Chương 23
Cảm giác lợm giọng buồn nôn bất ngờ cuộn lên từng đợt trong cổ họng tôi. Có phải tôi đã làm gì kia?
Không thể nào. Maxine đã rời thư viện rất nhanh, quay về nhà để kể chuyện cho đứa con trai nhỏ của cô trước khi đi ngủ. Những ô cửa sổ đã tối đen khi tôi quay ra tới nhà hát.
Hơi thở nghẹn lại trong họng tôi. Tên sát nhân đã ở đó. Tôi đã cảm thấy đôi mắt hắn. Tôi đã nghe thấy hắn rút con dao ra. Lạy Chúa. Chẳng lẽ tôi đã dẫn hắn tới chỗ Maxine rồi bỏ đi trong khi cô trở thành nạn nhân của hắn?
“Có phải cô đã giết giáo sư Tom không, Katharine?”
“Không” tôi vội đáp. “Không”. Tôi đã không cảnh báo trước cho cô ấy. Không một chút đầu mối nào về nguy hiểm đang rình rập. “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Chắc vẫn chưa lâu” Athenaide nói, “Từ khi bộ xiêm y sũng nước nặng nề kéo cô gái tội nghiệp từ bài ca du dương của cô tới cái chết nhơ bẩn… Có mấy người đi xem kịch về đã tìm thấy cô ấy tối hôm qua, nổi lập lờ trong chiếc ao nuôi ca koi, mái tóc dập đềnh như tóc nàng tiên cá, chiếc vấy xòe rộng trên mặt nước. Cô ấy đã bị dìm chết”.
Cô ấy đã bị biến thành Ophelia.
“Tôi tạo ra khu vườn đó để tỏ lòng ngưỡng mộ Mallais” Athenaide nói tiếp. “Không phải để mọi gọi một vụ án mạng”.
Dòng suối bờ dốc cao trong bức tranh, với rong rêu lau sậy ven bờ, cùng những mảng hoa sao trắng nhỏ li ti nở dày - kể cả cây liễu mục rủ xuống ở phía góc - giống đến mức kì lạ với chiếc ao ở gần văn khố. Maxine. Maxine mạnh mẽ, sắc sảo. Tôi thở dài buồn bã, cố gắng nói một cách điềm tĩnh. “Tôi biết rất có thể một tên sát nhân đang theo dấu vết tôi, và tôi đã không cảnh báo cho cô ấy. Cô ấy bị giết vì tôi. Nhưng tôi không giết Maxine”.
Athenaide quay sang nhìn tôi. Bà từ tốn gật đầu, rồi cất khẩu súng của mình đi. “Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng tôi cần kiểm tra chắc chắn. Cô phải thứ lỗi cho phương pháp hơi thô bạo của tôi”.
“Tôi có thể khiến bà cũng sẽ gặp nguy hiểm. Chúng tôi bị bám theo ít nhất trong một phần quãng đường tới đây”.
Ben lên tiếng cắt ngang. “Tại sao bà biết về vụ án mạng?”
“Sở cảnh sát thành phố Cedar. Số điện thoại của tôi là số cuối cùng Maxine gọi”.
“Bà có cho họ biết chúng tôi đang đến không?”
Bà đưa mắt nhìn Ben. “Lợi ích của họ không phải lúc nào cũng trùng với tôi. Mặc dù tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa họ cũng sẽ tới hỏi thăm mình. Một điểm cũng cần ghi nhớ”. Bà quay sang Graciela. “Cảm ơn cô, không còn việc gì nữa đâu”, bà vừa nói vừa gật đầu.
Hơi mím môi lại có vẻ không tán thành, Graciela đặt khẩu súng của Ben lên chiếc khay rồi bê khay đi ra ngoài.
“Ông Pearl, vũ khí của ông sẽ được trả lại khi ông rời khỏi ngôi nhà này”. Athenaide nói. Rồi bà quay sang tôi. “Giấy tờ của Granville có liên quan đến tất cả những chuyện này. Rosalind Howard muốn có chúng, và giờ bà ấy đã chết. Sau đó cô tới đây tìm chúng, và Maxine chết. Tại sao?”
