← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 3 CUỘC CHẠM TRÁN

Đêm đã xuống, trời quang và lạnh.

Theo ý lão Thầy Đồ, mụ Vọ đã cùng tên cướp đến chỗ đường trũng cách xa bờ mương và gần ngã tư nơi Cá Trê đang chờ cùng chiếc xe ngựa thuê.

Tập Tễnh ngồi rình chờ lúc Marie quay về sẽ dụ cô vào bẫy bằng cách giả vờ xin cô tới giúp nó cứu một bà già đang lâm nạn.

Thằng con lão Cánh Tay Đỏ bước vài bước ra ngoài rãnh để phát hiện cô gái. Nó vểnh tai nghe từ xa Marie nói chuyện với chị nông dân.

Marie không đi một mình, mọi việc hỏng bét. Tập Tễnh vội vàng tụt xuống rãnh và chạy báo cho mụ Vọ.

- Có ai đó đi cùng với con bé. - Nó nói nhỏ và thở hổn hển.

- Mong “Thằng què cắt họng nó đi”, cái con bé khốn nạn ấy. - Mụ Vọ giận dữ kêu lên.

- Nó đi với ai? - Lão Thầy Đồ hỏi.

- Có lẽ nó đi với mụ nông dân ban nãy qua đây với con chó lớn theo sau. Tôi nhận ra tiếng đàn bà. - Tập Tễnh nói. - Này các người có nghe thấy tiếng guốc của bọn họ không?

Thật vậy, trong sự im lặng của đêm, tiếng guốc gõ trên đất rắn vì băng giá vang lên từ xa.

- Chúng có hai người… tao có thể đảm nhận con bé áo choàng xám, nhưng còn con kia? Làm thế nào bây giờ? Lão già thì không nhìn thấy… và thằng Tập Tễnh thì quá yếu không thịt nổi con bạn nó. Ma quỷ bắt nó đi. Làm thế nào bây giờ? - Mụ Vọ nhắc lại.

- Tôi không khỏe, nhưng nếu bà muốn, tôi sẽ nhảy vào ôm lấy chân mụ nông dân có con chó, tôi sẽ cào và cắn mụ, tôi không buông tha mụ!… Trong lúc đó, bà sẽ tóm lấy cô gái… bà… bà Vọ ạ!

- Nhưng nếu chúng kêu và chống cự, người trong trang trại sẽ nghe thấy, - mụ Vọ nói - người ta sẽ có đủ thời giờ ra cứu chúng trước khi chúng ta kịp chuồn ra xe của Cá Trê, thật không dễ gì bắt nổi một con đàn bà khi nó chống cự lại.

- Và chúng lại có một con chó lớn nữa. - Thằng Tập Tễnh nói.

- Úi chà, úi chà! Nếu chỉ thế thôi thì một cú đá của tao cũng đủ làm vỡ mõm con chó của bọn chúng. - Mụ Vọ nói.

- Chúng đang lại gần, - thằng Tập Tễnh vừa nói vừa vểnh tai nghe những tiếng bước chân từ xa - chúng đang đi xuống mương đấy.

- Này, có ý kiến đi, đại ca, - mụ Vọ nói với lão Thầy Đồ - lão bảo nên làm thế nào bây giờ, lão Trùm?… Lão câm rồi à?

- Hôm nay thì chịu, chẳng làm gì được nữa đâu! - Tên cướp trả lời.

- Thế còn một nghìn franc của ông mặc đồ tang? - Mụ Vọ kêu lên. - Đành để đi tong à? Không thể nào, thế dao của lão đâu? Dao của lão đâu, đại ca? Tao sẽ giết phăng con mụ cùng đi cho khỏi vướng, còn con bé kia, tao và Tập Tễnh sẽ nhét giẻ vào miệng nó.

- Nhưng ông mặc đồ tang không muốn có ai bị giết, vậy thì chúng ta sẽ coi cái mạng ấy là một khoản phải thêm trong bản thanh toán mà ông ta phải trả cho chúng ta, nếu ông ta không muốn là tòng phạm.

- Chúng nó đó!… Chúng đang đi xuống. - Thằng Tập Tễnh thì thầm.

- Này bà Vọ, - thằng Tập Tễnh sợ hãi kêu lên, giơ hai tay về phía mụ Vọ - giết nó ư, thật là quá! Ôi! Không, không!

