Chương 38
“Xin mời ngài đứng đây, thưa ngài tổng thống,” ngài đại sứ nói. “Công chúa sẽ tới chào ngài trước tiên. Tôi tin chắc hai người sẽ có nhiều điều để trao đổi với nhau.” “Tiếng Anh của tôi không tốt lắm,” ngài tổng thống nói. “Không đáng lo, thưa ngài tổng thống. Công chúa đã quen với chuyện này.”
Ngài đại sứ bước một bước sang phải. “Chúc buổi chiều tốt lành, thưa ngài thủ tướng. Ngài sẽ là người thứ hai được giới thiệu với công chúa, sau khi bà đã nói chuyện xong với ngài tổng thống.”
“Ông có thể hướng dẫn tôi cách xưng hô đúng với bệ hạ được hay không?”
“Tất nhiên rồi, thưa ngài,” ngài đại sứ nói, không đính chính nhầm lẫn của ngài thủ tướng. “Công chúa sẽ nói, ‘Chúc buổi chiều tốt lành, thưa ngài thủ tướng’ và trước khi bà bắt tay ngài, ngài nên cúi chào.” Ngài đại sứ hơi cúi đầu làm mẫu. Vài người đứng gần đó bắt đầu thực hành động tác này để phòng khi. “Sau khi cúi chào, ngài sẽ nói, ‘Chúc buổi chiều tốt lành, thưa công chúa’. Công chúa sẽ bắt đầu cuộc nói chuyện theo chủ đề do bà chọn, và ngài có thể đáp lời một cách thích hợp. Sẽ bị coi là không lịch thiệp nếu ngài đưa ra bất cứ câu hỏi nào với công chúa, và ngài cần gọi công chúa là ‘ma'am’, phát âm giống như ‘jam’ chứ không phải ‘harm’. Khi công chúa tiếp tục chuyển sang ngài thị trưởng, ngài cúi chào thêm lần nữa và nói, ‘Tạm biệt, thưa công chúa’.”
Ngài thủ tướng trông có vẻ băn khoăn.
“Công chúa sẽ tới gặp chúng ta sau vài phút nữa,” ngài đại sứ nói trước khi chuyển sang ông thị trưởng Buenos Aires. Ông dành cho vị này lời chỉ dẫn tương tự, trước khi nói thêm, “Ngài sẽ là người cuối cùng được giới thiệu chính thức”.
Ngài đại sứ không thể bỏ sót Martinez, người chỉ đứng sau ông thị trưởng vài bước chân. Ông có thể thấy chàng thanh niên đứng bên cạnh ông ta là con trai của Harry Clifton. Martinez đi thẳng tới chỗ ngài đại sứ, bỏ lại Sebastian đằng sau.
“Tôi được gặp công chúa chứ?” Ông ta hỏi.
“Tôi đang hy vọng được giới thiệu ông với công chúa. Thế nên nếu ông vui lòng đứng ở đúng chỗ này, tôi sẽ đưa công chúa tới ngay khi bà đã nói chuyện xong với ông thị trưởng. Nhưng tôi e là cuộc trò chuyện sẽ không bao gồm vị khách đi cùng ông. Công chúa không quen nói chuyện đồng thời với hai người, vì thế có lẽ quý ông trẻ tuổi kia cần lui lại một chút.”
“Tất nhiên là thế rồi,” Martinez nói, không buồn hỏi ý Sebastian.
“Bây giờ tôi phải đi, nếu không bữa tiệc này sẽ chẳng bao giờ khởi động được.” Ngài đại sứ lách mình qua khoảng sân đông đúc, tránh đặt chân lên thảm đỏ khi quay trở vào phòng làm việc của mình.
Vị khách danh dự đang ngồi trong một góc phòng, hút thuốc lá và trò chuyện cùng phu nhân của ngài đại sứ. Một cái đót để hút thuốc bằng ngà voi dài thanh lịch đong đưa trên bàn tay đi găng trắng của bà.
Ngài đại sứ cúi chào. “Thưa lệnh bà, chúng tôi đã sẵn sàng bất cứ khi nào lệnh bà vui lòng.”
“Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi nhỉ?” Công chúa lên tiếng, bập hơi thuốc cuối cùng trước khi dụi điếu thuốc của mình vào cái gạt tàn gần nhất.
