← Quay lại trang sách

Chương 44

Tôi bỏ chạy. Đến rìa đá, tôi cúi xuống cố leo lên sườn dốc tới lối lối ra bằng cả tứ chi, nhưng một tay tôi bị chộp lấy, và tôi bị lôi xềnh xệch xuống. Chiếc mũ bảo hộ trên đầu tôi văng ra, lăn lông lốc rồi nằm yên, chiếc đèn trên mũ trở thành vô dụng chiếu lên vách đá.

Tôi vùng vẫy, vung tay, và chiếc túi đeo yên ngựa đập mạnh vào kẻ tấn công tôi. Tôi nghe thấy hơi thở mạnh và tiếng chửi thề, và tôi vùng ra. Hắn lao theo chộp lấy tôi, và tôi khuỵu một gối xuống. Dùng chân còn lại đạp mạnh về phía sau, tôi chạm vào cái gì đó. Nhưng hắn lại bất thần ập tới, và lần này hắn chộp lấy eo tôi, quật tôi xuống đất mạnh đến mức chiếc túi văng khỏi tay tôi vào bóng tối. Trước khi tôi kịp cử động, hắn đã đè lên người tôi, hai tay chẹt lấy họng tôi.

Đó là Matthew. “ Lavinia vào ” hắn ta nói. “ lưỡi bị cắt, tay bị chặt cụt, và bị cưỡng bức ”.

Choáng váng, tôi quờ quạng định cào vào mặt hắn, nhưng hắn chộp lấy cổ tay tôi ấn xuống. Trong bóng tối, tôi thấy ánh kim loại lóe lên, sau đó tôi cảm thấy một lưỡi dao kề vào má, mũi dao gí sát vào da ngay dưới mắt phải tôi.

Tôi cứng người lại.

“Tốt hơn rồi đấy”. Buông cổ tay tôi ra, hắn lần xuống chộp lấy chiếc quần jean của tôi. “Tôi nghĩ là cưỡng bức trước”. Hắn lần một tay dọc đùi tôi. “Không phải là sân khấu mà tôi đã lên kế hoạch, nhưng cũng không sao”.

Một tiếng đập mạnh vang lên, và lưỡi dao rời ra rơi xuống đất trong khi Matthew bị kéo lên và quăng sang bên. Hắn lao vào người đã tấn công minh và bị đánh ngã vật xuống. Tôi lăn ra xa và cố đứng dậy, thở hổn hển.

Cách đó một quãng, chiếc mũ bảo hộ của tôi nằm chỏng chơ trên mặt đất, chiếc đèn chiếu một luồng sáng lạ lùng giữa bóng tối của hang động. Matthew nằm sõng soài ra dưới chân một trong những ngôi mộ. Hắn vẫn đội chiếc mũ bảo hộ trên đầu, mặc dù chiếc đèn đã bị tắt đi. Ben đứng trên người hắn, khẩu súng của anh ta chĩa vào ngực Matthew.

“Anh đang làm gì ở đây?” tôi ngỡ ngàng.

Ben trả lời, mắt vẫn không rời khỏi Matthew. “Giúp cô một tay”.

“Nhưng bằng cách nào mà…”

Tôi sờ lên má. Tôi bị chảy máu, nhưng vết cắt không nghiêm trọng lắm. “Phải, tôi đã nghĩ anh chính là hắn - tôi muốn nói tới tên sát nhân”.

“Tôi cũng đoán vậy” Ben nói.

“Nhưng anh không phải là hắn”.

“Không phải”.

“Hai người đúng là một cặp nói nhát một trời sinh đúng không nào?” Matthew hỏi.

Tôi nhìn hắn, cả người tôi run lên kinh tởm. Tất cả những cử chi, lời nói ngọt ngào hắn đã không ngớt thể hiện với tôi chỉ là dối trá - tất cả sự quan tâm, hứa hẹn bảo vệ. “Từ đầu đến giờ, thì ra là các người – ông và Athenaide”.

“ Vero nihil verius ” hắn đáp với vẻ nhạo báng. “ Đúng hơn sự thật ”.

Tôi cau mày. “Nhưng Henry…”

Hắn phá lên cười. “Đó là một chi tiết ngoài dự kiến, đúng không nào? Có lẽ ông ta nghĩ rằng cô đã giết bà lão. Cũng có thể ông ta nghĩ cô chính là tôi. Ai mà biết được? Nhưng tôi nợ cô về chuyện này. Bớt một chuyện đau đầu phải quan tâm đến. Phần còn lại phần lớn là tôi. Ở chiếc thang bên bờ sông, trong căn hộ của cô…”

“Đó là ông? Kẻ lạ mặt trong bóng tối chính là ông? Trong thư viện, tại đồi Capitol…”

“Hoan hô, em yêu quí. Cuối cùng cô cũng đã bắt kịp. Mặc dù cũng cần đến khá nhiều giúp đỡ”.

