Chương 10 THẰNG CÒM CHIẾN THẮNG
CHƯƠNG X
THẰNG CÒM CHIẾN THẮNG
Hề Giấm kể tiếp:
– Vâng thì, trong lúc đó, thấy bị mọi người bỏ rơi, Thằng Còm đành nhắm mắt phó mặc cho số phận rủi may. Sáng rõ, tất cả lũ trẻ thức dậy, chuẩn bị ra đi cùng lũ thú vật. Chặt Đôi mở cửa sập, điểm danh và phát bánh cho mọi người. Lũ trẻ trèo xuống thang và Thằng Còm, sợ chết khiếp đi được, chui vào một xó vựa cùng với con rùa, cả hai không dám động đậy. Nó nhìn những đứa trẻ khác lần lượt đi dần và nó sẵn sàng có bao nhiêu cũng đem cho hết để được như bọn chúng. Thế rồi đứa cuối cùng cũng đi nốt. Tim thằng bé khốn khổ đập thình thịch. Nó hy vọng may ra thì lão chủ quên nó đi. Ôi, lầm to! Bỗng nó nghe thấy Chặt Đôi đứng ở dưới chân thang gọi to: “Thằng Còm, Thằng Còm đâu rồi?” – “Dạ, thưa ông chủ, con đây ạ!” – “Xuống ngay lập tức, không thì tao lên trên đó bây giờ.” Thằng Còm tin là nó sắp chết đến nơi. Chân tay run lập cập, nhớ đến giấc chiêm bao, nó tự bảo: “Thôi rồi! Sa lưới rồi, bé muỗi mòng ơi! Nhền nhện sắp ăn thịt mày.” Nhẹ nhàng đặt con rùa xuống sàn nhà như để nói lời từ biệt, vì nó cũng đã gắn bó với con vật. Thằng Còm đến gần cái cửa sập, vừa đặt chân lên nấc thang để trèo xuống thì đã bị Chặt Đôi túm ngay lấy ống chân khẳng khiu như ống sậy kéo tuột xuống rõ mạnh.
– Thật tiếc là ông trùm khu Tiểu Ba Lan lại không ở đây! Thằng Chặt Đôi sẽ được một mẻ nhớ đời. – Mũ-trùm-xanh nói. – Chính những lúc thế này thì có sức khỏe hay biết mấy!
– Đúng đấy, chú chàng ạ! Nhưng khốn thay Ông Trùm lại không có ở đó! Lúc ấy, Chặt Đôi tóm lấy lưng quần thằng bé, xách bổng nó đem về cái ổ của hắn, nơi hắn xích con khỉ vào ngay chân giường hắn nằm. Chỉ mới thấy thằng bé mà con khỉ đã nghiến răng kèn kẹt như nổi cơn hung, lao vào Thằng Còm như muốn ăn thịt nó, kéo căng hết cỡ sợi dây xích.
– Khổ thân Thằng Còm, làm thế nào mà thoát được đây?
– Con khỉ mà tóm được mày, thì chết không kịp ngáp em ơi!
– Mẹ kiếp! Nghe mà rùng mình, – mũ-trùm-xanh nói – tao ấy à, trong lúc này thì một con rệp tao cũng không nỡ giết. Các bạn ơn, các bạn thấy thế nào?
– Tao ấy à? Tao cũng thế!
– Cả tao nữa!
Giữa lúc đó đồng hồ trại giam điểm ba giờ ba khắc.
Bộ Xương ngày càng lo là chẳng còn đủ thời gian nữa, quát rõ to. Hắn bực tức vì những câu đế như vậy chứng tỏ nhiều phạm nhân đã thực sự mềm lòng:
– Này, quân ta! Có im đi không? Bao giờ nó mới kể cho xong, cái thằng kể chuyện chết toi này, nếu chúng bay cũng bắt chước, bô bô lắm lời như nó?
Những câu đế nín hẳn.
