Chương 25
Cửa vào phía sau dẫn tới một tầng trệt. Ben đã loại trừ hoàn toàn phòng đọc chính, với lí do FBI chắc chắn sẽ cài nhân viên vào những người tham dự. Thay vào đó, chúng tôi đã hẹn gặp Athenaide ở phòng Các sáng lập viên, một căn phòng nhỏ kín đáo ở góc phía sau của tầng chính thư viện. Bà đã thoải mái nói rằng có thể thu xếp để dùng nó như một văn phòng riêng suốt buổi chiều hôm đó.
Sự hỗn loạn của việc phục vụ một bữa tối sang trọng cho một trăm năm mươi thực khách gồm những học giả và nhà tài trợ hàng đầu trong lĩnh vực nghiên cứu về Shakespeare làm cho việc lẻn ra khỏi nhà bếp mà không ai để ý trở nên dễ dàng. Nấp vào một góc vắng vẻ, chúng tôi cởi áo choàng ra rồi nhét vào một chiếc xe lau dọn. Sau đó chúng tôi khẩn trương chạy tới lối ra sảnh chính. Vào cuối buổi chiều thứ Sáu, nơi này vắng tanh. Ở đầu đối diện, cánh cửa dẫn vào phòng Các sáng lập viên đã mở sẵn.
Từ đầu cầu thang đi xuống một chút là căn phòng nhỏ thông sang phòng đọc chính. Ngay phía trong cánh cửa đang mở rộng, có một nhân viên bảo vệ nữa ngồi sau bàn. Ben giữ tôi lại cho tới khi chúng tôi nghe thấy có ai đó từ bên trong phòng đọc chính đi ra và đưa thẻ cho nhân viên bảo vệ - không phải là một sự đánh lạc hướng hoàn hảo, nhưng có lẽ là cơ hội tốt nhất chúng tôi có. Ben gật đầu, và tôi bước khỏi đầu cầu thang, thận trọng hết mức rón rén bước qua cánh cửa có nhân vên bảo vệ đang ngồi, đi về phía cuối sảnh chính và chui vào phòng Các sáng lập viên.
Trong phòng không có ai. Ben đóng cửa lại và khóa trái.
Vốn được xây dựng làm không gian riêng tư cho những người sáng lập thư viện, Henry và Emily Folger, căn phòng được bài trí giống như một phòng khách thời Elizabeth, với những tấm gỗ sồi ốp tường hình chữ nhật, trần nhà có treo đèn chùm, sàn lát gỗ được đánh bóng, và những ô cửa sổ có lắp kính mờ. Ở giữa phòng kê một chiếc bàn dài chạm trổ, xung quanh kê những chiếc ghế có phần không ăn nhập lắm so với phần còn lại của căn phòng. Ngự trị nổi bật trong phòng là bức chân dung lộng lẫy của Nữ hoàng Elizabeth I.
Không thấy bóng dáng Athenaide đâu cả.
Trong khi Ben đi vòng quanh kiểm tra căn phòng, tôi ngước mắt nhìn lên bức chân dung Nữ hoàng. Bộ xiêm y bằng nhung đỏ và satin màu trắng ngà được trang trí bằng vàng và ngọc trai làm nổi bật nước da sáng, những lọn tóc xoăn màu đỏ thẫm và đôi mắt đen. Một tay bà cầm chiếc rây, tượng trưng cho con người bà, Nữ hoàng đồng trinh. Người họa sĩ đã cho Nữ hoàng một khuôn mặt có thể trở nên cao quý hay tàn nhẫn.
Ben đang kiểm tra bộ cánh cửa che kín một khung cửa vòm bằng đá thì chúng tôi nghe tiếng sập cửa từ góc trái căn phòng phía đối diện. Cả hai chúng tôi cùng quay lại.
Qua một cánh cửa giấu kín trong góc khuất, tiến sĩ Nicholas Sanderson, thủ thư của thư viện Folger, vội vã lao vào phòng, trên tay ông cầm cặp tài liệu in được buộc hờ. “Tốt hơn là…” ông ta nói. Rồi sững lại ở đầu đối diện của chiếc bàn, hết nhìn tôi lại nhìn Ben, “Tiến sĩ Stanley!” ông ta lúng túng như bị nghẹn.