Tôi chỉ còn biết kể lại sự thật. Tay tôi siết chặt lấy cuốn sách của Chambers. “Cái tên Cardenio có gợi lên cho bà điều gì không?”
“Vở kịch đã thất lạc?” trán bà hơi nhíu lại.
“Xin hãy làm ơn, Athenaide. Hãy cho tôi xem giấy tờ của Granville”.
“Cardenio” bà lẩm nhẩm từ này trong miệng như thể đang nếm mùi vị của nó. Rồi bà đột ngột bước lại một chiếc két có màn hình đặt dựa vào tường và bấm mã số. Một thiết bị quét vân tay tự động mở ra từ trong tường, và bà đặt ngón tay lên màn quét. Có tiếng khóa kêu tách, một luồng không khí thổi nhẹ qua khi chiếc két bật mở. Bà rút ra một cặp hồ sơ mỏng màu xanh dương rồi mang tới chiếc bàn vuông lớn kê giữa phòng. “Vì cô biết về Hamlet, tôi đoán cô đã đọc những tư liệu của văn khố liên quan tới Granville”.
Tôi gật đầu.
“Khi ông ta rời khỏi Tombstone, ông ta để lại vài bộ quần áo và mấy cuốn sách. Không có giấy tờ nào cả”.
“Không có?”
“Không có giấy tờ nào mà bản thân ông ta biết. Một lá thư được gửi tới ông ta sau khi Granville đã ra đi và bà chủ nhà của ông ta giữ lại. Bà ta được gọi là Marie Tóc Vàng , và còn có tên khác là Dollar Vàng . Bà chủ nhà này cũng chính là cụ của Jimenez, mặc dù bà ta không thích thú gì khi phải nói đến nghề nghiệp trước đây của tiền bối mình. Marie Tóc Vàng đã không bao giờ mở bức thư ra”. Athenaide rút trong cặp tài liệu ra một chiếc phong bì cũ có ghi địa chỉ bằng mực tím đã phai màu. Trong phong bì dán một con tem Anh; dấu bưu điện London. Phần trên phong bì đã bị cắt ra.
“Nhưng nó đã bị mở ra”.
“Tuần trước” bà nói. “Bởi một người cả hai chúng ta đều biết”. Bà giờ lên một đôi găng tay trắng bằng vải bông hay sử dụng trong thư viện.
Tôi ngước lên. “Roz đã mở lá thư này sao?”
“Nếu cái biệt danh kinh khủng đó là cách để cô gọi giáo sư Rosalind Howard thì đúng” Bà lấy ra một tờ giấy màu trắng ngà và cẩn thận giở ra. “Bà ấy đã hứa với gia đình Jimenez một khoản tiền lớn để đổi lấy nó, nhưng sau đó lại ra đi và nói trường Harvard sẽ tới lấy bức thư. Một lời hứa mà họ cảm thấy khó tin. Ba ngày sau, tôi xuất hiện với quyển sec trên tay, và họ quyết định đã đợi đủ lâu”.
Quay lại, bà kéo tôi đến bên chiếc bàn. “Cô hãy đọc đi. Đọc to lên”.
Chữ viết nhẹ nhàng bay bướm chay ngang tờ giấy. “Chữ viết của một phụ nữ” tôi nói, ngước mắt nhìn lên. Cả Ben cũng đã bước lại gần. Athenaide gật đầu.
Tôi bắt đầu đọc.
20 tháng Năm 1881
The Savoy, London
Jem yêu quý nhất của em ,
Tôi dừng lại. “Jem” là cách gọi trìu mến cũ của người Anh cho tên Jeremy. Những người đàn ông mà người phụ nữ thời Victoria này có thể gọi bằng cái tên âu yếm như vậy chỉ có thể là anh em trai, con trai và chồng.
Lúc này, khi ngày chúng ta một lần nữa gặp lại nhay đã gần kề, nỗi lo lắng như những cành dây leo xum xuê mạnh mẽ từ những vùng sâu thẳm nhất Congo đang siết chặt lấy em đến ngạt thở …
Hình ảnh so sánh thể hiện rõ phong cách ẩn dụ tinh tế của thời Victoria. Vậy Jem không phải là một người anh tra hay một đứa con trai. Một người chồng?