– Mọi người đã rõ: phải vượt biết bao khó khăn, Thằng Còm mới quen được với con rùa. Thế mà ngay cả những đứa trẻ can đảm nhất, chỉ mới nghe đến tên Gargousse cũng đã run sợ rồi, thì khi thấy chủ lôi đến tận nơi nhốt con vật, thằng bé chẳng sợ chết khiếp. “Ông chủ ơi, xin ông tha cho con!” Hai hàm răng va cầm cập như đang lên cơn sốt, Thằng Còm tội nghiệp kêu khóc van lạy. “Xin ông tha cho con, con không dám thế nữa đâu, con xin hứa.” Nó bảo nó không làm thế nữa đâu mà chẳng biết là nói những gì. Vì nó có làm gì đâu mà phải tự trách mình? Còn Chặt Đôi thì bắt đầu cần chuyện đó. Mặc thằng bé giãy giụa, la khóc, hắn ấn thằng bé đến tầm với của con khỉ để con này túm chặt lấy thằng bé.
Cử tọa mỗi lúc một thêm chú ý, thêm run rẩy, hồi hộp.
– Mình bỏ về thì ngu thật! – Ông gác lại sán gần thêm nữa.
– Vẫn chưa đến đâu! Chưa đến chỗ hay nhất đâu! Khi Thằng Còm cảm thấy những ngón tay lông lá của con khỉ túm lấy đầu và cổ mình, tưởng rằng đã bị con khỉ sắp ăn thịt, như người bị mê sảng, nó vừa hét vừa rên rẩm làm cho ngay đến cọp cũng phải động lòng. “Con nhền nhện trong giấc chiêm bao! Lạy Chúa lòng lành! Con nhện trong giấc chiêm bao… Hỡi muỗi mòng kim tuyến ơi, cứu tôi với!” – “Mày có câm đi không? Mày có câm không?” Chặt Đôi đá nó mấy cái rõ mạnh, vì sợ người ta nghe thấy tiếng thằng bé la khóc. Nhưng chỉ sau một phút, chẳng còn gì phải e ngại nữa! Thằng Còm không còn giãy giụa kêu la, nó quỵ xuống nhợt nhạt như tàu lá, mắt nhắm nghiền, chân tay run lẩy bẩy như trong những ngày rét lớn đầu năm, còn con khỉ thì đánh nó, giật tóc và cào cấu. Đôi lúc con vật hung dữ lại dừng tay, đưa mắt nhìn chủ như là hai đứa đã cùng nhất trí với nhau vậy. Còn thằng Chặt Đôi thì cười sặc sụa, cười to đến nỗi, dù thằng bé có la lối mấy đi nữa, cũng chẳng ai nghe thấy vì tiếng cười át hết. Tưởng chừng như được khích lệ, con Gargousse lại càng lăn xả vào thằng bé hơn.
– Chà, con khỉ khốn kiếp! – Mũ-trùm-xanh quát lên. – Tao mà túm được đuôi mày, tao sẽ quay tít mày mấy vòng rồi lẳng mày đi như bắn ná cao su để đầu mày vỡ tan trên đá lát đường.
– Con khỉ khốn nạn, nó hung ác y như người!
– Ai hung ác bằng nó được?
– Chẳng thể hung ác hơn người đâu! – Hề Giấm nói tiếp. – Thế thằng Chặt Đôi thì sao? Nghĩ xem! Sau đó hắn còn làm thế này: Hắn tháo sợi xích quấn ở chân giường ra, sợi xích ấy dài lắm. Hắn gỡ thằng bé sợ gần chết ra khỏi tay con khỉ, lấy đầu kia sợi xích xích Thằng Còm lại để mỗi đầu sợi xích buộc một đứa, giằng lấy nhau ngang thắt lưng và chỉ cách nhau khoảng chừng một mét.
– Thấy cái phát minh mới chưa?
– Ờ nhỉ! Đúng là có những con người còn ác hơn loài vật hung dữ nhất!