Ngài đại sứ tháp tùng công chúa ra ngoài ban công, tại đây họ dừng lại một lát. Vị nhạc trưởng của đội quân nhạc Cận vệ Scotland giơ cao cây gậy chỉ huy lên, và đội quân nhạc bắt đầu chơi giai điệu lạ lẫm của bài quốc ca Argentina. Tất cả mọi người im lặng, và phần lớn nam giới bắt chước ngài đại sứ đứng nghiêm cứng người.
Khi những nốt nhạc cuối cùng đã được tấu xong, công chúa thong thả đi xuống thảm đỏ tới bãi cỏ, tại đây ngài đại sứ trước tiên giới thiệu bà với tổng thống Pedro Aramburu.
“Thưa ngài tổng thống, thật vui được gặp lại ngài,” công chúa mở lời. “Cảm ơn ngài vì một buổi sáng hết sức ấn tượng. Tôi rất thích được chứng kiến phiên họp của quốc hội, và có dịp dùng bữa trưa cùng ngài và nội các của ngài.”
“Chúng tôi rất hân hạnh được tiếp đón bà như một vị khách quý của chúng tôi, thưa công chúa,” ngài tổng thống nói, nhắc lại câu đã tập dượt.
“Và tôi buộc phải đồng ý với ngài, thưa ngài tổng thống, khi ngài nói thịt bò của nước ngài tương đương với bất cứ thứ gì chúng tôi có thể sản xuất ra ở vùng Highland tại Scotland.”
Cả hai cùng bật cười, cho dù ngài tổng thống không rõ vì lý do gì.
Ngài đại sứ đưa mắt nhìn ra phía sau ngài tổng thống để đoan chắc ngài thủ tướng, ông thị trưởng và ông Martinez đều ở đúng vị trí của họ. Ông nhận thấy Martinez không thể rời mắt khỏi công chúa. Ông gật đầu ra hiệu cho Becky, cô này lập tức bước tới sau lưng Sebastian và thì thào, “Ông Clifton phải không?”.
Chàng trai quay lại. “Vâng?” Cậu nói, ngạc nhiên khi có người biết họ của mình.
“Tôi là thư ký riêng của đại sứ. Ngài đại sứ đề nghị cậu vui lòng đi theo tôi.”
“Tôi có cần báo để Don Pedro biết hay không?”
“Không,” Becky cương quyết nói. “Việc này sẽ chỉ mất vài phút thôi.”
Sebastian trông có vẻ lưỡng lự, nhưng vẫn đi theo cô thư ký khi cô này lách người qua đám đông đang trò chuyện trong những bộ vét và váy dạ tiệc rồi đi vào trong tòa nhà sứ quán qua một cửa bên đã để mở sẵn. Ngài đại sứ mỉm cười, hài lòng thấy phần đầu của hành động đã diễn ra trôi chảy.
“Tôi sẽ chuyển lại những lời chúc tốt đẹp nhất của ngài tới Nữ hoàng,” công chúa nói trước khi ngài đại sứ hướng dẫn bà tới gặp ngài thủ tướng. Cho dù cố tập trung vào từng từ công chúa đang nói để phòng trường hợp cần đỡ lời, ngài đại sứ thỉnh thoảng vẫn đưa mắt về phía cửa sổ phòng làm việc của mình, với hy vọng thấy Becky quay trở ra sân, dấu hiệu cho biết cuộc gặp giữa cha con nhà Clifton đã diễn ra.
Khi cảm thấy công chúa đã nói chuyện khá nhiều với ngài thủ tướng, ông đưa bà sang gặp ông thị trưởng.
“Thật hân hạnh được gặp ngài,” công chúa nói. “Chỉ mới tuần trước thôi, ngài thị trưởng London có nói với tôi rằng ông ấy thích chuyến thăm thành phố của ngài nhiều tới mức nào.”
“Xin cảm ơn bà, thưa công chúa,” ông thị trưởng trả lời. “Tôi đang rất mong chờ có dịp đáp lại những lời khen đó vào một thời điểm nào đó trong năm tới.”
Ngài đại sứ đưa mắt về phía phòng làm việc của mình, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Becky đâu.
Công chúa không nán lại lâu với ông thị trưởng, và tế nhị bày tỏ là bà muốn di chuyển tiếp. Ngài đại sứ miễn cưỡng tuân theo ý của bà.
