Chương 39
Don Pedro là một trong những người cuối cùng rời khỏi bữa tiệc vườn, chỉ sau khi ông ta tin rằng công chúa sẽ không quay lại.
Sebastian trở lại ngồi cạnh ông ta trên băng sau của chiếc Rolls. “Đây là một trong những ngày lớn lao trong đời tôi,” Don Pedro nhắc lại. Sebastian giữ im lặng, vì cậu không thể nghĩ ra bất cứ điều gì mới mẻ để nói về chủ đề này. Don Pedro rõ ràng đã say, nếu không phải vì rượu vang thì cũng vì ý nghĩ được qua lại với hoàng gia. Sebastian ngạc nhiên khi thấy một người thành đạt như thế lại có thể dễ dàng bị phỉnh tới vậy. Đột nhiên Martinez thay đổi chủ đề.
“Tôi muốn cậu biết, chàng trai, là nếu lúc nào cậu cần một việc làm, sẽ luôn có việc cho cậu ở Buenos Aires. Lựa chọn là của cậu. Cậu có thể trở thành một chàng cao bồi hay một quản lý ngân hàng. Nếu nghĩ về chuyện này thì giữa chúng cũng chẳng có bao nhiêu khác biệt,” ông ta nói, phá lên cười với câu pha trò của mình.
“Ngài thật tử tế, thưa ngài,” Sebastian nói. Cho dù cậu muốn nói với ông ta rằng rốt cuộc cậu sẽ tới Cambridge cùng Bruno, cậu đã kìm lại vì nếu thế cậu sẽ phải giải thích vì sao mình biết được chuyện đó. Nhưng chàng trai bắt đầu tự hỏi vì sao bố cậu lại đi nửa vòng trái đất chỉ để nói với cậu... Don Pedro cắt ngang dòng suy nghĩ của Sebastian bằng cách lấy một tệp tiền năm bảng từ trong túi áo ông ta ra, đếm ra chín mươi bảng và đưa số tiền này cho cậu.
“Tôi luôn tin vào việc trả tiền trước.”
“Nhưng cháu vẫn chưa thực hiện xong công việc, thưa ngài.” “Tôi biết cậu sẽ làm tròn phần thỏa thuận của mình.” Những lời này chỉ càng khiến Sebastian cảm thấy thêm có lỗi về bí mật nhỏ của cậu, và nếu không phải chiếc xe vừa dừng bánh bên ngoài văn phòng của Martinez, rất có thể chàng trai đã bỏ qua lời khuyên của bố.
“Hãy đưa ông Clifton trở về khách sạn của ông ấy,” Don Pedro ra lệnh cho lái xe của mình. Quay sang Sebastian, ông ta nói, “Một chiếc xe sẽ tới đón cậu vào chiều thứ Tư và đưa cậu ra bến tàu. Hãy đảm bảo là cậu tận hưởng mấy ngày còn lại tại Buenos Aires, vì thành phố này có nhiều điều thú vị dành cho một thanh niên lắm”.
Harry không phải là người từng thấy cần thiết phải viện tới ngôn ngữ thô tục, thậm chí cả trong các cuốn sách của anh. Người mẹ chăm chỉ đi lễ nhà thờ của anh đơn giản là sẽ không tán thành. Tuy nhiên, sau một giờ lắng nghe một tràng độc thoại bất tận về cuộc đời của Ted Bolton, từ những trách nhiệm của con gái ông ta trong vai trò một trưởng nhóm sáu của Hội Nữ hướng đạo sinh, tại đó cô bé giành được huy chương vì kết quả thêu thùa và nấu ăn, cho tới vai trò của vợ ông ta trên cương vị thư ký Hiệp hội các bà mẹ Bristol, cho tới những diễn giả khách mời ông ta đã đặt lịch cho Câu lạc bộ Rotary vào mùa thu này, chưa kể đến cách nhìn nhận của ông ta về Marilyn Monroe, Nikita Khruschev, Hugh Gaitskell và Tony Hancock, cuối cùng anh cáu kỉnh cắt ngang. “Ông Bolton, tại sao ông không cuốn xéo đi nhỉ?”
