Chương 35
Anh đi bộ vào sân bay London và hướng thẳng tới tấm biển Dành riêng cho phi hành đoàn.
“Chúc buổi sáng tốt lành, cơ trưởng May,” nhân viên trực nói sau khi anh ta đã kiểm tra hộ chiếu của anh. “Hôm nay ông sẽ bay đi đâu vậy?”
“Buenos Aires.”
“Chúc chuyến bay tốt lành.”
Sau khi các kiện hành lý của anh đã được kiểm tra, anh đi qua chốt hải quan và hướng thẳng tới cổng số 11. Không dừng lại, không nhìn quanh, không thu hút chú ý vào bản thân, là những chỉ dẫn được đưa ra từ nhân vật vô danh quen làm việc với các điệp viên hơn là các tác giả.
Bốn mươi tám giờ vừa qua đã trôi qua nhanh chóng, sau khi Emma cuối cùng cũng đồng ý, dù rất miễn cưỡng, rằng anh có thể hỗ trợ họ trong Chiến dịch Rũ sạch. Kể từ thời điểm đó, nói theo lời trung sĩ trước kia của anh, hai bàn chân anh đã không hề chạm đất.
Việc chỉnh lại cho vừa bộ đồng phục cơ trưởng của BOAC1* đã chiếm mất một giờ trong số đó, rồi bức ảnh cho cuốn hộ chiếu giả chiếm thêm một giờ nữa; quá trình cập nhật thông tin cá nhân mới của anh, gồm một cô vợ đã ly hôn và ba đứa con chiếm thêm ba giờ; một bài học về các nhiệm vụ của một cơ trưởng BOAC hiện đại, ba giờ; một chỉ dẫn du lịch về Buenos Aires, một giờ; và trong bữa tối cùng Sir Alan tại câu lạc bộ của ông này, anh vẫn còn hàng tá câu hỏi cần được trả lời.
Ngay trước khi anh rời khỏi Athenaeum để trải qua một đêm không ngủ tại nhà Giles ở Quảng trường Smith, Sir Alan đưa cho anh một tập tài liệu dày, một cái cặp và một chiếc chìa khóa.
“Hãy đọc mọi thứ trong tập tài liệu này trên hành trình tới Buenos Aires, sau đó chuyển nó cho ông đại sứ, ông ấy sẽ hủy nó. Ông đã được đặt phòng tại khách sạn Milonga. Đại sứ của chúng ta, ông Philip Matthews, theo dự kiến sẽ đợi gặp ông tại sứ quán lúc mười giờ sáng thứ Bảy. Ông cũng sẽ chuyển cho ông ấy lá thư này của ông Selwyn Lloyd, bộ trưởng Ngoại giao, lá thư sẽ giải thích lý do ông có mặt ở Argentina.”
Khi tới cổng, anh bước thẳng tới chỗ cô tiếp viên ngồi tại bàn. “Chúc buổi sáng tốt lành, thưa cơ trưởng,” cô này nói, thậm chí từ trước khi anh mở hộ chiếu của mình ra. “Tôi hy vọng ông có một chuyến bay vui vẻ.”
Anh bước ra ngoài đường băng, lên các bậc cầu thang lên máy bay rồi bước vào một khoang hạng nhất trống trơn.
“Chúc buổi sáng tốt lành, cơ trưởng May,” một phụ nữ trẻ hấp dẫn lên tiếng. “Tên tôi là Annabel Carrick. Tôi là tiếp viên trưởng.”
Bộ đồng phục, cũng như những quy định nghiêm ngặt làm anh có cảm giác đang trở lại quân đội, mặc dù lần này anh đang đối diện với một kẻ thù khác, hay, như Sir Alan đã nói, vẫn là kẻ thù cũ?
“Tôi có thể chỉ cho ông chỗ ngồi chứ?”
“Cảm ơn cô, cô Carrick,” anh nói khi cô gái dẫn anh ra phía cuối khoang hạng nhất. Hai ghế trống, nhưng anh biết sẽ chỉ có một ghế có người ngồi. Sir Alan sẽ không phó mặc những việc như vậy cho may rủi.
“Chặng đầu của chuyến bay sẽ kéo dài bảy giờ đồng hồ,” cô tiếp viên nói. “Tôi có thể phục vụ ông đồ uống trước khi chúng ta cất cánh chứ, cơ trưởng?”
