Chương 5 TIN TỨC VỀ FRANÇOIS GERMAIN
Ông de Graün tiếp tục báo cáo:
“Cách đây khoảng mười tám tháng, cậu trai trẻ tên là François Germain ấy từ Nantes đến Paris để nhận việc ở Ngân hàng Noël và Công ty.
“Qua những lời thú nhận của Thầy Đồ và một số lá thư tìm được trong người lão, người ta biết rằng có một tên bợm đã nuôi con của lão và làm cho cậu ta hư đốn để sau này đẩy cậu ta vào con đường tội lỗi, tên bợm này đã nói toạc ra ý đồ bẩn thỉu của chúng hòng dụ dỗ cậu ta giúp chúng thực hiện những âm mưu biển thủ tiền nong và giả mạo giấy tờ ở Ngân hàng Noël và Công ty nơi cậu ta đang làm việc.
“Cậu ta rất bực bội. Từ chối thẳng thừng; nhưng không muốn tố cáo người đã nuôi nấng mình, cậu ta viết một lá thư nặc danh cho ông chủ ngân hàng, báo cho ông hay về các âm mưu đang được toan tính, rồi bí mật rời khỏi Nantes để tránh những kẻ muốn lợi dụng cậu ta làm công cụ và đồng lõa.
“Bọn khốn kiếp ấy biết Germain đã bỏ đi, bèn đến Paris móc nối với Cánh Tay Đỏ để lùng sục cậu ta, hẳn với những ý đồ độc ác vì cậu ta đã biết rõ mưu đồ của chúng. Sau nhiều lần tìm tòi lân la, chúng đã phát hiện ra nơi cậu ta cư trú; nhưng đã quá muộn. Vài ngày trước đó, Germain đã chạm trán với kẻ mà trước đây đã thử cám dỗ mình và đoán ra ngay lý do tên này đến Paris để làm gì, cậu ta đột nhiên thay đổi chỗ ở. Cậu con trai của Thầy Đồ lại một lần nữa thoát được những kẻ muốn truy hại mình.
“Tuy vậy, cách đây khoảng chừng sáu tuần, bọn chúng lại dò biết được rằng cậu ta ở phố chợ Temple, số nhà 17. Một đêm trên đường trở về nhà, suýt nữa thì cậu ta bị phục kích. Lão Thầy Đồ đã giấu Điện hạ chi tiết này.
“Germain đoán biết nguyên nhân sự việc liền rời bỏ ngay phố chợ Temple và hiện nay cư trú ở đâu thì không ai biết nữa. Khi truy tìm đến đấy thì tên Thầy Đồ bị trừng trị.
“Cũng cùng thời điểm này, Điện hạ ra lệnh tiếp tục cuộc dò xét.
“Kết quả như sau:
“François Germain đã sống khoảng độ ba tháng trong căn nhà số 17 phố Temple này, thói ăn nết ở của hầu hết những người ở đấy đều rất đáng chú ý, Germain được mọi người trong nhà yêu mến vì vui vẻ, hay giúp đỡ người khác, tính tình cởi mở. Mặc dù phải sống tằn tiện do thu nhập hoặc lương bổng ít ỏi, cậu ta vẫn rất thông cảm và tận tình chăm sóc một gia đình bần cùng ở tầng sát mái.
“Khi hỏi ở phố chợ Temple về nơi ở mới của François Germain và nghề nghiệp hiện nay của cậu ta thì người ta nói rằng cậu ta làm việc ở một văn phòng hoặc là ở một cửa hàng nào đó vì đi làm rất sớm và mãi đến mười giờ đêm mới về.
“Người duy nhất biết rõ hiện nay cậu trai trẻ ấy ở đâu là một người cùng thuê phòng ở căn hộ ấy, một thiếu nữ dường như rất thân mật với cậu ta; một cô thợ trẻ, hay làm đỏm, khá xinh đẹp thường gọi là cô Rigolette. Cô ở cạnh phòng của François Germain, phòng ấy từ ngày cậu ta bỏ đi, vẫn đang đợi khách thuê. Nên lấy cớ hỏi thuê để mà dò hỏi thêm sau này.”
– Rigolette à? – Murph bất thần hỏi, và sau đó ra chiều suy nghĩ. – Rigolette à! Cái tên nghe quen quen.
– Ái chà chà! Thưa ngài Walter Murph, – Nam tước cười cười – làm sao mà một ông chủ gia đình nghiêm nghị và đáng kính như ông lại quen biết mấy cô thợ trẻ nhỉ! Sao mà cái tên Rigolette lại quen thuộc đối với ông được nhỉ! Chà chà! Eo ơi! Eo ơi!
– Chính như thế đấy! Điện hạ buộc tôi phải tìm được những mối liên hệ, đến là kỳ cục; mà ông không nên lấy làm lạ, Nam tước ạ, khoan! Ừ phải! Đúng thế rồi, bây giờ thì tôi nhớ ra rồi! Khi Điện hạ kể cho tôi nghe chuyện Marie, Người đã không nhịn cười được vì cái tên Rigolette khá ngộ nghĩnh ấy! Cứ như là tôi còn nhớ được, thì cái tên đó là tên cô bạn gái ở trong nhà tù của Marie đáng thương.
– Sao? Như vậy thì lúc này cô Rigolette hóa ra vô cùng quý giá đối với ta. Tôi báo cáo tiếp nhé:
“Có thể được việc đấy nếu ta thuê phòng trống ở căn hộ phố chợ Temple. Chưa có lệnh phải tìm hiểu kĩ thêm, nhưng qua một vài câu bất chợt nghe được ở bà gác cổng thì có nhiều lý do để tin rằng không những có thể khai thác được ở trong căn hộ ấy những tin tức chắc chắn chính xác về cậu con trai của Thầy Đồ từ cô Rigolette mà Điện hạ lại còn có thể quan sát được ở đấy những tập tục, những nghề kiếm ăn và cả những nỗi khốn cùng mà Người không thể ngờ tới.”