Trước sự ngạc nhiên và nhẹ nhõm của Harry, Bolton đứng dậy quay trở về chỗ ngồi của ông ta mà không nói thêm lời nào nữa. Harry ngủ thiếp đi chỉ sau đó vài giây.
Sebastian quyết định làm theo lời khuyên của Don Pedro và tận dụng hết mức hai ngày cuối cùng của cậu trong thành phố trước khi lên tàu Queen Mary và trở về nhà.
Sau bữa sáng ngày hôm sau, cậu đổi bốn tờ bạc năm bảng của mình lấy ba trăm peso và rời khách sạn đi tìm trung tâm thương mại có các vòm cuốn kiểu Tây Ban Nha, nơi cậu hy vọng tìm được một món quà cho mẹ và em gái. Chàng trai chọn một cây trâm bằng đá rhodochrosit có màu hồng nhạt cho mẹ mà người bán nói với cậu là không thể tìm thấy ở nơi nào khác trên thế giới. Giá của cây trâm ít nhiều gây sốc, nhưng rồi Sebastian nhớ đến những gì cậu đã khiến mẹ phải trải qua trong hai tuần vừa rồi.
Khi chàng trai thả bước dọc theo tuyến đường đi bộ để trở về khách sạn, một bức tranh đằng sau khung kính cửa hàng đập vào mắt làm cậu nghĩ tới Jessica. Cậu bước vào trong cửa hàng để nhìn kỹ hơn. Người bán cam đoan với cậu rằng họa sĩ trẻ này có tương lai, bởi thế đây không chỉ là một bức tranh tĩnh vật đẹp mà sẽ còn là một món đầu tư thông minh. Và, phải, ông ta sẽ nhận tiền Anh. Sebastian chỉ hy vọng Jessica có cùng cảm nhận như cậu về bức tranh Đĩa cam của Fernando Botero.
Thứ duy nhất chàng trai mua cho bản thân là một cái thắt lưng da tuyệt đẹp với khóa có thanh cài ngang. Món đồ không rẻ, song cậu không thể cưỡng lại nổi.
Cậu dừng lại ăn trưa trong một quán cà phê trên phố, và ăn quá nhiều bít tết Argentina trong khi đọc một tờ The Times đã cũ. Những vạch vàng kép kẻ đường sẽ được đưa vào áp dụng ở trung tâm tất cả các thành phố chính tại Anh. Chàng trai không thể tin nổi bác Giles của cậu đã bỏ phiếu thông qua việc này.
Sau bữa trưa, với sự trợ giúp của quyển sách hướng dẫn, chàng trai tìm được rạp chiếu phim duy nhất chiếu phim nói tiếng Anh tại Buenos Aires. Ngồi một mình ở hàng ghế sau cùng xem phim Một chỗ dưới mặt trời, cậu phải lòng Elizabeth Taylor, và tự hỏi làm thế nào có thể gặp được một cô gái như thế.
Trên đường về khách sạn, chàng trai tạt vào một hiệu sách cũ có một giá bày toàn tiểu thuyết tiếng Anh. Cậu mỉm cười khi thấy cuốn sách đầu tiên của bố mình đã được giảm giá xuống còn ba peso, và ra về sau khi đã mua một cuốn Các sĩ quan và các quý ông được đánh giá rất cao.
Buổi tối, Sebastian ăn tối trong nhà hàng của khách sạn, và với sự giúp đỡ của quyển sách hướng dẫn, cậu lựa chọn vài địa điểm thú vị cậu vẫn hy vọng ghé thăm nếu có thời gian: nhà thờ chính tòa Buenos Aires, bảo tàng Nacional de Bellas Artes, Casa Rosada1*, và vườn thực vật Carlos Thays ở khu phố cổ Palermo. Don Pedro nói đúng - thành phố có rất nhiều thứ để trải nghiệm.