“Cô ấy đã tự mình qua mặt ông ít nhất hai lần” Ben nói. “Nên tôi sẽ để ý cẩn thận đến những lời huyeneh hoang, trừ khi ông thực sự muốn mình trông cực kì thảm hại”. Matthew quắc mắt tức giận.

“Ông cũng chính là Westley North, đúng không?” tôi hỏi.

Hắn phá lên cười. “Đừng đi quá xa như thế, Kate. Caesar tại đồi Capitol đúng là tác phẩm của tôi, tồi thừa nhận. Nhưng tôi không phải là vị giáo sư North quí hóa này. Đó là Roz”.

Roz!

“North, Wes T”, hắn nói. “ Giống như mad, north by northwesr ”.

Đầu óc tôi quay cuồng. “Roz là một người theo phái Oxfordian?”

“Không, chết tiệt. Bà ta muốn tiền. Và Athenaide sẵn sàng cung cấp rất nhiều tiền”.

Không, tôi nghĩ thầm. Hắn ta có thể đúng một phần - nhưng Roz chắc chắn còn thích cuộc đấu tay đôi giữa lí lẽ và lừa gạt hơn nhiều.

“Tôi đã sẵn sàng hài lòng vạch trần sự giả dối của bà ta” Matthew nói, “nhưng sau đó tôi phát hiện bà ta đã thực sự tìm kiếm và phát hiện ra thứ gì đó. Tôi đã cho bà ta rất nhiều cơ hội để chia sẻ bí mật, nhưng bà ta không muốn. Lạy Chúa, tôi đã phải diễn vai người hâm mộ trung thành trong nhiều năm trời, làm người bạn tâm tình của bà ta từ khi cô bỏ đi, thế nhưng khi bà ta cần một người hợp tác, bà ta đã gạt tôi ra và chạy đi tìm cô”.

“Sau khi đã đẩy tôi đi”.

Đôi mắt hắn ta long lên thâm thù. “Bằng cách nghi ngờ khả năng học thuật của cô? Đó là tôi, Kate. Roz chưa bao giờ nghĩ gì khác ngoài việc coi cô là một người xuất sắc. Không phải là học thuật chân chính … Tôi đã sáng tsc ra lời phê bình đó. Và sau đó tôi tạo ra dư luận đồn đại rằng đó là ý kiến của bà ta. Cũng khá dễ dàng, ở những giản đường luôn tràn ngập các lời đồn đại”.

Tôi bước lại gần thêm một bước, hai nắm tay siết chặt. “Tại sao?”

“Tôi phát chán việc bà ta luôn ấn tôi xuống thấp hơn mình một hai bậc. Điều cuối cùng tôi muốn trên đời này là để bà ta đá mình xuống thấp hơn nữa, để dành chỗ cho cô. Bà ta đã độc quyền cai trị lĩnh vực nghiên cứu về Shakespeare quá lâu rồi. Đã đến lúc bà ta phải ra đi, và tôi sẽ là người kế thừa. Tôi đã chính thức được bổ nhiệm ở Harvard, thề có Chúa. Nhưng bà ta đã tìm cách qua mặt tôi và ủng hộ cô”.

“Ông đang nói về danh tiếng, Matthew. Đó là thứ không thể chuyển giao được, cũng giống như sự chân thật hay danh dự. Bà ấy không thể để lại cho ông, cho tôi, hay bất cứ ai khác”.

“Có thể là không. Nhưng tôi đã tạo ra một chỗ trống cho vai chính, đúng không? Và không ai thích hợp hơn tôi để lấp đầy chỗ trống đó”.

“Vào lúc đó, đây là điểm có thể tranh luận được” Ben nói. “Tại sao lại giết Athenaide? Đối tác của ông?”

Matthew nheo mắt lại. “Roz không muốn chia sẻ kho báu của bà ta, và tôi phát hiện ra mình cũng vậy”. Cái nhìn của hắn hướng sang tôi, liếc từ mặt tôi xuống chiếc quần jean vẫn còn xộc xệch. “Cũng như các người không muốn chia sẻ kho báu của mình”.

Bàn tya Ben nắm chặt hơn lấy khẩu súng. Anh ta nói với tôi nhưng mắt vẫn không rời khỏi Matthew. “Kate. Hãy lấy tất cả những gì cô tới đây để tìm kiếm. Và nếu cô tìm thấy thứ gì đó để trói tên thối tha này lại thì cũng tốt”.

