Chương 34
“Chúc ngài một ngày tốt lành, Sir Alan,” Giles nói khi ba người họ được dẫn vào phòng làm việc của thư ký nội các. “Cho phép tôi giới thiệu em gái tôi, Emma, và em rể tôi, Harry Clifton.”
Sir Alan Redmayne bắt tay hai người trước khi giới thiệu ông Hugh Spencer.
“Ông Spencer là thứ trưởng Bộ Tài chính,” ông giải thích. “Lý do hiện diện của ông ấy sẽ được làm rõ.”
Tất cả mọi người ngồi xuống quanh một chiếc bàn tròn ở chính giữa phòng.
“Cuộc gặp này được tổ chức để thảo luận một vấn đề rất nghiêm trọng,” Sir Alan nói, “song trước khi bắt đầu, tôi muốn nói, thưa ông Clifton, rằng tôi là một độc giả rất háo hức theo dõi William Warwick. Cuốn sách mới nhất của ông đang ở phía đầu giường của vợ tôi, thế nên thật không may tôi sẽ không được phép đọc nó cho tới khi bà ấy đã giở tới trang cuối cùng”.
“Ngài thật lịch sự, thưa ngài.”
“Cho phép tôi bắt đầu bằng việc giải thích tại sao chúng tôi cần gặp các vị gấp gáp như vậy,” Sir Alan nói, giọng điệu của ông thay đổi hẳn. “Tôi muốn đảm bảo với hai vị, thưa ông bà Clifton, rằng chúng tôi cũng quan tâm tới an toàn của con trai các vị không kém gì chính các vị, cho dù mối bận tâm của chúng tôi có thể hơi khác. Mối quan tâm của chính phủ,” ông nói tiếp, “xoay quanh một người có tên Don Pedro Martinez, kẻ đã nhúng tay vào nhiều chuyện mờ ám đến mức hiện tại chúng tôi có cả một tủ hồ sơ dành riêng cho ông ta. Ông Martinez là một công dân Argentina với một dinh thự trên Quảng trường Eaton, một ngôi nhà đồng quê ở Shillingford, sở hữu ba con tàu viễn dương chở khách, một bầy ngựa dùng cho chơi polo được nuôi tại Câu lạc bộ Polo Guards ở Công viên Lớn Windsor, và một lô ghế tại trường đua Ascot. Ông ta luôn tới London vào mùa thi đấu, và có rất nhiều bạn bè cũng như cộng sự, những người tin rằng ông ta là một chủ trại gia súc giàu có. Và sao họ lại không tin vậy chứ? Ông ta sở hữu hơn một nghìn hecta đồng cỏ ở Argentina, với khoảng năm trăm nghìn đầu gia súc gặm cỏ trên đó. Cho dù hoạt động này đem lại một lợi tức đáng kể, trên thực tế nó chẳng qua chỉ là tấm bình phong để che đậy cho những hoạt động ám muội hơn của ông ta”.
“Và chúng là gì?” Giles hỏi.
“Nói trắng ra, Sir Giles, ông ta là một tên tội phạm quốc tế. Ông ta khiến Moriarty chẳng khác gì một cậu nhóc trong ban đồng ca nhà thờ. Cho phép tôi được tiết lộ thêm chút ít những gì chúng tôi biết về ông Martinez, sau đó tôi sẽ rất vui lòng trả lời bất cứ câu hỏi nào của các vị. Con đường của chúng tôi lần đầu giao nhau vào năm 1935, khi tôi là một trợ lý chuyên trách được phối thuộc sang Bộ Chiến tranh. Tôi phát hiện ra ông ta đang làm ăn với nước Đức. Ông ta đã thiết lập một quan hệ gần gũi với Heinrich Himmler, thủ lĩnh SS, và chúng tôi biết ông ta đã gặp Hitler tối thiểu ba lần. Trong chiến tranh, ông ta đã kiếm được một gia sản kếch xù bằng việc cung cấp cho người Đức bất cứ nguyên liệu thô nào họ thiếu, cho dù ông ta vẫn sống ở Quảng trường Eaton.”