Như anh hướng dẫn, em đã tới London để tìm hiểu những mối liên hệ có thể có giữa Somerset và gia đình Howard. Em nghĩ, giống như em, anh sẽ thấy kết quả rất đáng tò mò, mặc dù cũng rất bẩn thỉu và bất hạnh. Em sẽ cố để cây bút trong bàn tay phụ nữ của mình đủ mạnh bạo để thuật lại thẳng thừng như một người đàn ông sẽ làm - để cung cấp đầy đủ thông tin - và hi vọng anh sẽ đọc chúng với tinh thần tương tự.
Đầu tiên, em đã nghĩ “Somerset” là tên một địa hạt, và ý tưởng này đã chẳng đi tới đâu cả. Tuy vậy, lời lưu ý tình cờ của một thủ thư đã khiến em nảy ra ý tưởng chạy vội tới Debrett’s và kiểm tra phả hệ các gia đình quyền quý. Trong đó, em đã phát hiện ra vào thời vua James đã từng có một lãnh địa của bá tước Somerset, và họ của gia đình bà tước Somerset là Carr – một cái tên làm em không khỏi tò mò .
“Carr” Athenaide lẩm bẩm, “Cardenio”. Bà nhìn tôi nghiêm nghị. “Đúng là đáng tò mò”. Tôi tiếp tục đọc. Những đoạn gạch chân ngẫu hứng trong bức thư khiến tôi chóng cả mặt.
Hơn nữa - anh nghĩ sao? Phu nhân của ông ta xuất thân từ gia đình Howard!!! Frances là tên của bà nữ bá tước tôi nghiệp - bà ta là em gái của người cuối cùng, nhưng không phải là người ít đang quan tâm nhất, của dòng họ này - Theophilus, huân tước Howard de Walden, người đã nhận được lời đề tặng của bản dịch tiếng Anh đầu tiên của Don Quixote .
“Quixote” Ben thở mạnh. “Có đúng vậy không?”
Tôi gật đầu, tiếp tục vừa đọc lướt bức thư vừa tóm tắt lại thành tiếng. Câu chuyện về Frances Howard và bá tước Somerset đúng là bẩn thỉu như tác giả bức thư đã viết, và nhìn chung người viết thư cho Jem đã kể lại khá chính xác.
Frances Howard là một tiểu thư tóc vàng xinh đẹp, người con gái kiêu hãnh và được cưng chiều của một trong những gia đình kiêu ngạo nhất, cũng như tham lam nhất trong lịch sử nước Anh. Khi Robert Carr bắt đầu tán tỉnh cô ta, Frances Howard đang là nữ bá tước Essex từ cuộc hôn nhân đã kéo dài sáu năm với bá tước Essex. Carr cũng là anh chàng tóc vàng đẹp trai, nhưng anh ta chỉ là một võ đồng người Scotland không xu dính túi cho tới khi lọt vào mắt nhà vua trong một lần ngã ngựa và bị gãy chân. Nhà vua đã yêu say mê anh chàng, ân sủng Carr bằng tước vị và của cải, và cưng chiều anh ta như một quý bà chiều chuộng chú chó cưng của mình.
“Chuyện gì đã xảy ra khi nhà vua phát hiện tình nhân của mình theo đuổi nữ bá tước?” Ben hỏi.
“Đức vua không ghen với phụ nữ” tôi nói. “Vua James thực ra còn động viên các nhân tình của mình lấy vợ. Vì thế khi biết được mối quan tâm của Carr với Frances, nhà vua đã quyết định chàng trai ông ta yêu quý phải có được thứ anh ta muốn, bằng mọi giá. Việc phải làm là xóa bỏ cuộc hôn nhân đầu tiên của Frances; Frances và gia đình khăng khăng yêu cầu điều này. Nhà vua đã dựng lên một hội đồng điều tra, nhưng ông ta cũng phải thường xuyên thúc giục những người này. Ngay khi cuộc hôn nhân bị hủy bỏ, nhà vua đã nâng Carr từ chỗ chỉ là một tử tước thành bá tước Somerset để Frances không bị thiệt thòi về danh vị. Đám cưới diễn ra ngay sau đó chẳng khác gì đám cưới hoàng gia. Và người ta kể lại rằng - tôi bổ sung thêm một chi tiết tác giả bức thư đã bỏ qua - nhà vua đã tới phòng ngủ của cặp tân hôn ngay buổi sáng sau đám cưới”.