“Chỉ một ly nước thôi, cảm ơn cô.” Anh bỏ cái mũ kê pi xuống khỏi đầu và để nó lên ghế ngồi bên cạnh mình, rồi để cái cặp dưới sàn bên dưới ghế anh ngồi. Anh đã được dặn không mở cặp ra cho tới khi máy bay đã cất cánh, và đảm bảo chắc chắn rằng không ai có thể thấy anh đang đọc. Chẳng phải vì tập tài liệu nhắc tới Martinez bằng tên riêng từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng, nó chỉ nhắc tới ông ta dưới cách gọi “đối tượng”.
Một lát sau, những hành khách đầu tiên bắt đầu lên máy bay, và trong hai mươi phút tiếp theo họ tìm chỗ ngồi của mình, cất hành lý vào các ngăn để đồ phía trên đầu, cởi áo khoác, với một số người là áo vét, rồi ngồi vào chỗ, tận hưởng một ly sâm panh, cài khóa dây an toàn, chọn một tờ báo hay một tạp chí, rồi đợi thông báo, “Đây là cơ trưởng của quý vị đang nói”.
Harry mỉm cười trước ý nghĩ viên cơ trưởng bị mệt giữa chuyến bay và cô Carrick chạy lại yêu cầu anh trợ giúp. Cô ta sẽ phản ứng thế nào khi anh cho cô ta hay anh từng phục vụ trong ngành hàng hải dân dụng Anh và lục quân Hoa Kỳ, nhưng chưa bao giờ phục vụ trong không quân?
Máy bay chuyển bánh ra đường băng, nhưng Harry không mở khóa cái cặp của mình cho tới khi họ đã ở trên không và đèn hiệu yêu cầu cài dây an toàn đã tắt. Anh lấy ra một tập tài liệu dày, mở nó và bắt đầu đọc nội dung bên trong, như thể đang chuẩn bị cho một kỳ thi.
Tập tài liệu này hệt như một tiểu thuyết của Ian Fleming; khác biệt duy nhất là anh được giao vai Trung tá Bond. Trong khi Harry lần giở qua từng trang, cuộc đời Martinez hé lộ dần trước mắt anh. Khi dừng lại để ăn tối, anh không khỏi nghĩ Emma đã đúng, họ đáng lẽ không bao giờ được cho phép Sebastian dính dáng tới con người này. Quá nguy hiểm.
Tuy nhiên, anh đã đồng ý với cô rằng nếu vào bất cứ thời điểm nào anh cảm thấy tính mạng con trai họ đang bị đe dọa, anh sẽ quay về London trên chuyến bay tiếp theo cùng với Sebastian. Anh liếc mắt nhìn qua cửa sổ. Thay vì bay xuống phía nam, anh và William Warwick đáng lẽ đang trên đường lên phía bắc vào sáng hôm đó để bắt đầu một tua quảng bá sách. Anh đã trông đợi được gặp Agatha Christie tại bữa trưa đàm luận văn chương của Yorkshire Post. Thay vì thế, anh đang hướng tới Nam Mỹ, hy vọng tránh được Don Pedro Martinez.
Anh đóng tập tài liệu lại, trả nó vào trong cặp, đẩy cái cặp xuống dưới gầm ghế và chìm vào một giấc ngủ lơ mơ, song “đối tượng” không lúc nào rời khỏi tâm trí anh. Năm mười bốn tuổi, Martinez đã bỏ học và bắt đầu kiếm sống trong vai trò thợ học việc tại một cửa hàng thịt. Cậu ta bị đuổi việc vài tháng sau (lý do không rõ), và kỹ năng duy nhất cậu thiếu niên đem theo mình là cách chặt xẻ một cái xác. Chỉ vài ngày sau khi thất nghiệp, đối tượng đã sa vào những hành vi tội phạm vặt, bao gồm ăn cắp, trấn lột, phá máy chơi bạc bằng tiền xu, cuối cùng cậu ta bị bắt và tống vào tù sáu tháng.
Trong khi bị giam, cậu ta ở cùng phòng với Juan Delgado, một gã tội phạm vặt đã trải qua thời gian sau song sắt nhiều hơn là ở bên ngoài. Sau khi Martinez thụ án xong, cậu ta gia nhập băng của Juan và nhanh chóng trở thành một trong những tay chân tin cẩn nhất của gã này. Khi Juan lại bị bắt và quay vào tù, Martinez bị bỏ lại gánh vác giang sơn đang tan rã của gã. Lúc đó cậu ta mười bảy tuổi, cùng tuổi Sebastian bây giờ, và có vẻ đã được định đoạt cho một cuộc đời tội phạm. Nhưng định mệnh có một cú rẽ bất ngờ khi ông ta phải lòng Consuela Torres, một nhân viên tổng đài phục vụ các cuộc gọi quốc tế. Tuy nhiên, ông bố của Consuela, một chính trị gia địa phương đang lên kế hoạch tranh cử chức thị trưởng Buenos Aires đã nói rõ với con gái là ông không muốn một tên tội phạm vặt trở thành con rể mình.