Tôi trườn ra ngoài rìa đá, trượt xuống dưới hang động tối lờ mờ phía dưới. Chiếc túi văng xuống đang nằm cạnh dấu vết của đống lửa trại cũ. Một trong hai nắp tui gần như đã bật tung ra, và cuốn Don Quixote nằm cách chiếc túi một quãng, những tờ giấy rời văng ra nằm lả tả xung quanh cuốn sách. Tôi vội vã gom chúng lại, chăm chú nhìn quanh nền hang xem còn tờ nào rơi lại không.

Nhét tất cả vào túi, tôi quay lại, tự hỏi không biết có thứ gì có thể dùng làm dây thừng được. Ở rìa đá trên đầu tôi, Ben vẫn đứng trên người Matthew.

Phía sau họ, một bóng đen đang chuyển động. Tôi sững người, và Henry lặng lẽ nhô ra khỏi bóng tối.

Không thể nào. Tôi đã giết ông ta rồi cơ mà.

Nhưng ông ta đang đứng đó, và trong tay ông ta có gì đó lóe sáng. Một chiếc kim tiêm. Một chiếc kim tiêm lắp vào một chiếc xilanh.

Roz đã bị chết bởi một chiếc xilanh… một chiếc xilanh đầy kali.

Ông ta vung tay lên, và tôi hét lớn.

Ben vùng quay lại, đập mạnh vào tay Henry, và chiếc xilanh văng khỏi tay ông ta ra rơi xuống đất. Cùng lúc đó Matthew vùng dậy, lao tới Ben. Tôi nghe thấy tiếng Ben lãnh trọn cú đánh, và khẩu súng của anh ta rơi xuống nền hang.

Henry cúi xuống định nhặt nó lên, nhưng Ben đã vung chân đá khẩu sung văng ra ngoài vùng được chiếu sáng. Một lần nữa, một khoảnh khắc phải để ý tới Henry đã khiến anh ta trúng thêm một cú đòn nữa từ Matthew.

Matthew lại tấn công lần nữa, nhưng lần này Ben đã nhao người xuống tránh đòn. Khi đứng lên trở lại, trong tay anh ta đã có một con dao. Cả Henry và Matthew cùng lùi lại một hai bước. Nhưng lập tức cả hai lại lao lên gây sức ép.

Từng bước một, hai người này buộc Ben phải lùi dần lại. Để tự vệ, Ben đành tấn công uy hiếp trước hết một người rồi chuyển sang người còn lại. Con dao vung ra, và Matthew phải lùi ra ngoài tầm, nhưng Henry sẽ có cơ hội tung ra một nắm đấm hay một cú đá. Ben bị đẩy lùi dần lại.

Tôi ngần ngừ không biết có nên chạy tới nhặt khẩu súng lên hay không. Tôi đã hiểu ra Ben đang làm gì; anh ta đang kéo Matthew và Henry ra xa lối vào hang. Và với những cú tấn công bằng dao của mình, anh ta khiến bọn họ không còn thời gian để ý đến tôi. Anh ta cũng đang lùi dần tới chỗ khẩu súng của mình, đang nằm trên mặt đất phía sau lưng anh ta. Từ quan sát của mình, tôi có thể tin chỉ vài bước nữa là khẩu súng sẽ nàm trong tầm tay của Ben.

Nếu bây giờ tôi chạy tới nhặt khẩu súng lên, những cố gắng của anh ta vì cả hai chúng tôi sẽ trở thành vô ích.

Tôi bắt đầu trườn về phía bờ đá dốc dẫn lên lối vào hang, cố gắng ẩn mình càn nhiều càng tốt trong bóng tối của rìa đá. Tới chân bờ dốc, tôi bắt đầu leo lên. Tôi nghe thấy một tiếng vút mạnh trong không khí và quay lại nhìn. Ở trên rìa đá, Matthew đã tìm thấy một thanh gỗ hay kim loaik dài ở cạnh một trong các nấm mộ và đang vung nó lên như một cây gậy. Ben đã mất lợi thế về tầm xa.

Tuy vậy, anh ta vẫn lao tới tấn công Matthew, hắn hét lớn và nện cây gậy xuống vai Ben với tiếng kêu răng rắc. Ben lảo đảo nhưng đứng thẳng ngay dậy.

Tôi quay lại sườn dốc. Tôi đã leo được nửa đường, vẫn còn ở dưới rìa đá khá xa, thì đạp phải một hòn đá rời, khiến một trận mưa đá cục ào ào lăn xuống phía dưới. Henry chỉ tay về phía tôi hét lớn, và Matthew chạy theo rìa đá, cố gắng chặn đường ra của tôi.