Một người đàn ông lịch thiệp bảnh bao với khổ người nhỏ nhắn, có giọng nói nhẹ nhàng của vùng Virginia, đôi mắt sẫm hiền lành như của một chú hươu, và chiếc mũi nhọn. Nước da của ông màu nâu sẫm bóng như tảng đá bên bờ sông, và mái tóc xoăn màu xám bao quanh chiếc trán hói của một người trung niên trông không khác Shakespeare cho lắm. Ông ta là một người say mê những chiếc nơ bướm - chiếc nằm trên cổ áo của ông chiều hôm nay có màu đỏ với họa tiết hình cánh hoa - và ưa thích những đôi giày bóng lộn kêu lách cách trên sàn nhà cứng.
“Họ - người của FBI - nói có thể cô sẽ tới. Cô làm thế nào mà qua mắt họ được?”
“Tôi đi bộ”.
“Tôi không chắc họ khoái nghe điều này lắm đâu” ông ta lạnh lùng đáp.
“Tôi mong là không. Tôi đến để yêu cầu ông giúp đỡ, tiến sĩ Sanderson”.
Ông chấp hai tay sau lưng nhìn tôi. “Cô sẽ hiểu sự miễn cưỡng của tôi. Theo như tôi hiểu, tiến sĩ Stanley, tại bất cứ chỗ nào cô xuất hiện trong vài ngày qua, những bản gốc của cuốn Tuyển tập đều có xu hướng bốc cháy cùng những tòa nhà chứa đựng chúng”.
“Các bản Tuyển tập của nhà hát Quả cầu và Harvard không bị cháy” tôi bình thản trả lời. “Chúng bị đánh cắp”.
“Cái gì?”
“Bảy mươi chín” Ben nói. “Đó là số bản gốc các vị có đúng không?”
Tiến sĩ Sanderson quay sang anh ta. “Ông là ai?”
“Hall” Ben trả lời trước khi tôi kịp giới thiệu anh ta. “Jude Hall”
Tôi cau mày, nhưng tiến sĩ Sanderson có vẻ không nhận thấy điều đó. Vậy là ông ta chưa được nghe cái tên này ghép đôi với Susan Quinn. “Đúng vậy, ông Hall” tiến sĩ Sanderson nói, sự bực bội khiến ông dài giọng ra. “Đó là con số đi kèm với một gánh nặng trách nhiệm nhất định”.
“Gần đây ông có đếm lại chúng không?” tôi hỏi.
Ông ta lập tức xù lông ra. “Nếu cô muốn nói có thể một trong số chúng đã biến mất mà chúng tôi không biết, thì tôi buộc phải cho cô hay chúng tôi rất cẩn thận với những ai tiếp xúc với chúng, ngay cả trong những bối cảnh nhẹ nhàng nhất”.
“Harvard và nhà hát Quả cầu cũng vậy” tôi nói.
“Bên cạnh hệ thống an ninh thông thường của chúng tôi” tiến sĩ Sanderson tiếp tục nói, “FBI đã có mặt ở đây từ hai ngày nay”.
“Chúng tôi vẫn lọt vào được”. Ben nói.
“Các vị có lẽ sẽ phát hiện ra thoát ra ngoài là việc khó hơn nhiều” tiến sĩ Sanderson trả miếng. “Nhưng tôi thừa nhận anh có lí. Nếu các vị cho phép có lẽ tôi sẽ tự mình đi kiểm tra lại số lượng”.
“Đợi đã” tôi nói, trong khi Ben bước tới chặn giữa tiến sĩ Sanderson và cánh cửa trong góc.
“Tại sao cản đường tôi?” tiến sĩ Sanderson hỏi, nhìn từ Ben sang tôi. “Nếu, như các vị đã nói, các vị quan tâm tới thư viện Folger và lo lắng cho những bản Tuyển tập của chúng tôi?”
“Tôi cần xem qua giấy tờ của Bacon”.
“Vậy là thứ này cuối cùng cũng không phải để cho bà Preston”. Bước lên phía trước, ông đặt cặp tài liệu đang cầm trong tay lên bàn.
Delia Bacon, phía trên cặp có ghi: Giấy tờ .
“Thật không may là phòng đọc chính đã đóng cửa để phục vụ hội nghị, và nếu cô muốn vào tra cứu trong kho lưu trữ thì câu trả lời là không. Chỉ có nhân viên cao cấp của thư viện được phép vào”.
“Ông là một nhân viên cao cấp”.