Consuela tảng lờ lời khuyên của ông bố, kết hôn với Pedro Martinez, và sinh hạ bốn đứa con theo đúng thứ tự kiểu Nam Mỹ, ba cậu con trai rồi đến một cô con gái. Martinez rốt cuộc cũng giành được sự tôn trọng của bố vợ khi thu xếp lượng tiền mặt cần thiết để tài trợ cho chiến dịch tranh cử chức thị trưởng của ông này thắng lợi.
Sau khi ông thị trưởng đã vào ngự trong tòa thị chính, không có hợp đồng nào của hội đồng thành phố mà không qua tay Martinez, luôn với một khoản phụ trội 25 phần trăm “phí dịch vụ”. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau đối tượng trở nên phát chán với cả Consuela lẫn chính trị địa phương, và bắt đầu mở rộng lợi ích cho bản thân khi phát hiện ra chiến tranh ở châu Âu đồng nghĩa với vô vàn cơ hội cho những ai có thể tuyên bố trung lập.
Mặc dù một cách tự nhiên Martinez nghiêng về ủng hộ người Anh, hóa ra người Đức lại là bên đem đến cho ông ta cơ hội biến gia tài nhỏ của mình thành một gia tài lớn.
Chế độ Quốc xã cần những người bạn có thể cung cấp những thứ nó cần, và tuy đối tượng mới chỉ hai mươi hai tuổi khi xuất hiện lần đầu tiên tại Berlin cùng một cuốn sổ đặt hàng trắng trơn, ông ta rời khỏi đó vài tháng sau với những đơn đặt hàng mọi thứ từ đường ống dẫn dầu của Italia cho tới một chiếc tàu chở dầu Hy Lạp. Bất cứ khi nào tìm cách chốt một vụ làm ăn, đối tượng lại cho biết ông ta là bạn thân của Thủ lĩnh Đế chế Heinrich Himmler, chỉ huy SS, và đã gặp đích thân Herr Hitler vài lần.
Trong mười năm tiếp theo, đối tượng đã ngủ trên máy bay, tàu biển, tàu hỏa, xe khách đường dài và có một lần trên cả một cỗ xe ngựa trong khi di chuyển khắp thế giới, thực hiện một bản danh sách dài những yêu cầu của người Đức.
Những cuộc gặp của ông ta với Himmler trở nên thường xuyên hơn. Về cuối cuộc chiến, khi Đồng minh chắc thắng và đồng mark Đế chế mất sạch giá trị, viên thủ lĩnh SS bắt đầu thanh toán cho đối tượng bằng tiền mặt; những tờ năm bảng Anh mới cứng, còn nóng hổi vừa rời khỏi xưởng in ấn tại Sachsenhausen. Đối tượng sau đó sẽ vượt biên giới chuyển tiền vào ngân hàng tại Thụy Sĩ, nơi tiền được đổi sang franc Thụy Sĩ.
Từ lâu trước khi cuộc chiến kết thúc, Don Pedro đã kiếm được một khối tài sản lớn. Nhưng chỉ tới khi quân Đồng minh đã áp sát thủ đô Đức thì Himmler mới đưa ra cho ông ta cơ hội chỉ có một lần trong đời. Hai người bắt tay nhau thống nhất thỏa thuận, và đối tượng rời khỏi Đức mang theo số tiền giả năm bảng trị giá hai mươi triệu bảng Anh, một chiếc U-boot2* của chính ông ta và một viên trung úy từ ban tham mưu cá nhân của Himmler. Tay này sẽ không bao giờ đặt chân trở lại tổ quốc của mình nữa.
Trở về tới Buenos Aires, đối tượng mua một ngân hàng đang sa sút với giá năm mươi triệu peso, giấu hai mươi triệu bảng của ông ta vào hầm an toàn, rồi đợi các thành viên còn sống sót của chế độ Quốc xã xuất hiện tại Buenos Aires để chuyển khoản tiền hưu trí của bọn họ sang tiền mặt.
Ngài đại sứ nhìn chằm chằm xuống máy ghi điện tín trong khi nó lạch cạch ở góc xa trong phòng làm việc của ông.
Một thông điệp đang được gửi trực tiếp từ London. Nhưng cũng như với tất cả các chỉ thị khác từ Bộ Ngoại giao, ông cần hiểu ẩn ý giữa các dòng chữ, vì mọi người đều biết cơ quan tình báo Argentina cũng sẽ nhận được bức điện vào cùng thời gian, tại một văn phòng chỉ cách đó có hơn chín mươi mét về phía đầu phố.