“Quả là một trang sử đáng tự hào” Ben nói. “Hãy nghĩ xem Henry VIII đã tránh được bao nhiêu phiền toái nếu ông ta chỉ đơn giản đem gả Anne Boleyn cho ai đó rồi đến cùng nhân tình của mình và chồng cô ta vui vẻ theo kiểu bộ ba bất cứ khi nào hoàng thượng thích”.
“Henry cần người kế vị” Athenaide nói. “James thì không”.
“Nhà vua đã gặp may vì không cản mũi Frances”, tôi nói. “Cả Essex cũng vậy. Nhưng Carr – lúc này đã trở thành bá tước Somerset - có một nhân tình khác đã hoặc ít nhất cũng định làm điều đó. Frances đã dùng thủ đoạn dàn xếp để tình địch của mình bị tống giam vào tháp London, rồi sau đó gửi tặng người này một giỏ bánh để thể hiện sự thông cảm”.
“Vậy là bà hoàng của những trái tim này cũng biết làm bánh nữa đấy” Ben khẽ lẩm bẩm.
“Và cho thuốc độc vào” tôi kể tiếp. “Anh chàng khốn khổ chết trong đau đớn quằn quại. Frances nhận tội giết người trước tòa; Somerset thề rằng mình vô tội nhưng vẫn bị kết án. Cả hai bị kết án tử hình, nhưng nhà vua đã giảm cả hai bản án xuống thành tù chung thân. Đó là vụ bê bối lớn nhất thời vua James”.
“Nước Anh cổ kính đáng yêu” Ben nói. “Và đó là những người Granville muốn tác giả bức thư điều tra? Liệu bọn họ có liên quan gì tới Shakespeare không?”
“Theo tôi biết thì không. Nhưng họ có liên quan gì tới Don Quixote , và từ đó tới câu chuyện về Cardenio, nên cũng có thể”.
“Tiếp tục đọc lá thư đi” Athenaide giục.
Điều có vẻ hứa hẹn với việc chúng ta đang làm, em hi vọng anh sẽ đồng ý, là cuộc tình tay ba kì lạ của họ với Essex .
Athenaide nắm lấy tay tôi. “Cardenio có phải là câu chuyện về một mối tình tay ba không?”
Tôi miễn cưỡng nhìn bà. “Phải”.
“Vậy chẳng lẽ không đúng sao khi Cardenio chính là Carr, bá tước Somerset, và câu chuyện tình tay ba của anh ta với Essex với vợ ông này”.
“Không”. Tôi đã bật ra hơi quá cộc cằn so với ý định. Tôi cố gắng giải thích. “Nếu anh chàng tình nhân của nhà vua vào thời điểm đó mang họ Carr, còn bà thì đủ điên rồ để muốn đưa bóng dáng của anh ta lên sân khấu, thì ‘Cardenio’ là cái tên cuối cùng nên chọn. Nó quá lộ liễu. Có nghĩa là nguy hiểm”.
“Cô nghĩ Shakespeare là người sợ nguy hiểm?”
“Bất cứ ai còn đủ lí trí đều sợ sự hận thù của một ông vua thời Phục hưng” tôi đáp trả. “Vấn đề lớn hơn với gợi ý của bà là không phải cuộc tình tay bà nào cũng giống nhau. Trong câu chuyện, Cardenio là người yêu đều tiên và thực sự của cô gái, phải chống lại một kẻ phản bội chen ngang vào. Mặt khác, chính sử coi người chồng đầu tiên của Frances Howard là một người bất lực, từ chối cả gần gũi với vợ mình lẫn trả lại tự do cho cô ta. Carr là kẻ đến sau, cứu thoát cô vợ khỏi cuộc hôn nhân không hơn một án tù là mấy”.
“Essex bị bất lực sao?” Ben hỏi.