“Cô đang yêu cầu tôi tìm kiếm hộ cô chăng?” Giọng ông ta đầy vẻ bực bội. “Trong khi chính cô vừa nói hai năm rõ mười điều tôi cần làm là đếm lại số lượng Tuyển tập ”.
“ Điều này còn lớn hơn ” Lời của Roz. Tôi chợt nhận ra sau khi buột miệng.
Ông ta cau mày. “Lớn hơn việc bảo vệ bảy mươi chín bản Tuyển tập ?”
“Một bản thảo”.
Ông ta nheo mắt. “Bản thảo nào vậy?”
“Một trong những bản thảo của Shakespeare”.
Im lặng buông xuống giữa hai chúng tôi. “Một tuyên bố khá ấn tượng đấy, tiến sĩ Stanley”. Anh mắt ông hướng tới phía sau tôi. “Cô biết đấy, cô rất giống bà ta”. Ông ta đưa tay chỉ ra sau lưng tôi, và tôi quay lại nhìn bức chân dung Nữ hoàng Elizabeth. “Một Nữ hoàng vĩ đại” ông tiếp tục, “nhưng bà ta sẵn sàng dối trá đến cùng để đạt được những gì bà ta muốn”.
“Tôi chấp nhận đi vào một cạm bẫy để đề nghị ông giúp đỡ, tiến sĩ Sanderson”.
“Tôi cho rằng không hẳn như vậy, và ông Hall đang lặng im kia chắc chắn có vũ khí. Dù thế nào đi nữa, nếu cô không phải là thủ phạm, như cô nói, chiếc bẫy cũng sẽ không dành cho cô. Mặc dù theo tôi cuộc tìm kiếm của cô có gì đó liên quan tới việc những bản gốc của cuốn Tuyển tập bị đốt cháy - hay bị đánh cắp”.
“Tôi không phải là kẻ gây hỏa hoạn hay ăn cắp. Nhưng tôi đang lần theo cùng một dấu vết như hắn. Tôi muốn tới đích trước hắn. “Tôi không yêu cầu ông phải là điều gì nguy hiểm hay phạm pháp. Tất cả những gì tôi cần là một chút giúp đỡ để tìm ra đầu mối về một người phụ nữ”.
Ông ta kéo một chiếc ghế ra và ngồi xuống bàn, hai tay đặt lên trên cặp tài liệu. “Cô có gì để đổi lại?”
Tôi vẫn đứng yên. “Một phần dnah tiếng, khi tôi tìm thấy thứ đó”.
“Còn bản thảo kia?” Giọng ông ta đầy vẻ thèm muốn và tò mò.
“Nó thuộc về một thư viện”.
“Như Folger chẳng hạn?” Ông ta vẫn ngồi yên, nhưng không khí giữa chúng tôi dường như căng thẳng đến độ sắp nổ tung.
Tôi chầm chậm gật đầu.
Ông ta đẩy cặp tài liệu qua bàn. “Có phải đây là thứ cô cần không?”
“Người phụ nữ tôi vừa nói tới đã viết thư cho gia đình Bacon vào năm 1881 và được phép xem qua giấy tờ của Delia. Tôi hi vọng có thể tìm ra dấu vết của người này”.
Tiến sĩ Sanderson lắc đầu. “Tôi e rằng tư liệu chúng tôi có trong tay cũng không hơn của gia đình”.
Ben cầm cặp tài liệu lên xem xét. “Bà ta không có ở đây”. Anh ta nói, đặt cặp tài liệu xuống bàn.
“Người phụ nữ đó tên là gì?” Tiến sĩ Sanderson hỏi.
“Ophelia” tôi trả lời.
“Rất hay, với một người tìm kiếm một phụ nữ bị điên”.
“Ophelia Fayrer Granville”.
Tiến sĩ Sanderson kêu lên. “Cô đang lần theo lá thư của Granville”.
“Ông biết nó?” tôi hỏi.
“Tôi biết có một lá thư của Ophela Granville trong bộ sưu tập của chúng tôi, nhưng cô sẽ không tìm thấy nó trong danh mục tài liệu liên quan tới Bacon. Bà ta đã viết thư cho Emily Folger, một trong các sáng lập viên của thư viện này, vào đầu những năm ba mươi của thể kỉ trước. Bà Granville là con gái người bác sĩ đã điều trị cho Delia Bacon, người đầu tiên đã đưa Delia vào viện tâm thần. Ông ta có một trại tâm thần tư nhân ở Henley-in-Arden. Gần Stratford”.