Peter May, đội trưởng đội cricket Anh, sẽ đánh cú mở màn trong ngày đầu tiên của trận đấu quốc tế tại Lord vào Chủ nhật này lúc mười giờ. Tôi có hai vé dự trận đấu, và tôi hy vọng đội trưởng May có thể tới gặp ông.
Ngài đại sứ mỉm cười. Như bất cứ cậu học sinh phổ thông nào ở Anh, ông biết quá rõ các trận đấu quốc tế luôn bắt đầu lúc 11 giờ 30 phút sáng ngày thứ Năm, và Peter May không hề mở màn. Nhưng thế đấy, nước Anh chưa bao giờ có chiến tranh với một quốc gia chơi môn cricket.
“Chúng ta đã gặp nhau trước đây rồi phải không, ông bạn?” Harry nhanh chóng đóng tập tài liệu lại và ngước mắt nhìn một người đàn ông trung niên rõ ràng sống nhờ vào những bữa trưa “thả cửa”. Ông ta đang dùng một bàn tay bám vào lưng tựa chiếc ghế trống bên cạnh anh, trong khi tay còn lại cầm một ly vang đỏ.
“Tôi không nghĩ vậy,” Harry nói.
“Tôi có thể thề chúng ta đã gặp nhau,” người đàn ông nói, nhìn chằm chằm xuống anh. “Có lẽ tôi đã nhầm ông với một người khác.”
Harry thở phào nhẹ nhõm khi ông ta nhún vai và bước đi liêu xiêu về chỗ của mình ở đầu khoang. Anh sắp sửa mở tập tài liệu ra lần nữa để tiếp tục tìm hiểu thông tin về Martinez thì người đàn ông quay người và chậm rãi quay lại phía anh.
“Ông có nổi tiếng không?”
Harry bật cười. “Thật khó lòng. Như ông thấy đấy, tôi là một phi công của BOAC, và đã làm việc này từ mười hai năm nay.”
“Vậy ông không phải người Bristol sao?”
“Không,” Harry nói, bám chắc lấy lai lịch mới của mình. “Tôi ra đời ở Epsom, và giờ tôi sống ở Ewell.”
“Chỉ một giây nữa thôi tôi sẽ nhớ ra ông làm tôi nghĩ tới ai.” Một lần nữa người đàn ông lại trở về ghế của mình.
Harry lại mở tập tài liệu của anh ra, nhưng cũng giống Dick Whittington, người đàn ông kia lại quay lại lần thứ ba trước khi anh kịp có cơ hội đọc dù chỉ một dòng nữa. Lần này ông ta nhấc cái mũ cơ trưởng của Harry lên rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh anh. “Ông không tình cờ viết sách đấy chứ?”
“Không,” Harry nói, lần này còn cương quyết hơn, đúng lúc cô Carrick xuất hiện bê một khay các loại cocktail. Anh nhướng mày lên và hướng tới cô ánh mắt “làm ơn hãy cứu tôi”.
“Ông làm tôi nghĩ tới một tác giả người Bristol, nhưng quỷ bắt tôi đi nếu tôi có thể nhớ được tên anh ta. Ông chắc mình không phải người Bristol đấy chứ?” Ông ta ghé sát lại nhìn kỹ hơn, trước khi phì một hơi khói thuốc lá vào mặt Harry.
Harry thấy cô Carrick mở cửa buồng lái.
“Làm phi công chắc hẳn là một cuộc đời thú vị…”
“Đây là cơ trưởng của quý vị đang nói. Chúng ta sắp gặp phải một số nhiễu động, vì vậy đề nghị tất cả hành khách vui lòng trở về chỗ ngồi và cài dây an toàn.”
Cô Carrick xuất hiện trở lại trong khoang hành khách và bước thẳng tới khu hạng nhất.
“Thưa ông, tôi lấy làm tiếc phải phiền ông, nhưng cơ trưởng đã yêu cầu tất cả hành khách…”
“Phải, tôi đã nghe thấy ông ấy,” người đàn ông nói, nặng nề nhấc thân mình của ông ta lên, nhưng chỉ sau khi đã phì một hơi khói nữa về phía Harry. “Tôi sẽ nhớ ra ông khiến tôi nghĩ tới ai,” ông ta nói, rồi chậm rãi trở về chỗ ngồi của mình.
1* Hãng hàng không Hải ngoại Anh (British Overseas Airways Corporation) từng là hãng hàng không quốc gia của Vương quốc Anh từ năm 1939 đến năm 1946.
2* Một loại tàu ngầm.