“Tại sao các ông không bắt ông ta?” Giles hỏi.
“Việc không làm thế phù hợp hơn với mục đích của chúng tôi,” Sir Alan nói. “Chúng tôi mong muốn tìm ra các đầu mối liên lạc của ông ta ở Anh, và những việc họ dự định tiến hành. Sau khi chiến tranh kết thúc, Martinez quay về Argentina và tiếp tục hành nghề chủ trại nuôi gia súc. Trên thực tế, ông ta chưa từng một lần quay lại Berlin sau khi quân Đồng minh tiến vào thành phố. Thậm chí ông ta đã gửi cả ba con trai mình tới các trường học ở Anh, và con gái ông ta hiện đang học tại Roedean.”
“Thứ lỗi cho tôi vì ngắt lời,” Emma nói, “nhưng Sebastian thì liên quan gì tới tất cả chuyện này chứ?”.
“Cậu ấy không liên quan gì, thưa bà Clifton, cho tới tuần trước, khi cậu ấy xuất hiện không báo trước tại số nhà 44, Quảng trường Eaton, và anh bạn Bruno mời cậu ấy ở lại.”
“Tôi đã gặp Bruno vài lần,” Harry nói, “và tôi nghĩ đó là một chàng trai dễ mến”.
“Tôi chắc chắn là thế,” Sir Alan nói. “Điều này chỉ hoàn thiện thêm cho hình ảnh của Martinez như là một người đàn ông đứng đắn của gia đình và yêu quý nước Anh. Tuy nhiên, con trai ông đã vô tình dính dáng vào một chiến dịch mà các cơ quan thực thi pháp luật của chúng ta đã tiến hành từ vài năm nay khi cậu ấy gặp Don Pedro Martinez lần thứ hai.”
“Lần thứ hai?” Giles hỏi.
“Vào ngày 18 tháng Sáu năm 1954,” Sir Alan nói trong khi tham khảo các ghi chép của mình, “Martinez mời Sebastian tới nhà hàng Beechcroft Arms cùng ông ta để dự tiệc sinh nhật thứ mười lăm của Bruno”.
“Các ông đã theo dõi Martinez sát sao đến vậy sao?” Giles hỏi.
“Chắc chắn là thế rồi.” Vị thư ký nội các lấy một phong bì màu nâu ra từ đống giấy tờ trước mặt, từ trong đó lấy ra hai tờ giấy bạc năm bảng và đặt chúng trên bàn. “Và ông Martinez đã tặng cho con trai ngài hai tờ giấy bạc này vào tối thứ Sáu.”
“Nhưng chừng đó là nhiều tiền hơn mức Sebastian từng có trong đời nó,” Emma nói. “Chúng tôi chỉ cho nó nửa crown tiền tiêu vặt mỗi tuần thôi.”
“Tôi đoán Martinez hiểu rằng một món tiền như thế là quá đủ để làm quay cuồng đầu óc chàng thanh niên. Sau đó ông ta tận dụng điều này bằng cách mời Sebastian đi cùng mình tới Buenos Aires vào thời điểm ông ta biết chàng thanh niên đang ở trạng thái dễ bị dẫn dắt nhất.”
“Làm cách nào ông lại có trong tay hai tờ năm bảng ngẫu nhiên mà Martinez đưa cho con trai tôi vậy?” Harry hỏi.
“Chúng không ngẫu nhiên,” người đàn ông làm việc tại Bộ Tài chính lần đầu tiên lên tiếng. “Chúng tôi đã thu thập được trên mười nghìn bảng từ những tờ giấy bạc như thế này trong tám năm vừa qua, kết quả từ thông tin được cung cấp bởi thứ mà tôi tin cảnh sát gọi là một nguồn đáng tin cậy.”
“Nguồn đáng tin cậy nào vậy?” Giles hỏi.
“Ngài đã bao giờ nghe nói tới một sĩ quan SS là thiếu tá Bernhard Krüger chưa?” Spencer hỏi.
Sự im lặng theo sau câu hỏi cho thấy không ai trong số họ từng nghe qua tên nhân vật này.