Chặt Đôi, con khỉ và Thằng Còm
Khi Chặt Đôi giỏ trò ấy ra, hắn liền bảo con khỉ, con khỉ có vẻ hiểu được chủ. Cả người và thú quả là xứng với nhau, vì hiểu được nhau mà! “Này, Gargousse, mày đã bị dắt đi làm trò, giờ đến lượt mày được dắt lại đấy! Thằng này sẽ là khỉ của mày đấy! Nào! Đứng lên, Thằng Còm kia! Hay là để tao bảo con Gargousse dần cho!” Thằng bé khốn khổ quỵ hai đầu gối, chắp hai tay lại, không nói nên lời, hàm răng đánh cầm cập. “Này, bắt nó đứng lên đi, Gargousse, nếu nó cự nự không chịu, cứ làm như tao đây này!” Vừa nói hắn vừa đánh thằng bé một thôi một hồi rồi trao que đòn cho con khỉ. Quý ngài cũng biết, trời sinh giống khỉ rất giỏi bắt chước, nhưng với con Gargousse thì không một con khỉ nào vượt được nó về mặt này. Thế là nó cầm ngay cái roi và xông về phía Thằng Còm. Thằng bé buộc phải đứng dậy, đứng thẳng người thì thật ra nó cũng chỉ xấp xỉ tầm vóc con khỉ. Thế rồi Chặt Đôi ra khỏi buồng, xuống cầu thang, gọi Gargousse đi theo. Con khỉ vừa đi vừa lấy roi vụt Thằng Còm rõ lâu, lùa nó đi cứ như lùa nô lệ. Thế rồi cả bọn đi vào mảnh sân cái nhà rách của Chặt Đôi. Tên này muốn giở trò vui ở đây: hắn đóng chặt cửa phía trông ra đường, ra hiệu cho con Gargousse lấy roi vụt, bắt thằng bé phải chạy vòng quanh sân. Con khỉ y lời, lùa đánh Thằng Còm chạy đúng kiểu như thế, còn Chặt Đôi thì cứ ôm bụng cười. Các ngài có tin là cái trò độc ác ấy đã đủ thỏa mãn hắn không? Chao ôi! Lầm to. Vẫn chưa bõ, cho đến lúc đó thì Thằng Còm mới chỉ bị sây sát, bị đòn bằng que đập thảm và sợ chết khiếp mà thôi, thằng Chặt Đôi còn nghĩ ra cái mẹo tai quái này nữa kia! Để làm con khỉ thêm tức giận, Thằng Còm lúc này đã thở không ra hơi và sợ gần chết, Chặt Đôi còn túm tóc thằng bé đánh tới tấp, ra hiệu cắn cấu, đẩy nó cho con khỉ mà bảo: “Ục, ục!” Sau đó hắn lại dử cho con vật thấy miếng tim cừu như bảo: “Phần thưởng của mày đây này.” Ôi! Vậy thì các ngài ơi! Thật là một cuộc biểu diễn ghê gớm. Các bạn hãy hình dung một con khỉ lớn, lông đỏ, mõm nhọn, nghiến răng kèn kẹt như một kẻ bị quỷ ám, giận dữ lao như điên cuồng vào thằng bé tội nghiệp. Thằng bé không tự vệ được, vừa mới bị tấn công đã ngã dúi dụi, nằm úp sấp mặt xuống đất để tránh. Được thể, con Gargousse, luôn được chủ khích lệ, còn trèo lên lưng thằng bé, túm lấy gáy mà cắn đến tóe máu. “Ôi! Con nhền nhện trong giấc mộng! Con nhền nhện!” Thằng Còm ú ớ kêu không ra tiếng, chắc là chết đến nơi, không cách nào thoát được. Bỗng nghe thấy tiếng đập cửa: Bùm, bùm, bùm!
– Hay! Ông Trùm đến. – Cánh phạm nhân phấn khởi reo hò.
– Đúng đấy! Lần này đúng là ông ta đến, thưa các ngài. Ông quát to ngoài cửa: “Thằng Chặt Đôi kia! Mày có mở cửa ra không? Đừng có giả điếc! Tao đã trông thấy mày qua lỗ khóa rồi.” Tên làm trò thú vật buộc phải lên tiếng, làu bàu mở cửa cho Ông Trùm. Đó là một người to lù lù như hộ pháp, mặc dù đã năm mươi tuổi, đừng có ai dại mà chọc giận khi ông đang tức. Chặt Đôi hé mở cửa: “Ông muốn gì ở tôi?” – “Ta muốn nói chuyện với anh!” Ông Trùm bảo, và cứ bước ào vào sân. Thấy con khỉ vẫn đang ra sức hành hạ Thằng Còm, ông mới túm lấy cổ con vật, gỡ thằng bé ra và lẳng con vật ra ngoài mười bước. Lúc đó ông mới nhận ra là thằng bé bị xích vào con khỉ. Thấy vậy, ông trừng mắt dữ dội nhìn Chặt Đôi mà quát: “Thả ngay thằng bé tội nghiệp kia ra!” Các ngài nghĩ xem, Thằng Còm vui sướng và ngạc nhiên đến thế nào khi thấy giữa lúc đang sống dở chết dở lại được ứng cứu rõ kịp thời như vậy, đúng là may mắn khác thường. Vì thế nó cũng không khỏi nhớ đến con muỗi mòng kim tuyến trong giấc chiêm bao dù rằng Ông Trùm không có vẻ giống con muỗi mòng tí nào, người ông nhanh nhẹn mạnh bạo thế kia mà! Người gác lại tiến về phía cửa.