“Thưa lệnh bà, bây giờ xin cho phép tôi được giới thiệu một trong những chủ ngân hàng hàng đầu của thành phố, Don Pedro Martinez, người tôi tin chắc sẽ khiến lệnh bà quan tâm vì ông ấy năm nào cũng dành thời gian tại tư gia của mình ở London.”
“Đây quả thực là một hân hạnh lớn lao, thưa công chúa,” Martinez nói, cúi chào thật thấp, trước khi công chúa có cơ hội cất lời.
“Tư gia của ngài tại London nằm ở đâu vậy?” Công chúa hỏi. “Quảng trường Eaton, thưa công chúa.”
“Thật hay quá. Tôi có rất nhiều bạn sống tại khu đó trong thành phố.”
“Nếu vậy, thưa công chúa, có lẽ lệnh bà sẽ vui lòng tới dùng bữa ở nhà tôi một tối nào đó. Xin lệnh bà hãy đưa theo cùng bất cứ ai lệnh bà thích.”
Ngài đại sứ nóng lòng muốn nghe câu trả lời của công chúa. “Quả là một ý tưởng thú vị,” công chúa cố gắng đưa ra câu trả lời trước khi khẩn trương di chuyển tiếp.
Martinez lại cúi người thật thấp. Ngài đại sứ hối hả theo tháp tùng vị khách hoàng gia. Ông nhẹ nhõm khi công chúa dừng bước để trò chuyện với vợ mình, nhưng câu duy nhất ông nghe được là, “Thật là một người kinh khủng, sao ông ta lại được mời chứ?”.
Thêm lần nữa, ngài đại sứ đưa mắt về phía phòng làm việc của mình, và thở phào nhẹ nhõm khi thấy Becky bước ra ngoài sân và hướng về phía ông một cái gật đầu dứt khoát. Ông cố tập trung vào những gì công chúa đang nói với vợ mình.
“Tôi đang rất thèm một điếu thuốc. Ông nghĩ tôi có thể rời đi một lát không?”
“Có chứ, tất nhiên, thưa lệnh bà. Chúng ta quay vào trong sứ quán chứ?”
Trong khi họ rời đi, ngài đại sứ quay người lại kiểm tra Martinez. Người đàn ông đang ngẩn ngơ đã không hề nhúc nhích. Đôi mắt ông ta vẫn dán vào công chúa, và có vẻ không hề nhận ra Sebastian vừa kín đáo trở lại chỗ của cậu sau lưng ông ta vài bước.
Sau khi công chúa đã đi khuất khỏi tầm mắt, Martinez quay người và ra dấu bảo Sebastian đi tới chỗ ông ta.
“Tôi là người thứ tư được gặp công chúa,” là những lời đầu tiên của ông ta. “Chỉ có tổng thống, thủ tướng và thị trưởng được giới thiệu trước tôi.”
“Thật là một vinh hạnh lớn lao,” Sebastian nói, như thể cậu đã chứng kiến toàn bộ cuộc gặp gỡ. “Ngài hẳn rất tự hào.”
“Rất khiêm nhường,” Martinez nói. “Đây là một trong những ngày tuyệt vời của đời tôi. Cậu biết không,” ông ta nói thêm, “tôi nghĩ công chúa đã đồng ý dùng bữa tối cùng tôi vào lần tới tôi có mặt tại London”.
“Cháu cảm thấy thật có lỗi,” Sebastian nói. “Có lỗi?”
“Vâng, thưa ngài. Đáng lẽ Bruno phải là người đứng đây chia sẻ vinh dự cùng với ngài chứ không phải cháu.”
“Cậu có thể kể tất cả với Bruno khi trở lại London.”
Sebastian quan sát ngài đại sứ và cô thư ký đi trở vào tòa nhà sứ quán và tự hỏi liệu bố cậu còn ở trong đó hay không.
“Tôi chỉ có khoảng thời gian cần thiết để công chúa hút xong một điếu thuốc lá,” ngài đại sứ nói khi hối hả bước vào phòng làm việc của mình, “nhưng tôi nóng lòng muốn biết cuộc gặp với con trai ông diễn ra thế nào”.
“Tất nhiên, lúc đầu thằng bé choáng váng,” Harry nói trong lúc mặc lại chiếc áo vét đồng phục của BOAC. “Nhưng khi tôi nói với nó rằng nó không hề bị đuổi học, và người ta vẫn đang trông đợi nó tại Cambridge vào tháng Chín, con trai tôi đã thả lỏng ra chút ít. Tôi đề nghị nó bay về Anh cùng tôi, nhưng nó nói đã hứa đem một kiện hàng về Southampton trên tàu Queen Mary, và vì Martinez đã rất tử tế với nó, đó là điều tối thiểu nó có thể làm.”