Chàng trai ký hóa đơn, và quyết định quay về phòng mình để tiếp tục đọc Evelyn Waugh. Cậu đã có thể làm việc đó nếu không nhận ra cô nàng ngồi trên một cái ghế đẩu ở quầy bar. Nàng ném về phía cậu một nụ cười điệu đà, làm chàng thanh niên sững lại. Nụ cười thứ hai như một thỏi nam châm, và chỉ vài giây sau cậu đã đứng bên cạnh cô nàng. Cô gái này có vẻ bằng tuổi Ruby, nhưng quyến rũ hơn nhiều.
“Anh có muốn mua cho em một ly không?” Cô nàng hỏi.
Sebastian gật đầu trong khi cậu leo lên ngồi vào cái ghế đẩu bên cạnh. Cô gái quay sang người phục vụ quầy bar và gọi hai ly sâm panh.
“Tên em là Gabriella.”
“Sebastian,” chàng thanh niên nói, chìa bàn tay ra. Cô gái bắt tay cậu. Cậu không thể ngờ một tiếp xúc nhỏ với phụ nữ lại có thể tạo ra tác động lớn đến vậy.
“Anh là người nước nào?” “Anh,” cậu trả lời.
“Một ngày nào đó em sẽ tới thăm nước Anh. Tháp London và cung điện Buckingham,” cô gái nói, trong khi người phục vụ quầy bar rót cho họ hai ly sâm panh. “Nâng cốc. Chẳng phải người Anh nói vậy sao?”
Sebastian nâng ly của cậu lên và nói, “Nâng cốc”. Cậu thấy thật khó để không nhìn chằm chặp vào đôi chân thon dài, duyên dáng của cô nàng. Cậu muốn chạm vào chúng.
“Anh ở trong khách sạn này à?” Cô gái nói, đặt một bàn tay lên đùi chàng thanh niên.
Sebastian lấy làm mừng vì ánh sáng ở quầy bar yếu nên cô gái không thể thấy hai má cậu đỏ bừng. “Vâng, đúng thế.”
“Và anh chỉ có một mình?” Cô gái nói, không thu bàn tay về. “Phải,” chàng trai cố trả lời.
“Anh có thích em lên phòng anh không, Sebastian?”
Chàng trai không tin nổi vận may của mình. Cậu đã tìm thấy Ruby ở Buenos Aires, và ông hiệu trưởng thì ở cách xa cả bảy ngàn dặm. Cậu không cần phải trả lời, vì cô gái đã nhổm dậy xuống khỏi chiếc ghế đẩu, cầm lấy tay cậu và dắt cậu rời khỏi quầy bar.
Họ hướng về phía một dãy thang máy ở phía đối diện của gian sảnh.
“Số phòng của anh là bao nhiêu, Sebastian?”
“Một một bảy không,” chàng trai nói, trong khi họ bước vào thang máy.
Khi họ lên tới phòng cậu trên tầng mười một, Sebastian lúng túng với chiếc chìa khóa khi cố mở cửa. Cô gái bắt đầu hôn cậu từ trước khi họ bước vào trong, và vẫn tiếp tục hôn trong khi khéo léo lột áo vét rồi cởi khóa thắt lưng của cậu ra, chỉ dừng lại khi quần của cậu đã tụt xuống sàn.
Khi mở mắt ra, cậu thấy áo sơ mi và váy của cô gái đã nằm trên sàn cùng cái quần của mình. Chàng thanh niên chỉ muốn đứng đó và chiêm ngưỡng thân hình cô nàng, song một lần nữa cô gái cầm lấy tay cậu, kéo cậu về phía giường. Cậu cởi áo sơ mi và cà vạt của mình, nóng lòng muốn động chạm vào mọi chỗ trên cơ thể cô gái cùng một lúc. Cô gái nằm ngửa ra giường và kéo cậu nằm đè lên mình. Vài khoảnh khắc sau chàng trai bật ra một tiếng thở dài thật lớn.