“Ai mà biết được?” Nhưng vị bá tước đứng đầu gia đình Howard - bác hay ông bác của Frances, tôi cũng không phân biệt được rõ nữa - gọi Essex là “quý ông bị hoạn”.
Athenaide nheo mắt. “Cô tới đây mong muốn tìm thấy điều gì đó về Cardenio, và một giả thiết quá hiển nhiên bày ra trước mắt. Tại sao lại vội vã gạt nó đi như vậy?”
“Không phải về Cardenio”.
Bà hết nhìn tôi lại nhìn sang Ben rồi ngược lại. “Cô nói lại xem nào?”
Tôi có thể cảm thấy sự phản đối của Ben đối với tôi qua thái độ lãnh đạm lạnh lùng của anh ta, nhưng tôi cần sự ủng hộ của Athenside hơn. “Chúng tôi không tới để tìm hiểu gì đó về vở kịch. Chúng tôi đến để tìm chính vở kịch. Granville nói ông ta đã tìm thấy một bản sao chép tay”.
Một thoáng im lặng nặng nề trôi qua. Một vết hằn hiện lên rõ nét giữa hai vệt lông mày của Athenaide. “Và cô nghĩ có thể tìm ra nó?” Vẻ tham lam của bà ta hiện rõ mồn một.
“Roz nói bà có thể”.
“Bằng cách nào?”
“Tôi không biết. Nhưng không phải bằng cách cố tìm ra dấu vết vài mối liên hệ với gia đình Howard. Tôi tin chắc điều này không có gì liên quan đến thứ chúng ta muốn tìm, hoặc Granville đã không muốn cố làm điều này sau khi ông ta đã tìm thấy vở kịch”.
Athenaide gật đầu nghĩ ngợi. Rồi bà chớp mắt và quay lại tôi. “Hãy đọc nốt bức thư đi”.
Em rất hài lòng về mình vì đã tìm ra mối liên hệ đầu tiên này. Ít nhất nó cũng là dịu đi nỗi buồn phải báo cho anh biết em đã hoàn toàn thất bại với đầu mối thứ hai. Em không thể tìm ra làm thế nào lại có bất cứ mối liên hệ gia tộc nào có thể tưởng tượng được giữa bá tước và nhà thơ. Em thực sự muốn anh cho em biết lí do nào đã khiến anh nghĩ tới giả thiết này .
Cả tôi cũng vậy, tôi thầm nghĩ.
“Granville nghĩ họ là bà con?” Ben hỏi. “Shakespeare và những gã Howard chuyên đầu độc người khác?”
“Chưa hết đâu” tôi nói, đồng thời đọc lướt tiếp bức thư. “Có vẻ ông ta cho rằng có mối liên quan tới một tu sĩ. Một tu sĩ Thiên chúa giáo”.
“Quả là chơi với lửa, đúng không?” Ben hỏi.
Tôi gật đầu. “Nếu giao thiệp với các tu sĩ, anh có thể mất tất cả - kế sinh nhai, lãnh địa, tất cả những gì anh sở hữu, kể cả quyền chăm sóc con cái. Nếu người ta nghĩ anh hợp tác với dòng Jesuit để chống lại Nữ hoàng, anh có thể bị treo cổ, xé xác phanh thây vì tội phản nghịch. Nhưng tác giả bức thư nói giả thiết về người tu sĩ còn có lí hơn nếu so sánh với giả thiết về gia đình Howard”.
Ben đứng sau lưng tôi cúi xuống xem xét lá thư. “Làm sao chúng ta biết Granville không phải là một gã hoàn toàn điên rồ?”
“Ông ta đã thuyết phục được giáo sư Child”. Hãy nghe này:
Có lẽ giáo sư Child có thể giúp anh biết được nhiều hơn. Em phải thừa nhận em rất ngạc nhiên khi ông ta sẵn sàng tới gặp anh - một điều rất khích lệ. Tất nhiên ông ta không dấn thân vào một vụ rắc rối như thế nếu không có suy nghĩ nghiêm túc rằng khám phá của anh là xác thực .
Vị giáo sư - không phải là một người có tính cách bốc đồng - đã dự định đích thân tới gặp Granville. Ở Tombstone. Từ Massachusetts. Không phải một chuyến đi mà người ta có thể thực hiện không cần suy tính kĩ càng vào năm 1881.