“Trên sông Avon?”
“Tất nhiên là ‘trên sông Avon’. Nếu tôi muốn nói tới sông Ontario thì tôi sẽ nói rõ là Ontario. Tôi nghĩ cô cũng sẽ muốn xem cả chiếc trâm nữa”.
“Trâm?”
“Chiếc trâm cài áo được gửi cho Emily Folger cùng với bức thư. Cô đang có một bản sao của nó trên vai đấy. Một bản sao chất lượng dùng cho bảo tàng, dành riêng cho cửa hàng lưu niệm của chúng tôi. Cô không biết sao?”
Trên vai tôi, chiếc trâm bỗng trở nên nặng trĩu. Một chiếc trâm được gửi tới cùng với lá thư? Và đã được sao chép lại? Nghĩ đến đây tôi phải cố hết sức mới không bật lên thành tiếng. “Roz đã đưa nó cho tôi”.
“Không ngạc nhiên lắm” Tiến sĩ Sanderson nói. “Chính bà ấy đã nảy ra ý nghĩ chúng tôi nên chế tác những bản sao của chiếc trâm”. Ông đứng dậy, đẩy chiếc ghế về đúng chỗ cũ và cầm lại chiếc cặp chứa danh mục tư liệu về Bacon. “Bây giờ, nếu cô thứ lỗi, tôi còn có bảy mươi chín bản Tuyển tập phải đếm lại và một là thư cần lấy ra. Những việc này sẽ mất một thời gian, nhưng tôi sẽ quay lại ngay khi làm xong. Cho tới lúc đó, chừng nào các vị ở yên trong này, FBI sẽ không biết tới sự có mặt của hai người từ tôi”. Ông ta quay lại đi tới cánh cửa trong góc đã dùng để vào phòng.
“Thêm một điều nữa” tôi nói.
Ông nhún vai sốt ruột. “Trên tất cả mọi thứ khác, tôi cũng còn có một hội nghị quan trọng sẽ bắt đầu trong hai mươi phút nữa. Tôi chỉ có thể làm đến thế thôi”.
“Tên trộm. Hắn không chỉ đốt và ăn cắp. Hắn còn giết người”.
“Giáo sư Howard” ông nhẹ nhàng đáp.
Tôi gật đầu. “Tối qua hắn lại vừa giết người. Maxine Tom, tại Văn khố Preston ở Utah. Và hắn đã một lần định giết tôi”.
Tiến sĩ Sanderson nhăn mặt. “Cám ơn cô. Có lẽ cô cho phép tôi đến lượt mình cho cô vài lời cảnh báo. Người ta nói với tôi rằng bà Preston là người yêu cầu xem danh sách tư liệu này. Cô đang hợp tác với bà ta đúng không?”
“Tôi không rõ liệu đó có phải…”
“Cẩn thận đấy, tiến sĩ Stanley”.
“Về Athenaide?”
Hai đường lông mày của ông nhíu lại thành một. “Danh tiếng, cô gái thân mến, danh tiếng. Mất nó, và cô đã đánh mất phần bất tử của chính con người mình. Phần còn lại chẳng hơn gì một con vật”. Rồi ông đột ngột lao nhanh qua cánh cửa trong góc. Cánh cửa đóng lại, và tôi nghe thấy tiếng lách cách của lẫy khóa.
Một lát sau, có tiếng gõ vào cửa chính. “Athenaide đây” giọng nói bên ngoài vang lên. “Mở cửa ra”.
Đẩy tôi ra sau lưng mình, Ben rút súng ra, đồng thời dùng tay còn lại mở cửa.
“Không gặp chút may mắn nào với gia đình Howard” Athenaide vừa nói vừa bước vào, bê một chồng sách. “Bây giờ đến lượt phòng đọc chính đóng cửa”.
Ben đang định đóng cửa lại thì có một giọng nói bên ngoài vang lên, “Athenaide, đợi đã!” rồi một người lao vào ngay sau bà.
Đó là Matthew Morris.
“Tôi nhớ đã nói rõ là tôi không muốn bị làm phiền” Athenaide lạnh lùng nói.