Chàng trai nằm im trong vài giây trước khi cô gái trườn ra từ bên dưới người cậu, nhặt trang phục của mình lên rồi biến mất vào phòng tắm. Cậu kéo chăn trùm lên thân hình trần truồng của mình và nóng lòng chờ cô gái quay lại. Cậu đang trông đợi trải qua phần còn lại của buổi tối với vị nữ thần này, và tự hỏi mình có thể làm tình thêm bao nhiêu lần nữa trước khi trời sáng. Nhưng khi cửa phòng tắm mở, Gabriella bước ra, mặc đồ chỉnh tề, và trông như thể sắp rời đi.
“Đây là lần đầu tiên của anh à?” Cô gái hỏi. “Tất nhiên là không.” “Em cũng nghĩ thế,” cô gái nói. “Nhưng vẫn cứ là ba trăm peso.”
Sebastian ngồi bật dậy, không chắc ý cô nàng là gì.
“Anh không nghĩ là vẻ bảnh trai và sự quyến rũ kiểu Anh của anh đã thuyết phục em lên phòng anh đấy chứ?”
“Không, tất nhiên là không,” Sebastian nói. Cậu nhảy khỏi giường, nhặt áo vét của mình từ dưới sàn lên và lấy ví ra. Cậu nhìn chăm chằm vào những tờ năm bảng còn lại.
“Hai mươi bảng,” cô gái nói, hiển nhiên từng gặp qua vấn đề này trước đây.
Chàng trai lấy bốn tờ năm bảng ra và đưa cho cô gái.
Cô này cầm tiền và biến mất còn nhanh hơn khoảng thời gian cậu đã trụ được lúc trước.
Khi chiếc máy bay cuối cùng cũng hạ cánh xuống Cảng hàng không London, Harry tận dụng lợi thế bộ đồng phục của anh và gia nhập cùng phi hành đoàn khi họ đi qua kiểm tra hải quan mà không bị quấy rầy. Anh từ chối đề nghị của Annabel muốn anh đi cùng trên chuyến xe buýt về London, mà thay vào đó gia nhập vào hàng dài người đứng chờ taxi.
Bốn mươi phút sau, chiếc taxi dừng lại bên ngoài nhà Giles ở Quảng trường Smith. Trông đợi một cữ tắm dài, một bữa ăn kiểu Anh và một giấc ngủ đêm ngon lành, Harry dùng tay nắm bằng đồng thau gõ mạnh lên cánh cửa, hy vọng Giles có ở nhà.
Vài khoảnh khắc sau, cánh cửa mở toang, và khi Giles thấy bạn mình, anh phá lên cười, đứng nghiêm và giơ tay chào.
“Chào mừng trở về nhà, cơ trưởng.”
Khi tỉnh giấc sáng hôm sau, điều đầu tiên Sebastian làm là kiểm tra lại ví của mình. Cậu chỉ còn lại mười bảng, và cậu từng hy vọng có thể bắt đầu cuộc sống tại Cambridge sau khi đã tích cóp được tám mươi bảng. Chàng trai nhìn quần áo mình nằm rải rắc khắp trên sàn, thậm chí cả cái thắt lưng da mới của cậu cũng đã mất đi vẻ bóng bẩy của nó. Sáng nay, cậu sẽ chỉ tới thăm những địa điểm không bắt mua vé vào cửa.
Bác Giles đã đúng khi bảo rằng có những thời điểm cụ thể trong cuộc đời một con người khi ta học được rất nhiều về bản thân, và ta gửi hiểu biết đó vào tài khoản kinh nghiệm để có thể rút ra vào một thời điểm sau này.
Sau khi Sebastian đã gói ghém xong hành lý và gom các món quà lại, suy nghĩ của chàng trai quay về với nước Anh và việc bắt đầu cuộc đời sinh viên. Cậu không thể đợi thêm nữa. Khi bước ra khỏi thang máy ở tầng trệt, cậu ngạc nhiên khi thấy người lái xe riêng của Don Pedro, đang kẹp chiếc mũ lưỡi trai dưới cánh tay, đứng trong tiền sảnh. Anh này đội mũ lên ngay khi trông thấy Sebastian và nói, “Ông chủ muốn gặp cậu”.