“Southampton,” ngài đại sứ nhắc lại. “Cậu ấy có cho ông biết trong kiện hàng có gì không?”
“Không, và tôi không ép nó, đề phòng nó phát hiện ra lý do thực sự khiến tôi tới tận đây.”
“Quyết định sáng suốt.”
“Tôi cũng đã nghĩ tới việc quay về trên tàu Queen Mary cùng thằng bé, nhưng tôi hiểu ra nếu vậy Martinez sẽ nhanh chóng phát giác ra tại sao tôi có mặt ở đây.”
“Tôi đồng ý,” ngài đại sứ nói. “Vậy ông chia tay cậu ấy thế nào?” “Tôi đã hứa sẽ có mặt ở bến để đón nó khi chiếc Queen Mary cập cảng tại Southampton.”
“Ông nghĩ Martinez sẽ phản ứng thế nào nếu Sebastian nói cho ông ta biết là ông đang có mặt tại Buenos Aires?”
“Tôi đã đề xuất rằng có lẽ khôn ngoan nhất là không đề cập tới việc này, vì chắc chắn ông ta sẽ muốn Seb bay về London cùng tôi, vì thế thằng bé đã đồng ý sẽ không nói gì.”
“Vậy là bây giờ tất cả những gì tôi cần làm là tìm ra trong kiện hàng có gì, còn ông thì trở về London trước khi ai đó nhận ra.”
“Tôi không biết nói gì để cảm ơn về tất cả những gì ngài đã làm, thưa ngài,” Harry nói. “Tôi ý thức rất rõ mình là một phiền toái ngài rất mong không phải bận tâm tới vào lúc này.”
“Đừng nghĩ vậy, Harry. Đã nhiều năm rồi tôi không cảm thấy phấn chấn đến thế. Tuy nhiên, có lẽ sẽ khôn ngoan hơn nếu ông rời đi trước khi...”
Cánh cửa mở ra, và công chúa bước vào. Ngài đại sứ cúi chào, trong khi công chúa nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc áo vét đồng phục cơ trưởng của BOAC.
“Tôi xin phép được giới thiệu cơ trưởng Peter May, thưa công chúa,” ngài đại sứ nói, không chút bối rối.
Harry cúi chào.
Công chúa lấy đót hút thuốc lá khỏi miệng. “Cơ trưởng May, thật hân hạnh được gặp ông.” Rồi nhìn Harry kỹ hơn, bà nói thêm, “Chúng ta đã gặp nhau trước đây chưa nhỉ?”.
“Chưa, thưa công chúa,” Harry trả lời. “Tôi có cảm tưởng tôi sẽ nhớ nếu chúng ta từng gặp nhau.”
“Rất thú vị đấy, cơ trưởng May.” Công chúa dành cho anh một nụ cười nồng ấm trước khi dụi tắt điếu thuốc của mình. “Được rồi, ngài đại sứ, hãy rung chuông đi. Tôi nghĩ đã đến lúc cho một vòng thứ hai.”
Trong khi ông Matthews tháp tùng công chúa ra ngoài sân, Becky dẫn Harry đi theo hướng ngược lại. Anh đi theo cô này xuống cầu thang đằng sau, qua nhà bếp và ra ngoài theo lối ra vào dành cho những người cung cấp hàng ở bên hông tòa nhà.
“Tôi hy vọng ông có một chuyến bay trở về nhà vui vẻ, cơ trưởng May.”
Harry chậm rãi quay trở về khách sạn, với vài ý nghĩ xung đột trong đầu. Anh những muốn gọi điện thoại cho Emma để báo cô biết anh đã gặp Sebastian, anh vẫn an toàn và sẽ trở về Anh sau vài ngày nữa.
Sau khi trở về khách sạn, anh gói ghém vài món tư trang ít ỏi của mình, xách vali xuống lễ tân và hỏi xem có chuyến bay nào về London đêm đó hay không.
“Tôi e là đã quá muộn để ông lên kịp chuyến bay của BOAC chiều nay,” lễ tân trả lời. “Nhưng tôi có thể đặt chỗ cho ông trên chuyến bay của Pan Am tới New York sẽ cất cánh lúc nửa đêm, và từ đó ông có thể...”