“Tại sao bà cho rằng tôi đang đóng vai một anh chàng lang thang?” Matthew trả miếng. “Những người khác đang run lên trong… Kate!” Rồi ông ta nhìn thấy khẩu súng trong tay Ben và đứng sững lại. “Cô không sao chứ?”
“Tôi ổn. Thật đấy”.
Ben đóng cửa lại.
“Tất nhiên là cô ấy ổn” Athenaide nói.
“Vậy thì ai là chàng cao bồi đây?” Matthew hỏi.
“Bảo vệ” Athenaide nói. “Có việc gì ông cần nói với tôi khẩn trương đến vậy?”
Matthew nghi ngại nhìn khẩu súng của Ben rồi quay sang đối mặt với Athenaide. “Bây giờ có vẻ như tôi sẽ không còn đối thủ trong cuộc tranh luận tối nay. Người mà bà bảo trợ đã không có mặt”.
Đặt chồng sách lên bàn, Athenaide lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra. “Đợi đã” bà nói cộc lốc, đồng thời đi ra một góc phòng trong lúc bấm số.
“Người được bảo trợ?” tôi hỏi Matthew.
“Wesley North” ông ta nhăn mặt đáp.
Tôi hỏi liền hai câu. “Wesley North? Tác giả của Thật hơn sự thật ?”
Đó là cuốn sách đáng chú ý đầu tiên bàn luận về giả thiết coi bá tước Oxford chính là Shakespeare, và bàn luận một cách rất thuyết phục, với văn phong hàn lâm và nghiêm túc, hoàn toàn đối lập với giọng điệu của một kẻ nghiệp dư hay sinh sự.
“Chính là nhân vật này” Matthew nói. “Theo dự kiến tôi sẽ tranh luận với anh ta như là một phần của lễ khai mạc cái hội nghị trời đánh này. Tiến sĩ Sanderson dự định cho tôi đóng vai người bảo vệ lập trường chính thống, và tôi đã đồng ý chủ yếu vì không thể bỏ qua cơ hội được diện kiến nhân vật bí ẩn này”.
“Ông chưa bao giờ gặp ông ta?”
“Chưa từng thấy mặt. Mà cũng chưa có ai từng gặp mặt nhân vật này. Kể cả Athenaide, tôi dám cá. Anh ta giảng dạy trên một trường đại học trực tuyến, và chưa bao giờ dự hội nghị nào. Thật không may, có vẻ như thói quen này tiếp tục được tôn trọng”.
“Đây là hội nghị về chủ đề gì vậy?”
“Cô chưa biết sao?” Từ túi đựng máy tính, ông ta lấy ra một tờ chương trình và dúi vào tay tôi. Ben cũng lại gần đứng sau lưng tôi ngó xuống.
Hàng tít bằng chữ đỏ chạy phía trên tờ giới thiệu hào nhoáng: SHAKESPEARE LÀ AI?
Tôi ngẩng lên. “Ông đùa đấy chứ?”
“Cực kì nghiêm chỉnh” Matthew trả lời. “Mặc dù rất có khả năng đây chỉ là trò giải trí thuần túy. Sẽ có các bài tham luận về các ứng cử viên sáng giá nhất cho câu trả lời: bá tước Oxford, ngài Francis Bacon, Chistopher Marlow, Nữ hoàng Elizabeth…”
“Nữ hoàng Elizabeth?” Ben hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Vẫn còn nghiêm chỉnh hơn khối ví dujkhasc” Matthew nói, phẩy tay một cách khá bất kính về phía chân dung Nữ hoàng. “Chẳng hạn như Henry Howard, bá tước Surrey, người đã qua đời bốn mươi năm trước khi vở kịch đầu tiên của Shakespeare được công diễn. Và Daniel Defoe, người ra đời bốn mươi năm sau đó. Hay ứng cử viên mà tôi ưa thích, một người Pháp khá vô danh có tên Jacques Pierre”.
Tôi nhìn thấy tên của Matthew trên chương trình hội nghị cho sáng thứ bảy. “’Shakespeare và ngọn lửa Thiên chúa giáo bí mật’?”
“Bên cạnh Archmage Wayland Smith với ‘Shakespeare, một huynh đệ của Thập tự Hoa hồng và Các hiệp sĩ Đền Thánh’” Ben nói. “Một cuộc ganh đua gay cấn”.