“Thiếu tá Krüger là một kẻ tháo vát và thông minh, từng là thanh tra cảnh sát ở Berlin trước khi gia nhập SS. Trên thực tế, y từng phụ trách một đội chống hàng giả. Sau khi Anh tuyên chiến với Đức, y đã thuyết phục Himmler rằng chế độ Quốc xã có thể làm nền kinh tế Anh bất ổn bằng cách khiến những bản sao hoàn hảo của tờ giấy bạc năm bảng tràn ngập nước Anh, nhưng chỉ với điều kiện y được phép lựa chọn loại máy in, thợ tạo bản khắc đồng và thợ chỉnh sửa giỏi nhất từ trại tập trung Sachsenhausen, nơi y là chỉ huy. Tuy nhiên, thành công lớn nhất của y là tuyển mộ được bậc thầy giả mạo Salomon Smolianoff, kẻ đã bị y bắt và tống vào tù không dưới ba lần khi y còn làm việc ở sở cảnh sát Berlin. Sau khi Smolianoff đã vào cuộc, nhóm của Krüger có thể làm giả chừng hai mươi bảy triệu tờ giấy bạc năm bảng, với giá trị danh nghĩa là một trăm ba mươi lăm triệu bảng Anh.”
Harry bật lên thảng thốt.
“Vào một thời điểm nào đó năm 1945, khi lực lượng Đồng minh đang tiến về Berlin, Hitler ra lệnh số tiền giả đã in phải bị tiêu hủy, và chúng tôi có mọi lý do để tin như vậy. Tuy nhiên, vài tuần trước khi nước Đức đầu hàng, Krüger bị bắt trong lúc cố vượt biên giới Đức - Thụy Sĩ, cầm theo một vali đầy ắp tiền giả. Y trải qua hai năm tù tại khu vực do Anh quản lý tại Berlin.
Chúng tôi có thể đã không còn quan tâm tới y nữa nếu Ngân hàng Anh không rung chuông báo động rằng số tiền phát hiện khi bắt giữ Krüger thực tế là tiền thật. Ông thống đốc ngân hàng khi đó đã tuyên bố không ai trên đời có khả năng làm giả một tờ bạc năm bảng, và không gì có thể thuyết phục ông ta nghĩ khác đi. Chúng tôi tra hỏi Krüger về chuyện có bao nhiêu tờ tiền như thế đang lưu thông, nhưng trước khi chấp nhận cung cấp cho chúng tôi thông tin đó, y khôn khéo thương lượng điều kiện thả và sử dụng Don Pedro Martinez làm lá bài để mặc cả.”
Ông Spencer ngừng lời uống một ngụm nước, song không ai ngắt lời ông ta.
“Một thỏa thuận được nhất trí để thả Krüger sau khi y đã thụ án được ba năm trong bản án bảy năm, nhưng chỉ sau khi y cho chúng tôi biết là vào cuối cuộc chiến, Martinez đã đạt một thỏa thuận với Himmler để chuyển lượng tiền giả năm bảng có giá trị hai mươi triệu bảng ra khỏi nước Đức rồi tìm cách đưa chúng tới Argentina, nơi ông ta đợi lệnh tiếp theo. Việc này không làm khó được một người từng đưa lén đủ thứ từ một chiếc xe tăng Sherman tới một chiếc tàu ngầm Nga vào Đức.
Để đổi lại thêm một năm tù nữa được miễn thụ án, Krüger cho chúng tôi biết là Himmler cùng một số ít thành viên được lựa chọn cẩn thận trong hàng ngũ lãnh đạo Quốc xã, thậm chí có thể gồm cả Hitler nữa, đã hy vọng thoát khỏi số phận của chúng bằng việc tìm cách trốn tới Buenos Aires, nơi chúng sẽ sống nốt phần đời còn lại nhờ sự chu cấp của Ngân hàng Anh.
