khi nhìn thấy tôi”.
“Sao nó lại làm vậy chứ?”
“Có lẽ vì cậu ấy đang hút thuốc, và trước đó tôi đã cảnh báo rằng nếu cậu ấy vi phạm bất cứ quy định nào của trường trong thời gian còn lại của học kỳ, cậu ấy sẽ bị đuổi học hẳn. Và con trai ông biết quá rõ điều đó có nghĩa là tôi sẽ gọi cho người phụ trách tiếp nhận tại Cambridge để đưa ra lời khuyên rút lại học bổng dành cho cậu ấy.”
“Và ông đã làm vậy?”
“Không, tôi đã không làm. Ông phải cảm ơn vợ tôi vì điều đó. Nếu tôi làm theo ý mình, con trai ông hẳn đã bị đuổi học hẳn và mất chỗ tại Cambridge.”
“Vì hút thuốc lá sao, khi mà con trai tôi còn không phải đang ở trong khuôn viên trường?”
“Đó không phải là vi phạm duy nhất của con trai ông. Cậu ấy cũng đang ngồi trong một toa hạng nhất khi không có tiền để mua vé hạng nhất, và trước đó cậu ấy đã nói dối người phụ trách nhà nội trú của mình về việc đi thẳng về Bristol. Chừng đó, cộng thêm vào những vi phạm khác của con trai ông, đáng lẽ đã đủ để thuyết phục tôi rằng cậu ấy không xứng đáng có một vị trí tại trường đại học cũ của tôi. Tôi không chút nghi ngờ nào về việc sẽ phải hối tiếc cho sự khoan dung của bản thân.”
“Và đó là lần cuối ông thấy con trai tôi?” Harry hỏi, cố giữ bình tĩnh.
“Phải, và đó là lần cuối cùng tôi muốn thấy cậu ta,” ông hiệu trưởng nói trước khi gác máy.
Harry thuật lại cuộc hội thoại cho Emma, chỉ chừa sự việc với cô phục vụ.
“Nhưng bây giờ nó có thể ở đâu chứ?” Emma lo lắng hỏi. “Điều đầu tiên anh sẽ làm là gọi lại cho Giles báo để anh ấy biết chuyện đã xảy ra, trước khi chúng ta quyết định tiếp theo nên làm gì.” Harry lại nhấc ống nghe lên, và dành một khoảng thời gian để nhắc lại gần như nguyên vẹn những lời trao đổi của ông hiệu trưởng.
Giles im lặng trong vài giây. “Chẳng khó để đoán những gì Seb đã nghĩ trong đầu sau khi Banks-Williams phát hiện ra nó trên chuyến tàu.”
“Phải, quỷ bắt tớ đi nếu tớ có thể đoán ra được,” Harry nói. “Hãy đặt bản thân cậu vào vị trí của nó,” Giles nói. “Thằng bé nghĩ vì ông hiệu trưởng bắt quả tang nó hút thuốc trong khi lên London mà không được phép, chắc chắn nó sẽ bị đuổi học vĩnh viễn, và mất chỗ tại Cambridge. Tớ ngờ rằng cậu sẽ thấy nó sợ hãi thế nào khi phải quay về nhà, đối diện với cậu cũng như Emma.”
“À, đó chẳng còn là vấn đề nữa, nhưng chúng ta vẫn phải tìm ra nó và báo cho nó biết. Nếu tớ lái xe thẳng lên London ngay, tớ có thể ở lại Quảng trường Smith chứ?”
“Tất nhiên, nhưng làm thế chẳng ích gì đâu, Harry. Cậu nên ở lại Manor House cùng Emma. Tớ sẽ lên London, khi đó chúng ta sẽ đón sẵn được ở cả hai đầu.”
“Nhưng cậu và Gwyneth dự định trải qua dịp cuối tuần bên nhau, phòng khi cậu quên mất.”
“Và Seb vẫn là cháu tớ, Harry, phòng khi cậu đã quên mất.” “Cảm ơn cậu,” Harry nói.
“Tớ sẽ gọi cho cậu ngay khi lên tới London.” “Cậu nói là có vài tin tức?”
“Không quan trọng. À, không quan trọng bằng việc tìm Seb.”
Giles lái xe lên London tối đó, và khi anh tới Quảng trường Smith, quản gia của anh xác nhận là Seb đã không liên lạc.