- Con dao của lão! Tao đã bảo mà… - Mụ Vọ nói rất khẽ, không để ý đến lời can ngăn của thằng Tập Tễnh và vội vàng cởi giày ra. - Tao tháo giày ra, - mụ nói tiếp - để có thể nhẹ nhàng theo sau tóm cổ nó. Trời đã tối rồi nhưng tao vẫn nhận ra con bé khoác áo choàng và tao sẽ giết con kia.

- Không! Hôm nay không được việc đâu! Nhất định sẽ phải để ngày mai! - Tên cướp nói.

- Lão sợ hả? Đồ hèn! - Mụ Vọ nói với thái độ khinh bỉ dữ dội.

- Tao không sợ đâu, - lão Thầy Đồ trả lời - nhưng mụ có thể không thành công và sẽ làm hỏng bét.

Con chó đi theo, đánh hơi thấy bọn cướp nấp ở chỗ đường trũng, nó dừng lại, sủa như điên và không chịu nghe theo tiếng gọi lặp lại nhiều lần của Marie.

- Lão có nghe tiếng chó của bọn chúng sủa không? Chúng nó kia rồi, nhanh lên, dao của lão đâu, nếu không… - Mụ Vọ lên tiếng đe dọa.

- Vậy thì lại đây mà dọa! - Lão Thầy Đồ nói.

- Hỏng rồi, quá muộn rồi! - Mụ Vọ kêu lên sau một lúc chăm chú lắng nghe. - Chúng đã đi qua rồi… lão sẽ phải trả giá! Cút đi, đồ chết treo! - Mụ giận dữ vừa nói vừa giơ quả đấm về phía tên đồng bọn. - Vì lão mà mất toi một nghìn franc đấy.

- Một nghìn, hai nghìn, ba nghìn trái lại vẫn có thể kiếm được. - Lão Thầy Đồ nói với giọng quyền lực. - Hãy nghe tao mụ Vọ, - lão nói tiếp - mụ sẽ hiểu liệu tao không đưa dao cho mụ có phải là sai lầm không… Mụ sẽ cùng Cá Trê đưa xe quay lại chỗ ông mặc áo tang, nói với ông ta là hôm nay không thể làm gì được, nhưng ngày mai nhất định sẽ xong việc.

- Thế còn lão? - vẫn chưa nguôi cơn thịnh nộ, mụ Vọ lẩm bẩm.

- Nghe tiếp đây, con bé chiều nào cũng một mình đến gặp lão cha xứ. Nếu hôm nay nó gặp người nào đó thì chỉ là sự tình cờ, chắc ngày mai chúng ta sẽ gặp may. Ngày mai mụ sẽ trở lại đây vào giờ này ở ngã tư với Cá Trê và xe ngựa.

- Thế còn lão thì sao?

- Thằng Tập Tễnh sẽ dẫn tao đến chỗ trang trại con bé ở. Thằng nhóc sẽ nói rằng bọn tao bị lạc, rằng tao là bố nó, một người thợ máy nghèo bị mù vì tai nạn, rằng bọn tao đi Louvres* đến nhà một người họ hàng có thể giúp đỡ bọn tao, rằng bọn tao lạc trong cánh đồng vì muốn đi đường tắt. Bọn tao xin được ngủ lại ở trang trại trong một góc chuồng bò. Chuyện đó chắc sẽ không bị từ chối, những người ở đó sẽ tin như thế và cho bọn tao ngủ nhờ. Thằng Tập Tễnh quan sát kĩ các cửa ra vào, cửa sổ và lối đi trong nhà. Chắc bọn này sẵn tiền, gần đến ngày nộp tô mà. Tao, xưa tao cũng có đất, - lão nói giọng cay đắng - tao hiểu chuyện đó. Chúng ta đang ở thượng tuần tháng Giêng, đây là thời điểm tốt, thời điểm mà hạn trả đã đến… Trang trại, như mụ nói, nằm ở nơi vắng vẻ, một khi đã thông tỏ đường ra lối vào, ta có thể trở lại đó với đồng bọn, đây là một vụ cần chuẩn bị kĩ…

Một cung điện cũ của hoàng gia Pháp nằm ở bờ phải sông Seine, thuộc trung tâm thành phố Paris.

- Vẫn xứng là trùm, nhiều bản lĩnh thật! - Mụ Vọ dịu giọng nói. - Nói tiếp đi, đại ca.