“Harry!”
Harry quay ngoắt lại.
“Harry Clifton! Tôi biết chính là ông. Ông không nhớ sao? Chúng ta đã gặp nhau khi ông phát biểu ở Câu lạc bộ Bristol Rotary năm ngoái.”
“Ông nhầm rồi, ông Bolton,” Harry nói. “Tên tôi là Peter May,” anh nói thêm đúng lúc Annabel đi ngang qua chỗ họ, mang theo một chiếc vali. Anh sải bước tới gặp cô, như thể họ đã hẹn gặp nhau.
“Để tôi giúp cô,” anh nói, cầm lấy vali của cô gái và đi cùng cô ra khỏi khách sạn.
“Cảm ơn ông,” Annabel nói, trông có vẻ hơi ngạc nhiên. “Không có gì,” Harry đưa vali của họ cho người lái xe và theo cô lên xe buýt.
“Tôi không nghĩ ông bay về cùng chúng tôi đấy, Peter.”
Cả tôi cũng không, Harry những muốn nói vậy. “Anh trai tôi phải quay lại chỗ làm. Có vấn đề với con đập. Nhưng chúng tôi đã có một bữa tiệc tuyệt vời tối qua, nhờ cô đấy.”
“Thế ông đã chọn chỗ nào?”
“Tôi đưa anh ấy tới Khách sạn Majestic. Cô nói đúng, thức ăn đúng là kinh ngạc.”
“Kể thêm cho tôi nghe đi. Tôi vẫn luôn muốn được dùng bữa tại đó.”
Trên chuyến xe ra sân bay, Harry đã phải hư cấu ra một món quà tặng sinh nhật lần thứ bốn mươi (một chiếc đồng hồ đeo tay hiệu Ingersoll), và một bữa ăn đủ cả ba phần - cá hồi xông khói, bít tết bò, tất nhiên rồi, và bánh chanh. Anh chẳng thấy ấn tượng chút nào về trí tưởng tượng ẩm thực của bản thân, và lấy làm mừng khi Annabel không hỏi gì tới rượu vang. Anh kể với cô gái là mãi ba giờ sáng anh mới lên giường đi ngủ.
“Tôi ước gì đã làm theo lời khuyên của cô cả trong chuyện tắm nữa,” Harry nói, “và tắm trước khi đi ngủ”.
“Tôi đã đi tắm lúc bốn giờ sáng. Giá ông tới tắm cùng hẳn tôi đã rất chào mừng,” cô gái nói khi chiếc xe buýt dừng bánh bên ngoài sân bay.
Harry bám sát phi hành đoàn khi họ đi qua kiểm tra hải quan và lên máy bay. Anh trở lại chỗ ngồi trong góc của mình, tự hỏi liệu anh đã lựa chọn đúng hay đáng ra anh nên bình tĩnh ở lại. Nhưng rồi anh nhớ lại những lời dặn của Sir Alan, vẫn thường xuyên được nhắc đi nhắc lại. Nếu vỏ bọc của ông bị lộ, hãy rút, và rút thật nhanh. Anh cảm thấy chắc chắn là mình đang làm đúng - gã to mồm kia chắc hẳn sẽ lượn khắp thành phố rêu rao với tất cả mọi người, “Tôi vừa thấy Harry Clifton đóng vai một phi công của BOAC”.
Sau khi những hành khách khác đã yên ổn ngồi vào chỗ của mình, máy bay di chuyển ra đường băng. Harry nhắm mắt lại. Cái cặp rỗng không, các tài liệu đã được hủy. Anh cài dây an toàn và trông đợi một giấc ngủ dài, không bị quấy rầy.
“Đây là cơ trưởng đang nói với quý vị. Tôi đã tắt đèn hiệu cài dây an toàn, vì thế quý vị bây giờ có thể tự do di chuyển trong khoang máy bay.”
Harry lại nhắm mắt. Anh mới đang dần thiếp đi thì nghe thấy ai đó ngồi phịch xuống ghế bên cạnh mình.
“Tôi đoán ra rồi,” người đó nói, trong khi Harry mở một mắt ra. “Ông tới Buenos Aires để lấy tư liệu cho cuốn sách tiếp theo. Tôi nói có đúng không, hay tôi trúng phóc rồi?”