– Thế là Thằng Còm thoát nạn, ta đi chén cơm thôi!
– Thoát nạn ấy à? – Hề Giấm nói to. – Ôi, lầm to! Đã tai qua nạn khỏi đâu. Chà, khổ thân Thằng Còm.
– Thật không? – Một số phạm nhân băn khoăn, sốt sắng hỏi.
Ông gác quay lại:
– Thế lại có điều gì xảy ra với thằng bé?
– Ông gác ơi, ông cứ ở lại nghe thì sẽ biết!
– Cái thằng quái Hề Giấm này, hắn muốn người ta làm gì cũng được, thực vậy. Ta sẽ ở lại thêm lúc nữa.
Bộ Xương câm lặng, tức sùi bọt mép.
Hề Giấm kể tiếp:
– Chặt Đôi sợ Ông Trùm như cọp, vừa làu bàu vừa tháo xích cho Thằng Còm. Thấy thế, ông Trùm mới lẳng con khỉ lên cao và tiện chân, đón nó bằng một cái đá như trời giáng vào lưng, làm nó bắn ra xa đến mười bước. Con khỉ rú lên như người phải bỏng, nghiến răng kèn kẹt và bỏ chạy rõ nhanh, leo lên nóc một nhà kho, giơ nắm đấm dọa lại Ông Trùm. “Tại sao ông lại đánh con khỉ của tôi?” Chặt Đôi căn vặn Ông Trùm. “Lẽ ra anh phải hỏi ta là tại sao không đánh anh, thế mới đúng. Làm khổ một thằng bé như thế, sáng nay anh ‘nốc’ rồi à, sớm thế?” – “Tôi cũng chẳng say nhiều hơn ông đâu! Tôi dạy con khỉ một trò mới, tôi muốn trình diễn một vở có cả nó và Thằng Còm cùng đóng vai. Tôi hành nghề của tôi, có gì mà ông phải can thiệp vào?” – “Ta can thiệp vào những gì ta thấy liên quan đến ta. Sớm nay, không thấy Thằng Còm đi qua cửa nhà ta cùng lũ trẻ khác, ta mới hỏi chúng là thằng bé đâu. Chúng không trả lời và có vẻ bối rối. Ta lạ gì anh nữa. Ta đoán ngay là chắc anh lại giở trò gì rồi để hành hạ thằng bé và ta đã không lầm. Này, nghe kĩ lời ta đây: tất cả những lần mà ta không thấy Thằng Còm cùng với những đứa trẻ khác đi qua nhà ta thì ta lập tức đến đây ngay và anh bắt buộc phải đưa nó ra trình diện ta, bằng không ta sẽ đập chết anh.” – “Tôi làm những gì tôi thích, tôi không việc gì phải nghe lệnh ông.” Chặt Đôi trả lời ông Trùm, bực tức vì lời đe dọa giám sát ấy. “Ông chẳng đập được cái gì sất cả và nếu ông không xéo khỏi đây, hoặc ông còn trở lại đây, tôi sẽ…” Bốp, bốp! Ông Trùm ngắt lời Chặt Đôi bằng hai cái tát đủ đập chết một con tê giác, thế này mới đáng kiếp cho hắn vì đã dám trả lời Ông Trùm khu Tiểu Ba Lan như vậy!
– Hai cái tát thì quá ít! – Mũ-trùm-xanh bình luận. – Ở vào địa vị Ông Trùm, tao sẽ cho hắn một trận nhừ tử!