Tôi đọc lướt tới đoạn kết của bức thư, nhưng phần còn lại chỉ là những lời tâm sự không có ý nghĩa gì. Tác giả kết thúc bằng một câu của Shakespeare được gạch dưới hai lần.
Những chuyến đi kết thúc bằng cuộc hội ngộ của những người yêu nhau, tất cả những ai khôn ngoan đều biết vậy.
Em luôn nâng niu những lá thư của anh như báu vật vì chúng được gửi tới từ báu vật mà em yêu quý nhất.
Ophelia Fayrer Granville .
Opheila, tôi chợt nhói đau khi nghĩ tới cái tên này.
“Có vẻ các cô nàng Ophekia đang sinh sôi ra nhanh như thỏ vậy”. Ben nói.
“Không phải với người phụ nữ này”. Athenaide nói. “Người đàn bà bất hạnh. Người cô yêu đã không bao giờ trở về”.
“Chồng cô ấy” Ben nói. “Tác giả bức thư đã kí bằng họ Granville”.
“Cô ta giữ những bức thư của chồng” tôi nói. “Đó mới là điều đáng quan tâm. Việc lần theo dấu vết của Jeremy Granville đi qua Ophelia”.
“Vậy chúng ta cần tìm ra cô ta”. Athenaide nói.
“Và những bức thư đó” tôi đáp
“Cô nghĩ chúng vẫn còn tồn tại?” Ben hỏi.
“Tôi cho rằng Roz đã nghĩ vậy”.
Anh ta chỉ tay vào chiếc phong bì. “Không chỉ có con tem là của Anh” anh ta nói. “Cách viết của cô ta cũng vậy. Cả giọng văn. Cô gái này có vẻ cũng là người Anh”.
“Cô ấy viết từ Savoy” tôi trầm ngâm. “Vậy cô gái này không phải là người London. Cô ta có tiền, nhưng không quen biết nhiều ở thành phố này, hoặc có thể cô ta ở nhờ nhà người khác” tôi lắc đầy. Thật quá ít ỏi để bắt đầu.
“Còn một đoạn tái bút ở mặt sau” Athenaide nói.
Tôi lật mặt sau của lá thư. Ophelia đã vội vã viết thêm hai câu nữa, có vẻ sau khi đã gập thư lại chuẩn bị mang đi gửi”
Em mới nhận được sự chấp thuận từ gia đình Bacon ở Connecticut cho phép em được đọc qua các giấy tờ của tiểu thư Bacon trên đường em quay về gặp anh! Hãy viết cho em và nói cho em biết chính xác anh muốn em tìm kiếm điều gì .
Athenaide đang ngắm nhìn bức tranh của Millais treo trên bệ lò sưởi, khuôn mặt thoáng nở nụ cười. “Tôi đoán cô đã nhận ra lời đề cập đến tiểu thư Bacon”.
Ben nhìn hai chúng tôi. “Tiểu thư Bacon là ai?”
“Delia Bacon” tôi nói, đưa hai tay lên đầu. “Một nữ học giả ở thế kỉ mười chín mà nỗi ám ảnh về Shakespeare đã đẩy bà đến chỗ bị điên”.
“Nỗi ám ảnh đó là gì?” Ben hỏi.
Athenaide là người trả lời, đôi mắt bà chuyển từ bức tranh sang nhìn tôi chăm chú. “Rằng William Shakespeare người Stratford không viết những vở kịch mang tên ông”.
Tất cả chúng tôi cùng im lặng một hồi lâu.
“Thật ngớ ngẩn” Ben nói. Trong hai chúng tôi chưa ai kịp nói gì thì anh ta đã nói thêm, “đúng không?”
“Không ngớ ngẩn đâu” tôi khẽ nói. “Delia Bacon là một người rất thông minh. Vào một thời đại mà những người phụ nữ không lập gia đình có chút học vấn được gửi vào các nhà tu nữ để làm bảo mẫu, bà đã tạo lập được cho mình tên tuổi với tư cách một học giả. Bà đã tự khẳng định mình trong giới diễn giả ở New York và New England, - bà thường nói chuyện về lịch sử và văn học trước đám đông, vé cho những buổi nói chuyện của bà đều bán hết veo. Thế những niềm đam mê của bà là Shakespeare, và bà từ bỏ sự nghiệp đã phải rất khó khăn mới gây dựng được để nghiên cứu các vở kịch của ông”.