Sebastian lên ngồi vào băng ghế sau của chiếc Rolls-Royce, vui mừng có một cơ hội để cảm ơn Don Pedro về tất cả những gì ông này đã làm, cho dù cậu sẽ không thừa nhận mình chỉ còn đúng mười bảng. Khi tới dinh thự Martinez, chàng trai được đưa thẳng vào phòng làm việc của Don Pedro.
“Sebastian, tôi rất xin lỗi khi gọi cậu trở lại như thế này, nhưng một rắc rối nhỏ đã xảy ra.”
Tim Sebastian chùng xuống vì sợ rằng ông ta sẽ không buông tha cho cậu. “Có rắc rối?”
“Tôi đã nhận được một cuộc gọi từ ông Matthews bạn tôi ở Sứ quán Anh vào sáng nay. Ông ấy chỉ ra rằng cậu đã nhập cảnh vào đất nước này mà không có hộ chiếu. Tôi bảo ông ấy rằng cậu đi trên tàu của tôi, và trong khi cậu ở Buenos Aires, cậu là khách của tôi, nhưng, như ông ấy giải thích, điều đó sẽ không giúp cậu quay về Anh.”
“Thế có nghĩa là cháu sẽ lỡ chuyến tàu?” Sebastian không thể giấu nổi sự lo lắng của mình.
“Chắc chắn là không,” Martinez nói. “Lái xe của tôi sẽ đưa cậu qua sứ quán trên đường tới cảng, và ngài đại sứ đã hứa sẽ có một cuốn hộ chiếu cho cậu tại bộ phận tiếp đón.”
“Cảm ơn ngài,” Sebastian nói.
“Tất nhiên, việc ngài đại sứ là một người bạn cá nhân cũng giúp ích,” Martinez nói với một nụ cười. Rồi ông ta đưa chàng trai một cái phong bì dày và nói, “Hãy nhớ đưa cái này cho hải quan khi cậu cập cảng ở Southampton”.
“Đây là gói hàng cháu phải mang về Anh sao?” Sebastian hỏi. “Không, không,” Martinez bật cười nói. “Đây chỉ là các giấy tờ xuất cảng để chứng thực thứ trong kiện hàng. Tất cả những gì cậu phải làm là đưa chúng cho hải quan, rồi sau đó Sotheby’s sẽ đảm nhận.”
Sebastian chưa bao giờ nghe tới Sotheby’s, và thầm ghi nhớ cái tên này trong đầu.
“Và Bruno tối qua đã gọi điện để nói nó nóng lòng muốn gặp cậu một khi cậu trở lại London, và hy vọng cậu sẽ ở cùng nó tại Quảng trường Eaton. Nói cho cùng, như thế sẽ là một lựa chọn tốt hơn một nhà khách ở Paddington.”
Sebastian nghĩ tới Tibby, và những muốn nói với Don Pedro rằng nhà trọ Safe Haven cũng tương đương với khách sạn Majestic ở Buenos Aires. “Cảm ơn ngài” là tất cả những gì cậu nói.
“Chúc chuyến đi bình yên, và chỉ cần đảm bảo là Sotheby’s nhận kiện hàng của tôi. Khi đã tới London, hãy báo để Karl biết cậu đã giao hàng và nhắc anh ta là tôi sẽ trở về vào thứ Hai.”
Ông ta bước ra từ sau bàn làm việc, ôm lấy vai Sebastian và hôn lên cả hai bên má cậu. “Tôi coi cậu như con trai thứ tư của tôi.”
Con trai cả của Don Pedro đang đứng bên cửa sổ trong phòng làm việc của anh ta ở tầng dưới khi Sebastian rời khỏi tòa dinh thự, cầm theo một phong bì dày trị giá tám triệu bảng. Anh ta dõi theo khi Sebastian chui vào chiếc Rolls, nhưng không nhúc nhích cho tới khi thấy người lái xe cho xe rời khỏi lề đường và hòa vào dòng xe cộ buổi sáng.
Diego chạy lên gặp bố anh ta.
“Bức tượng đã an toàn trên tàu rồi chứ?” Don Pedro hỏi khi cửa đã đóng.