Sau khi Giles báo tin này cho Harry, cuộc gọi tiếp theo của anh là cho ông phó giám đốc sở tại Scotland Yard. Ông này tỏ ra không thể thông cảm hơn, song chỉ ra rằng mỗi ngày ở London có đến một tá trẻ em được báo mất tích, và phần lớn chúng còn nhỏ tuổi hơn Sebastian. Trong một thành phố tám triệu dân, việc tìm trẻ lạc chẳng khác gì mò kim đáy bể. Nhưng ông phó giám đốc nói sẽ báo tới tất cả các đồn cảnh sát ở khu vực nội thành.
Harry và Emma thức đến tận khuya gọi điện cho bà nội Maisie, cho dì Grace cũng như tới Deakins, Ross Buchanan, Griff Haskins, và thậm chí cả tới cô Parish để tìm hiểu xem liệu Sebastian có liên lạc với ai trong số họ hay không. Harry gọi cho Giles vài lần trong ngày hôm sau, nhưng anh không có gì mới để báo. Mò kim đáy bể, anh nhắc đi nhắc lại.
“Emma thế nào?”
“Không tốt lắm. Cô ấy lo sợ điều tệ nhất khi từng giờ trôi qua.”
“Còn Jessica?” “Không sao dỗ nổi.”
“Tớ sẽ gọi ngay cho cậu khi biết được bất cứ điều gì.”
Chiều hôm sau, Giles gọi cho Harry từ Hạ viện để báo anh sắp lên đường tới Paddington để gặp một phụ nữ đã yêu cầu gặp anh vì bà có tin về Sebastian.
Harry và Emma ngồi bên điện thoại, trông đợi Giles gọi lại trong vòng một giờ, nhưng anh đã không hề gọi lại cho tới tận sau chín giờ tối hôm đó.
“Hãy nói với em là thằng bé vẫn khỏe mạnh bình thường,” Emma nói sau khi giật ống tổ hợp nghe từ tay Harry.
“Nó vẫn khỏe mạnh bình thường,” Giles nói, “song anh sợ rằng đó là tin tức tốt duy nhất. Con trai em đang trên đường tới Buenos Aires”.
“Anh đang nói cái gì thế?” Emma hỏi. “Tại sao Seb lại muốn tới Buenos Aires?”
“Anh không rõ. Tất cả những gì anh có thể nói với em là thằng bé đang trên boong tàu SS South America với ai đó có tên Pedro Martinez, bố của một người bạn cùng trường với nó.”
“Bruno,” Emma nói. “Cậu ta cũng ở trên tàu chứ?”
“Không, không thể nào, vì anh đã gặp cậu ta tại nhà riêng ở Quảng trường Eaton.”
“Chúng em sẽ đi xe lên London ngay lập tức,” Emma nói. “Sau đó đến sáng mai chúng ta sẽ tới gặp Bruno trước tiên.”
“Anh không nghĩ làm thế là khôn ngoan trong hoàn cảnh hiện tại,” Giles nói.
“Tại sao không?” Emma hỏi.
“Vì vài lý do, không chỉ bởi anh vừa nhận được một cuộc gọi từ Sir Alan Redmayne, thư ký nội các6*. Ông ấy đã hỏi liệu ba chúng ta có thể tới gặp ông ấy ở phố Downing vào mười giờ sáng mai hay không. Anh không tin đó là một trùng hợp ngẫu nhiên.”
1* Tiếng Latinh có nghĩa là “với sự tán thưởng cao nhất”, dành cho những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nhất (ND).
2*Bachelor of Art: cử nhân (ND).
3* Barbara Hepworth là một nghệ sĩ và nhà điêu khắc người Anh.
4* Mary Cassatt là một nữ họa sĩ người Mỹ.
5*Agatha Christie được coi là “Nữ hoàng trinh thám” và là một trong những nhà văn quan trọng và sáng tạo nhất của thể loại này.
6* Thư ký nội các là công chức cao cấp nhất ở Vương quốc Anh, và có trụ sở tại Văn phòng nội các. Người này đóng vai trò là cố vấn chính sách cao cấp cho thủ tướng và nội các và là thư ký của nội các, chịu trách nhiệm trước tất cả các bộ trưởng về việc điều hành chính phủ hiệu quả.