Tuy nhiên, khi đã rõ là Himmler cùng đồng bọn của y sẽ không xuất hiện ở Argentina,” Spencer nói tiếp, “Martinez nhận ra ông ta đang nắm trong tay hai mươi triệu bảng tiền giả cần xử lý. Không phải một chuyện dễ dàng. Ban đầu, tôi bác bỏ câu chuyện của Krüger, coi nó là hoàn toàn bịa đặt, được y hư cấu ra để tự cứu lấy mình, nhưng rồi từng năm trôi qua, và ngày càng nhiều tờ bạc giả năm bảng xuất hiện trên thị trường bất cứ khi nào Martinez có mặt ở London hay con trai Luis của ông ta ngồi vào các bàn đánh bạc tại Monte Carlo, tôi nhận ra chúng ta phải đối diện với một vấn đề thực sự. Điều này thêm lần nữa được chứng minh khi Sebastian tiêu một tờ năm bảng của cậu ấy vào một bộ vét Savile Row và nhân viên cửa hàng không hề cho rằng đó là bạc giả”.
“Chỉ hai năm trước thôi,” Sir Alan chen vào, “tôi đã bày tỏ sự thất vọng của mình về quan điểm của Ngân hàng Anh với ông Churchill. Với sự đơn giản của một thiên tài, ông ấy đã ra lệnh đưa vào lưu hành càng sớm càng tốt một mẫu tiền giấy năm bảng mới. Tất nhiên, đưa một tờ tiền vào lưu hành là việc không thể làm chỉ sau một đêm, và khi Ngân hàng Anh cuối cùng cũng thông báo kế hoạch lưu hành tờ bạc năm bảng mới, họ đồng thời cũng gửi tới Martinez lời cảnh báo rằng ông ta đã sắp hết thời gian để xử trí gia tài tiền giả khổng lồ của mình”.
“Và rồi mấy tay khoác lác tại Ngân hàng Anh,” ông Spencer trở lại với ít nhiều cảm xúc, “thông báo rằng tất cả tiền năm bảng cũ được mang tới ngân hàng trước ngày 31 tháng Mười hai năm 1957 sẽ được đổi lấy các tờ bạc mới. Vậy là tất cả những gì Martinez cần làm là lén lút đưa số tiền giả vào Anh, để rồi Ngân hàng Anh sẽ vui vẻ chuyển đổi chúng thành tiền thật hợp pháp. Chúng tôi ước tính rằng trong mười năm vừa qua, Martinez đã kịp xử lý khoảng từ năm tới mười triệu bảng, nhưng như thế có nghĩa là ông ta vẫn còn tám, hay chín triệu nữa được bí mật cất giữ tại Argentina. Sau khi nhận ra không thể làm gì để thay đổi quan điểm của Ngân hàng Anh, năm ngoái chúng tôi đã chèn một điều khoản vào ngân sách với mục đích duy nhất là khiến cho nhiệm vụ của Martinez khó khăn hơn. Tháng Tư vừa rồi, việc bất cứ ai mang nhiều hơn một nghìn bảng tiền mặt vào Liên hiệp Vương quốc đã trở thành bất hợp pháp. Và gần đây ông ta cũng đã phát hiện ra, bằng trải nghiệm của bản thân, rằng cả ông ta lẫn đồng bọn đều không thể đi qua bất cứ biên giới nào ở châu Âu mà không bị nhân viên hải quan kiểm tra kỹ lưỡng hành lý”.
“Nhưng điều đó vẫn không giải thích được việc Sebastian đang làm tại Buenos Aires,” Harry nói.
“Ông Clifton, chúng tôi có lý do để tin rằng con trai ông đã bị lôi kéo vào mạng lưới của Martinez,” Spencer nói. “Chúng tôi nghĩ cậu ấy sẽ bị Don Pedro sử dụng để đưa lén lút số tám hay chín triệu bảng còn lại vào Anh. Nhưng chúng tôi không rõ bằng cách nào hay tại đâu.”
“Vậy thì hẳn Sebastian đang gặp nguy hiểm?” Emma nói, nhìn chằm chằm vào ông thư ký nội các.