“Vị phù thủy tối cao này có cuộc đời kì lạ và cực kì sống động” Matthew hài hước nói. “Tôi có chứng cứ hẳn hoi. Và trong bất cứ trường hợp nào, tôi cũng đã được thăng cấp”. Ông ta nhìn tôi với ánh mắt thương hại. “Tôi là diễn giả chủ chốt mới”.
“Hãy tìm hắn ta” tôi nghe tiếng Athenaide nói. Bà tắt máy quay lại chỗ chúng tôi. “Ông vẫn chưa hết việc phải làm đâu” bà nói với Matthew. “Hãy bảo những kẻ hay làm to chuyện đang ở trong văn phòng là chúng ta sẽ tìm anh ta”. Khi thấy Matthew không động tĩnh gì, bà nói thêm. “Làm ơn đi”.
Ông ta chần chừ. “Cô chắc là mình ổn chứ?” ông hỏi tôi.
“Chừng nào cảnh sát chưa tìm ra tôi”.
Mặt ông ta tái nhợt. “Tôi rất xin lỗi, tôi nghĩ…”
“Không sao đâu”.
Ông ta lấy một tấm card. Viết số điện thoại di động của mình lên đó, ông ta dúi vào tay tôi. “Hãy hứa là cô sẽ gọi đến nếu cần sự giúp đỡ”.
Tôi nhét tấm card vào túi. “Tôi sẽ ổn thôi, Matthew”.
“Trong khi chờ đến lúc đó” Athenaide chen vào, “Tôi muốn đề nghị ông giúp một chút”.
Ben thận trọng mở cửa, và Matthew rời khỏi phòng.
“Wesley North” tôi nói với vẻ tố cáo khi cánh cửa đóng lại.
Bà tảng lờ tôi. “Cuộc nói chuyện của cô với Nicholas thế nào?”
Nicholas ? Không ai gọi tiến sĩ Sanderson là Nicholas cả. Kể cả Roz. Tôi nhanh chóng nói với Athenaide về Ophelia, mối liên quan của bà với Delia, và việc lá thư không có trong danh mục giấy tờ của Bacon. Tuy vậy tôi yên lặng về chuyện chiếc trâm. Đó là món quà của Roz tặng tôi, và tôi chưa thấy có lí do nào đòi hỏi tôi phải chia sẻ chuyện này. “Chúng tôi đang đợi tiến sĩ Sanderson quay lại cùng bức thư” tôi nói. “Cho tới lúc đó, chúng ta tạm chấp nhận quan điểm của tôi. Bà là một Ozfordian, Athenaide”.
“ Vero nihil veius ” bà ta giang hai tay ra nói.
Tôi biết câu này. Theo tiến Latinh có nghĩa là” Không có gì đúng hơn sự thật”. Nhưng đây không chỉ là một câu nói nhàm chán ngẫu nhiên. Đó chính là câu khẩu hiệu của bá tước Oxford. Một dạng từ khóa, thuộc về giới giang hồ thời Shakespeare. Một thế giới đầy rẫy sự điên loạn.
Athenaide mỉm cười rầu rĩ. “Ông Pearl, cô ta không có ý ca ngợi tôi đã từng học ở Đại học Oxford, mà việc này làm tôi trở thành một Oxfornian chứ không phải Oxfordian. Cũng không phải cô ta ám chỉ rằng gốc rễ gia đình tôi ở Oxford, cho dù là ở nước Anh hay bên bờ sông Mississipi”. Cầm tờ giới thiệu chương trình lên, bà lật mặt sau để giới thiệu chân dung một người đàn ông mặc áo chẽn có cổ cao, cổ áo xếp nếp có viền đăng ten màu đen. Mái tóc sẫm màu và bộ râu được xén ngắn viền quanh khuôn mặt hình trái tim; sống mũi ông ta dài và kiêu lì. Ngón tay của ông ta cầm lấy một hình lợn lòi bằng vàng đeo quanh cổ bằng dải ruy băng đen.
“Gọi tôi là Oxfordian” Athenaide tiếp tục, “cô ấy muốn nói rằng tôi tin những vở kịch mà chúng ta coi là của Shakespeare thực ra được viết ra bởi người đàn ông mà hai người đang nhìn thấy chân dung. Edward de Vere, bá tước thứ mười bảy của Oxford”. Bà ta quay sang nhìn tôi, đôi mắt sáng lên thách thức. “Cô muốn nói tôi là một kẻ dị giáo”.