- Sáng mai, lẽ ra phải rời trang trại, tao sẽ bịa ra một bệnh làm tao không thể nào bước đi được. Nếu họ không tin, tao sẽ chỉ cái vết thương còn lại từ ngày tao phải “xiềng” mà cho đến giờ vẫn chưa hết đau. Tao sẽ nói đó là vết bỏng mà tao đã bị một thanh sắt nung đỏ chạm phải khi đang làm thợ máy, người ta sẽ tin tao. Như thế tao sẽ ở lại trang trại, gắng để thằng Tập Tễnh có đủ thời giờ quan sát kĩ mọi nơi cho đến chiều, lúc con bé ra đi với cha xứ như thường lệ, tao sẽ nói là tao đã khá hơn và có thể rời đi. Thằng Tập Tễnh và tao sẽ theo sát con bé từ xa, bọn tao sẽ chờ nó ở đây, trong rãnh này. Đã biết bọn tao, chắc con bé không nghi ngờ gì khi gặp lại, bọn tao sẽ lại gần nó và một khi nó ở trong tầm tay tao và thằng Tập Tễnh, nó sẽ bị tóm và món tiền một nghìn franc sẽ về tay ta. Chưa hết, trong hai hoặc ba ngày, chúng ta có thể thông báo tình hình trong trang trại cho Cá Trê hoặc những đứa khác và ăn chia với chúng nếu trúng quả, bởi vì chính ta đã tăm trước kia mà.

- Này lão không đồng tử, không ai cừ bằng lão - mụ Vọ vừa nói vừa ôm hôn lão Thầy Đồ. - Nhưng nếu chiều mai con bé không đưa cha xứ về thì sao?

- Thì chúng ta lặp lại chiều hôm sau. Đó là miếng mồi không cần ăn sống nuốt tươi, vả chăng như vậy sẽ tăng thêm chi phí cho bản thanh toán của ông mang đồ tang. Vả lại, khi ở trong trang trại, tao sẽ xem xét cẩn thận, sau khi đã nghe ngóng, xem liệu chúng ta có may mắn tóm được con bé bằng cách đã định hay không, nếu không, chúng ta sẽ tìm cách khác.

- Được đấy, ông lão của tao! Kế hoạch của lão tuyệt lắm. Vậy đại ca, sau khi lão trở thành tàn tật hoàn toàn, lão chỉ cần làm cố vấn cho bọn cướp thì cũng sẽ kiếm nhiều tiền như bọn luật sư. Nào, hôn mụ Vọ của lão đi nào, nhanh lên… Bọn nông dân ấy ngủ sớm như gà. Tao chạy đi tìm Cá Trê đây. Sáng mai lúc bốn giờ, tao sẽ ở chỗ ngã tư đường với gã và xe ngựa, ít ra là từ đây đến đó người ta không bắt gã vì đã giết chồng chị bán sữa ở phố Vieille-Draperie. Nhưng nếu không phải gã thì là một người khác, bởi vì chiếc xe là của ông quý tộc mang tang, người đã dùng nó. Mười lăm phút sau khi đã đến ngã tư, tao sẽ ở đây chờ lão.

- Nhất trí!… Ngày mai, mụ Vọ nhé!

- Tao quên chưa đưa sáp cho thằng Tập Tễnh để nếu cần thì lấy dấu cái khóa trong trang trại! Này, mày biết dùng cái này không hả? - Mụ Vọ vừa cười vừa đưa một miếng sáp cho thằng Tập Tễnh.

- Được, được, bố tôi đã dạy tôi. Tôi đã lấy cho bố tôi dấu lỗ khóa chiếc hộp nhỏ bằng sắt của ông chủ tôi, lão lang băm ấy cất trong buồng tối.

- Hay quá! Và để sáp khỏi dính, nhớ phải ủ ấm sáp trong lòng bàn tay để thấm ướt nó.

- Biết rồi, biết rồi! - Thằng Tập Tễnh nói. - Nhưng bà biết đấy, tôi sẽ làm tất cả những gì bà đã dặn tôi… Vì bà đã yêu tôi chút xíu, phải không?

- Tao yêu mày chứ!… Tao yêu mày như tao đã được cố đại đế Napoléon để lại mày cho tao! - Mụ Vọ vừa nói vừa ôm hôn thằng Tập Tễnh, phỉnh nó như con vua cháu chúa. - Ngày mai nhé… Đại ca!

- Mai nhé! - Lão Thầy Đồ nhắc lại.

Mụ Vọ quay lại chỗ chiếc xe ngựa.

Lão Thầy Đồ và thằng Tập Tễnh ra khỏi đường trũng và đi về phía trang trại: ánh sáng lọt qua các cửa sổ giúp chúng định hướng.

Một định mệnh lạ kỳ đã đưa Anselme Duresnel đến với vợ lão, người mà lão chưa hề gặp lại từ ngày bị kết án khổ sai.