“Có và không,” Sir Alan nói. “Chừng nào cậu ấy không biết lý do thực sự khiến Martinez muốn cậu ấy đi Argentina, sẽ không ai chạm tới một sợi tóc trên đầu con trai bà. Nhưng nếu cậu ấy biết được sự thật khi đang ở Buenos Aires, và về mọi mặt con trai bà là một thanh niên thông minh tháo vát, chúng tôi sẽ không do dự đưa cậu ấy vào nơi an toàn trong khuôn viên sứ quán của chúng ta bất cứ lúc nào.”
“Tại sao ông không làm thế ngay khi nó xuống tàu chứ?” Emma hỏi. “Với chúng tôi, con trai đáng giá hơn nhiều so với mười triệu bảng của bất cứ ai,” cô nói, đưa mắt nhìn Harry tìm kiếm sự ủng hộ.
“Bởi vì điều đó sẽ đánh động Martinez rằng chúng ta đã biết ông ta đang mưu toan điều gì,” Spencer nói.
“Nhưng chắc chắn có nguy cơ Seb có thể bị hy sinh như một con tốt trên bàn cờ mà ông không có quyền kiểm soát.”
“Điều đó sẽ không xảy ra chừng nào cậu ấy không biết gì về việc đang xảy ra. Chúng tôi tin chắc rằng nếu không có sự giúp đỡ từ con trai ông bà, Martinez không thể hy vọng chuyển số tiền đó. Sebastian là cơ hội duy nhất của chúng ta để tìm ra xem ông ta định làm việc đó như thế nào.”
“Con trai tôi mới mười bảy tuổi.” Emma bất lực nói.
“Chẳng trẻ hơn bao nhiêu so với chồng bà khi ông ấy bị bắt vì tội giết người, hay Sir Giles khi ông ấy giành huân chương Chữ thập Quân đội của mình.”
“Đó là những hoàn cảnh khác hẳn nhau,” Emma nhất quyết. “Cùng kẻ thù,” Sir Alan nói.
“Chúng tôi biết Seb hẳn sẽ muốn giúp bằng bất cứ cách nào có thể,” Harry nói, cầm lấy tay vợ, “nhưng đó không phải là điều chính yếu. Các nguy cơ là quá lớn”.
“Tất nhiên ông có lý,” vị thư ký nội các nói, “và nếu ông nói rằng muốn con trai mình được quản thúc ngay khi cậu ấy xuống tàu, tôi sẽ lập tức ra lệnh. Nhưng,” ông này nói tiếp trước khi Emma có thể đồng ý, “chúng tôi đã xây dựng một kế hoạch. Nó không thể thành công nếu không có sự hợp tác của ông”.
Ông ta chờ đợi thêm những lời phản đối nữa, song ba vị khách vẫn im lặng.
“Chiếc South America phải năm ngày nữa mới tới Buenos Aires,” Sir Alan nói tiếp. “Nếu muốn kế hoạch thành công, chúng ta cần gửi một thông điệp tới cho đại sứ của ta tại đó trước khi chiếc tàu cập cảng.”
“Tại sao ông không gọi điện cho ông ấy?” Giles hỏi.
“Tôi ước gì việc này đơn giản thế. Tổng đài quốc tế tại Buenos Aires do mười hai phụ nữ vận hành, tất cả họ đều làm việc cho Martinez. Điện tín cũng tương tự. Công việc của họ là thu thập mọi thông tin có thể đáng quan tâm với ông ta, thông tin về các chính trị gia, các chủ ngân hàng, các thương gia, thậm chí cả các hoạt động của cảnh sát, để ông ta có thể sử dụng chúng theo cách có lợi cho mình và kiếm về nhiều tiền hơn. Chỉ cần nhắc tới tên ông ta trên một đường dây điện thoại thôi cũng đủ khiến các chuông báo động rung lên, và con trai Diego của ông ta sẽ được thông báo trong vòng vài phút. Quả thực, đã có vài lần chúng tôi tận dụng lợi thế này và mớm cho Martinez những thông tin giả, song lần này làm thế thì quá mạo hiểm.”
“Sir Alan,” vị thứ trưởng Bộ Tài chính nói, “tại sao ông không nói cho ông bà Clifton điều chúng ta đang nghĩ tới, và để họ đưa ra quyết định”.