Tôi cố hết sức leo lên trên; Matthew tăng tốc một lần nữa, lao vào giữa bờ dốc phía trên tôi chừng vài bước chân.

Tôi nghe thấy tiếng một vật xé không khí và vội vàng nằm phục xuống. Có một tiếng phập, và Matthew khuỵu xuống, với con dao của Ben cắm ngập vào vai. Gào lên điên dại, hắn cố trườn người tới cạnh một tảng đá lớn.

“Không!” Ben kêu lên.

Nhưng Matthew cố tì mạnh người hơn vào tảng đá và đẩy. Trong nháy mắt, tất cả chúng tôi đều đờ người nhìn tảng đá bập bênh lay động. Sau đó nó lăn nhào xuống dưới, kéo theo hàng loạt những tảng đá khác. Bất thần, cả bức tường đá dốc đồng loạt trượt xuống. Ben lao đến bên tôi, đẩy tôi qua một bên vào phía đối diện của hang. Ở đâu đó, một người đàn ông hét lên thê thảm. Mặt đất rung động trong những âm thanh vang rền. Sau đó, lòng hang trở nên im ắng lạ thường.

Qua ánh sáng của một chiếc đèn bấm, đám bụi đã có cả ngàn năm tuổi cuộn lên xung quanh chúng tôi như một biển sương mù đen tối. Tôi ngẩng đầu lên. Cách tôi không xa, phía trên dốc, Ben nằm chôn một nửa dưới đống đá, một phiến granit lớn đè lên một chân. Xa hơn một chút, Matthew đang quỳ sụp xuống rên rỉ. Phía sau họ, nơi đã từng có khe hở, không còn nhìn thấy lối ra nào nữa - chỉ có một đống đá tảng kín mít.

Lối ra khỏi hang đã biến mất.

Tôi đứng dậy, loạng choạng bước tới chỗ Ben, nhưng Henry đã đến bên cạnh anh ta trước. “Tất cả những kế hoạch chu đáo nhất…” ông ta lẩm bẩm, cúi xuống Ben với cái nhìn khó chịu.

Ông ta đã đội chiếc mũ bảo hộ của tôi lên đầu mình; và ánh sáng cũng từ chiếc đèn trên mũ phát ra. Rồi tôi thấy ông ta nhặt khẩu súng của Ben lên. Tôi bắt đầu chạy. Nhưng Henry đã giơ súng lên bắn.

Cách Ben vài bước chân, Matthew ngã vật ra và nằm im. Henry đã bắn vào ngực hắn. Bước qua Ben, ông ta tới bên xác chết, và bắn một viên đạn nữa xuyên qua chiếc đèn trên mũ của Matthew.

Tôi cố kìm không kêu thét lên, và Henry quay lại.

“Đừng làm hại cô ấy” Ben hét lên, nhịp thở của anh trở nên ngắn và khó nhọc.

“Lùi lại” Henry nói, chĩa súng vào tôi.

“Tôi đã giết ông” tôi nói. “Ở nhà Athenaide”.

“Lùi lại!” ông ta ra lệnh.

Tôi loạng choạng lùi lại vài bước. “Tôi đã giết ông”.

Khuôn mặt ông ta hiện lên vẻ thương hại. “Cô bé yêu quý, cô đã quên mất rồi. Tôi là một diễn viên”.

“Nhưng đã có rất nhiều máu” tôi nói.

“Phần lớn là máu của Graciela” ông ta nhăn mặt, “mặc dù cô đã làm tôi bị thương một hai lần. Tuy vậy, tôi e rằng thứ đã bị cô giết chết là một trong những tấm rèm của Athenaide”. Một tay chĩa súng thẳng vào tôi, ông ta bắt đầu bước qua bờ đá dốc.

“Tôi không hiểu”.

“Ông ta là kẻ sát nhân, Kate” tiếng Ben vang lên trong sự im lặng. “Kẻ sát nhân thứ hai”.

Đầu óc tôi đột nhiên trở nên chậm chạp. Không phải Matthew và Athenaide. Matthew và Henry. “Vậy là ông ngay từ đầu? Ông là tòng phạm của Matthew?”