“Con đã chứng kiến nó được đưa xuống hầm tàu sáng hôm nay. Nhưng con vẫn chưa thấy tin chắc.”
“Về cái gì?”
“Về tám triệu bảng tiền của bố giấu trong bức tượng đó, và không có một người nào của chúng ta ở trên tàu để mắt đến nó. Bố đã để một thằng nhóc mới rời trường phổ thông phụ trách toàn bộ chuyện này.”
“Chính vì thế mà sẽ không ai quan tâm đến bức tượng hay thằng nhóc,” Don Pedro nói. “Giấy tờ đều mang tên Sebastian Clifton, và tất cả những gì thằng nhóc phải làm là đưa hồ sơ kê khai hàng hóa cho hải quan, ký vào giấy thông quan, và sau đó Sotheby’s sẽ nhận hàng, không có dấu vết nào chứng tỏ chúng ta có can dự vào theo bất cứ cách nào.”
“Hãy hy vọng là bố đúng.”
“Khi chúng ta tới Cảng hàng không London vào thứ Hai,” Don Pedro nói, “bố cược là sẽ có ít nhất một tá nhân viên hải quan xúm vào lục tung tất cả hành lý của chúng ta. Tất cả những gì bọn họ phát hiện là loại nước thơm dùng sau khi cạo râu ưa thích của bố, đến lúc đó bức tượng đã an toàn ở chỗ Sotheby’s chờ khai mạc bán đấu giá”.
Khi Sebastian bước vào sứ quán để lấy hộ chiếu của mình, cậu ngạc nhiên khi thấy Becky đứng cạnh bàn tiếp đón. “Chúc buổi sáng tốt lành,” cô nói. “Ngài đại sứ đang chờ gặp cậu,” rồi không nói thêm lời nào, cô này quay người bước xuống theo hành lang về phía phòng làm việc của ông Matthews.
Sebastian đi theo cô lần thứ hai, tự hỏi liệu bố cậu có đang ở bên kia cánh cửa đó và sẽ trở về Anh cùng với cậu. Cậu hy vọng là vậy. Becky gõ nhẹ lên cửa, mở cửa ra rồi đứng sang một bên.
Ngài đại sứ đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ khi Sebastian bước vào phòng. Ngay khi nghe tiếng cửa mở, ông liền quay lại, bước tới và niềm nở bắt tay Sebastian.
“Tôi rất vui vì cuối cùng cũng được gặp cậu,” ông nói. “Tôi muốn đích thân đưa cho cậu cái này,” ngài đại sứ thêm, cầm một quyển hộ chiếu từ bàn làm việc của ông lên.
“Cảm ơn ngài,” Sebastian nói.
“Tôi có thể kiểm tra luôn là cậu không mang nhiều hơn một nghìn bảng vào Anh phải không? Tôi không muốn cậu phạm luật.”
“Cháu chỉ còn lại mười bảng cuối cùng,” Seb thú nhận.
“Nếu đó là tất cả những gì cậu có để khai với hải quan, cậu có thể qua cửa dễ dàng.”
“Ngoại trừ việc cháu sẽ giao một bức tượng hộ cho Don Pedro Martinez để chuyển cho Sotheby’s. Cháu chẳng biết gì về nó cả, ngoại việc nó được gọi là Người suy tư theo như bản kê khai, và nó nặng hai tấn.”
“Cái đó sẽ chẳng khiến cậu bị giữ chân,” ngài đại sứ nói khi đi cùng chàng trai tới cửa. “Nhân thể, Sebastian này, tên lót của cậu là gì nhỉ?”
“Arthur, thưa ngài,” chàng trai nói khi bước trở ra ngoài hành lang. “Cháu được đặt tên lót theo tên ông nội.”
“Chúc cậu một chuyến đi vui vẻ, chàng trai,” là những lời cuối cùng của ông Matthews trước khi đóng cửa lại. Ông quay trở lại bàn làm việc của mình và ghi ba cái tên lên tập sổ ghi chú.
1* Phủ Tổng thống Argentina (ND).