Tôi không thể nào ngồi yêu một chỗ để thuật lại câu chuyện về Delia. Tôi đứng dậy bước quanh phòng, đưa tay lướt trên những tấm thảm treo tường khiến chúng đung đưa mỗi khi tôi bước qua. “Delia nghĩ bà đã tìm ra những triết lý sâu xa xuyên suốt dưới tất cả các vở kịch của Shakespeare. Theo đuổi ý tưởng này, bà dần dần bị thuyết phục rằng người đàn ông quê ở Strantford không thể nào viết được thứ gì cao siêu đến thế. Bà đã tới nước Anh và dành cả một thập kỉ ngồi một mình trong những căn phòng chật chội, lạnh lẽo để viết cuốn sách chứng minh cho giả thiết của mình”.
Buổi sáng vùng New Mexico xuyên qua một trong những cửa sổ khung vòm, tưới đẫm ánh nắng chói chang lên sàn nhà trước mặt tôi. “Khi kiệt tác của bà cuối cùng cũng hoàn thành, bà đã trông đợi sự hoan nghênh nhiệt liệt. Nhưng bà chỉ nhận được sự im lặng, tiếp theo là những lời nhạo báng. Đầu óc người phụ nữ tội nghiệp suy sụp dưới sức ép nặng nề. Bà bị nhốt vào viện tâm thần và qua đời hai năm sau đó trong một trại điên, không bao giờ có dịp được đọc hay nghe lại dù chỉ một câu từ những vở kịch bà yêu mến; thậm chí anh trai bà còn cấm nhắc đến tên Shakespeare trước mặt em gái mình”.
“Không ngớ ngẩn” Ben nói. “Tôi xin rút lại câu nói của mình. Thật bi thảm”.
“Sự điên loạn của Delia Bacon không phải là điều đáng quan tâm” Athenaide khô khan lên tiếng. “Giấy tờ của bà mới đáng chú ý. Nếu Ophelia viết đã yêu cầu được xem qua chúng, thì…”
“Thì chúng ta có thể lần theo dấu Ophelia - và điều cô tìm kiếm - trong đống giấy tờ của Bacon” tôi kết luận.
“Theo tôi hiểu cô biết chúng ở đâu?” Ben hỏi.
“Tại thư viện Folger về Shakespeare” tôi nói. “Ngay gần Mall ở Washington D. C.”
Tọa lạc trong tòa nhà bằng cẩm thạch trắng, thư viện Folger sở hữu bộ sưu tập lớn nhất thế giới về Shakespeare - một trong những kì quan được tạo ra từ lợi nhuận thu được từ dòng vàng đen đã một thời lưu chuyển thông qua Standard Oil. Nếu có thứ gì liên quan đến Shakespeare, Folger lập tức muốn sở hữu - và những gì Folger muốn, sẽ có được bằng cách này hay cách khác. Thư viện đã có được các giấy tờ của Delia Bacon vào khoảng những năm 1960.
Đôi mắt xanh của Athenaide sáng lên. “Thật may là tôi là chủ trì một hội nghị ở Folger chiều nay”.
“Không phải là trùng hợp ngẫu nhiên đúng không?” tôi hỏi.
“Về chuyện cô gọi điện thoại hỏi về lá thư của Granville tối quá?” Athenaide nhún vai. “Đúng. Về chuyện tôi mời cô tới đây xem chúng trước khi tôi phải đi? Sai. Ý tôi chỉ muốn mời cô đi cùng nếu mọi việc suôn sẻ. Tôi cũng đã nghĩ con đường tới Ophelia có thể sẽ đi qua những giấy tờ của Bacon. Nhưng tôi chỉ là một nhà sưu tập, Katharine. Không phải một học giả. Tôi có thể tận dụng sự giúp đỡ của cô”.