“Anh ta là tòng phạm của tôi” Henry nói. “Một người khá kiên trì bền bỉ trong suy nghĩ, nhưng lại không được nhanh nhẹn cho lắm. Anh ta làm việc rất tuyệt nếu chỉ cần làm theo sách vở - nhưng khi có ai đó làm lệch kế hoạch của anh ta, như cô đã làm ở đồi Capitol, anh ta không biết phải làm gì nữa. Trong khi biểu hiện của một nghệ sĩ lớn là khả năng biến tấu ngẫu hứng. Chẳng hạn, Roz đã khiến tôi chú ý đến ngày nhà hát Quả cầu bị cháy, và tôi đã sử dụng nói - mặc dù, không như người ta khăng khăng nói, tôi đã không đốt cháy nhà hát” ông ta phàn nàn. “Tôi đã đốt phòng trưng bày và các văn phòng. Và chính cô đã cho tôi ý tưởng biến Roz thành người cha của Hamlet buổi chiều hôm đó tại Quả cầu. Cảnh diễn của Jason thật tuyệt, đúng vậy. Cô cũng không tệ lắm, trong vai Hamlet”.

“Ông đã giết Roz?”

Vẻ tiếc nuối của ông ta hiện lên rõ hơn. “Bà ta cần phải bị chặn lại. Ít nhất đó cũng là một cái chết thật đẹp. Một cái chết của Shakespeare”.

“Nhưng cái chế của Matthew thì không”.

“Anh ta đang định qua mặt tôi. Anh ta không xứng đáng được như thế”

“Còn những người khác? Cái chết của bao nhiêu người trong số họ là do ông?”

“Hãy trả đúng việc cho đúng người. Ophelia và Caesar là tác phẩm của Matthew”.

“Ông đã làm thế nào để khiến ông ta làm những việc bẩn thỉu đó cho mình?” Ben hỏi.

Henry đã lên tới đầu phía xa của sườn đá dốc và dừng lại, lau mồ hôi trán. “Tiền tài và danh vọng. Một con mồi rất dễ câu. Nhưng ganh tị mới là động cơ thực sự thúc đẩy anh ta. Anh ta rất ghen tị với Roz”. Ông ta nhìn tôi. “Và với cô. Phần khó khăn nhất là giữ cho anh ta tập trung vào công việc. Trong việc giết người cũng như trong học thuật, anh ta rất xuất sắc về mặt đại thẻ, nhưng lại rất lóng ngóng với những chi tiết nhỏ. Tôi cho rằng đó là biểu hiện của một trí tuệ loại hai. Mặt khác, cả những cảnh tượng còn bẩn thỉu hơn cũng không làm anh ta nhụt tay”.

Khuôn mặt ông ta hiện lên sự khinh bỉ. “Như ý tưởng về Lavinia chẳng hạn”. Vẫn giơ súng chĩa vào tôi bằng một tay, ông ta bắt đầu dùng tay kia chiếu chiếc đèn bấm của mình vòng quanh nền của rìa đá. “Tất nhiên, mục đích là giết cô rồi bố trí thi thể của cô. Tôi nghĩ là trong trường hợp có cả hai người, anh ta chắc sẽ làm thành Lavinia và Bassianus dưới hang sâu. Nhưng, quả thực tại sao lại bận tâm đến điều đó, trong khi một cảnh tuyệt vời hơn nhiều đã bày sẵn ra trong tầm tay?”

Luồng ánh sáng dừng lại. “Kia rồi. Cô thấy chiếc xilanh của tôi chứ?”

Tôi gật đầu.

“Và chúng ta đều biết con dao đang ở đâu. giờ thì, tôi nghĩ Ben cũng có một chiếc đèn bấm. Hãy tìm nó”.

“Tại sao?”

“Vì nếu cô không làm thế tôi buộc phải bắn cô, và không ai trong chúng ta muốn thế”.

Tôi leo lên đến gần Ben, anh đưa cho tôi một chiếc đèn bấm nhỏ.

“Ném nó lại đây” Henry nói, chộp lấy chiếc đèn nhét vào túi áo. Quay lại nhìn Ben, ông ta lắc đầu. “Thật tiếc là anh bạn và Matthew đã không giết lẫn nhau trước khi tôi đến. Khi đó tôi đã có thể trút mọi thứ lên đầu hai người, và cứu Kate”. Ông ta quay sang nhìn tôi. “Tôi chưa bao giờ muốn lôi cô vào chuyện này, cô bé thân mến. Tôi xin lỗi. Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác”

“Cô sẽ biết cảnh tôi dàn dựng cho cô. Thuốc độc và lưỡi dao - dưới một nấm mồ, không gì khác hơn. Cái chết đệp đến thế hiếm khi được trao cho một người trần thế. Ít nhất tôi có thể dành cho cô diễm phúc đó”.

Ông ta tắt đèn. Tôi nghe thấy tiếng bước chân, và tiếng đá lăn. Sau đó chỉ còn tôi và Ben trong bóng tối.