“Thư viện Folger có bản gốc nào của cuốn Tuyển tập Đầu tiên không?” Ben đột nhiên hỏi.
“Một bản Tuyển tập ?” Athenaide khịt mũi coi thường. “Không, thưa ông Pearl. Thư viện Folger có bảy mươi chín bản. Khoảng một phần ba tổng số bản gốc còn sót lại tới ngày nay, cũng có nghĩa thư viện này là bộ sưu tập lớn nhất thế giới, vượt xa phần còn lại. Đứng thứ hai, một vị trí thứ hai tụt lại sau rất nhiều, là đại học Meisei tại Nhật Bản với mười hai bản, và số này hơn gấp đôi so với con số năm bản của thư viện Quốc gia Anh. Thư viện Folger là nơi đầu tiên cần đến để tìm những bản Tuyển tập ”.
“Vậy đó cũng là nơi đầu tiên Sinclair và FBI nghĩ tới để bố trí bẫy”.
“Họ sẽ có thêm việc khác để bận tâm” Athenaide nói. “Hãy nhớ có một hội nghị quan trọng khai mạc ở đó tối nay. Trong lễ khai mạc có thể làm cô quan tâm, Katharien: theo dự kiến diễn giả chủ đạo là giáo sư Howard. Và đáng lẽ ra bà sẽ nói về chủ đề Delia Bacon”.
Tôi ngồi phịch xuống.
Ben bước tới đứng trước mặt tôi. “Tới thư viện Folger là việc làm ddien rồ. Lời đề nghị của bà ta có thể là một cái bẫy” anh ta khẽ nói thêm.
“Nếu tôi muốn bẫy hai người” Athenaide chen vào, “thì lúc này cảnh sát đã có mặt ở đây rồi. Tôi muốn đưa ra cho các vị một lối thoát, tới đúng nơi các vị muốn tới. Và tôi có thể đưa các vị vào trong thư viện”.
Chúng tôi cùng quay về phía bà chủ nhà. “Bằng cách nào?”
“Có một buổi tiếp tân với champagne ở phòng đọc tối nay, tiếp theo là bữa tối tại đại sảnh. Vì tôi là người tài trợ cho hội nghị, họ sử dụng những người cung cấp thực phẩm do tôi chọn. Và tôi chắc chắn có thể thuyết phục Lorenzo sử dụng thêm hai người chạy bàn nữa”. Bà mân mê khẩu súng vẫn đặt trên chiếc bàn trước mặt. “Tôi có rất nhiều công chuyện làm ăn ở D. C. tôi là một khách hàng rất tốt”.
“Chúng ta phải tới được đó rồi mới tính chuyện lọt vào trong” Ben nói. “An ninh sân bay…”
“May cho hai người là không có an ninh sân bay nào hết. Ít nhất không phải tại Lordsburg Municipal. Đó cũng không hẳn là một sân bay. Chỉ là một đường băng và vài nhà kho chứa máy bay”.
“Tại sao bà muốn làm việc này?” tôi hỏi.
Bà cất bức thư vào cặp tài liệu và đứng dậy. “Tôi cũng muốn tìm ra phát hiện của quý ngàu Granville như các vị”.
“Bước ra khỏi đây thôi, Kate” Ben thúc giục.
Tôi chợt nghe thấy tiếng động như của một chiếc cưa máy từ đâu đó phía xa vọng ; ại. Tiếng động to dần, và nhịp điệu đều đặn của nó cũng rõ hơn. Tôi chợt hiểu ra tiếng động đó là gì. Một chiếc trực thăng.
“Tôi nghĩ đó là những người đại diện luật pháp” Athenaide bước tới bên một cửa sổ. “Tôi sợ giờ không còn là lúc để bước ra khỏi đây. Có một ngọn thủy triều trong cuộc đua tranh giữa những người đàn ông, những ai đón kịp khi nó lên sẽ dẫn tới thành công, còn nếu bỏ lỡ, cả cuộc đời họ sẽ dậm chân tại chỗ và khốn khổ… Lựa chọn của cô là gì, Katharine?”
Đó là câu nói cửa miệng của Roz.
Tôi bắt gặp Ben đang nhìn mình. “Thư viện Folger” tôi nói.