– Cho nó đáng đời! – Một phạm nhân khác đế theo.
Ông Trùm ấy mà, – Hề Giấm nói tiếp – mười thằng như Chặt Đôi ông ấy cũng xơi tái được. Thằng làm xiếc đành chịu lãnh đủ, nhưng không phải là không uất hận vì bị đánh, nhất là lại bị ăn đòn trước mắt Thằng Còm. Vì thế, ngay trong lúc ấy, hắn quyết tâm trả hận và nảy ra một ý nghĩ chỉ có thể xuất hiện ở một con quỷ dữ như hắn mà thôi. Trong khi hắn xoa xoa cái mặt và nghĩ ra cái quỷ kế ấy, Ông Trùm bảo hắn: “Mày hãy nhớ là nếu mày còn nghĩ đến việc hành hạ thằng bé, thì tao sẽ buộc mày phải bán xới khỏi khu Tiểu Ba Lan này, cả mày lẫn đoàn thú vật của mày. Nếu không tao sẽ tập hợp và khích động mọi người chống lại mày, mày cũng biết ở đây ai cũng đã ghét mày rồi, vì thế họ sẽ cho mày một trận nhừ đòn nhớ đời, tao nói có trách nhiệm đấy!” Vốn tính thâm hiểm, và để thực hiện cái ý nghĩ gian ác của hắn, Chặt Đôi len lét như chó cụp đuôi, đấu dịu và nói với Ông Trùm ngọt xớt: “Thưa Ông Trùm, chỗ đàn ông với nhau, tôi nói thật, ông đánh tôi như vậy là sai đấy! Ông tưởng là tôi muốn hành tội Thằng Còm à? Trái lại, tôi xin nhắc lại lần nữa là tôi muốn dạy con khỉ làm một trò mới. Khi nó không muốn làm thì nó rất khó bảo và khi đã xảy ra ẩu đả thì thằng bé bị cắn, thật đáng tiếc!” – “Hừ.” Ông Trùm khinh bỉ nhìn hắn. “Có thật như lời anh nói không đấy? Vả lại, nếu anh muốn dạy con khỉ làm xiếc, tại sao anh lại xích nó vào với Thằng Còm?” – “Vì Thằng Còm cũng phải thủ vai trong tích trò. Tôi đặt vở kịch thế này: Tôi sẽ chọn con Gargousse mặc một cái áo đỏ, một cái mũ lông như là một nhà buôn thuốc chữa thương Thụy Sĩ. Tôi sẽ để cho Thằng Còm ngồi trên một cái ghế của trẻ con, cho nó quàng một cái khăn ở cổ, và con khỉ, với một con dao cạo to bằng gỗ, làm như đang cạo râu cho khách.” Ông Trùm phì cười trước suy nghĩ đó. “Có phải là trò khôi hài không hả?” Tên Chặt Đôi xảo trá nói tiếp. “Ờ thì đúng là vở hài kịch đấy! Huống chi người ta bảo con khỉ của anh khá khéo léo và tinh quái để diễn được tiết mục như thế.” – “Tôi cũng chắc thế, khi nó đã thấy năm, sáu lần tôi giả vờ như cạo râu cho Thằng Còm, thì con khỉ sẽ bắt chước tôi với con dao cạo bằng gỗ, nhưng để làm như thế thì cần cho nó quen dần với thằng bé, vì thế phải cột chúng lại với nhau.” – “Nhưng tại sao anh phải chọn Thằng Còm mà không phải đứa khác?” – “Vì nó là đứa bé nhất và khi nó ngồi ghế thì con Gargousse trông sẽ cao lớn hơn, vả lại tôi muốn chia cho Thằng Còm một nửa số tiền thưởng.” – “Nếu thế thì,” Ông Trùm yên tâm trước thái độ giả đạo đức của tên làm trò “tôi cũng rất tiếc là đã quá tay đối với anh. Thôi thì cứ coi như là tạm ứng cũng được!” Trong khi lão chủ nói chuyện với Ông Trùm, Thằng Còm không dám thở mạnh, nó run như cầy sấy và muốn bằng chết được quỳ dưới chân ông, cầu xin ông giải thoát nó ra khỏi nhà tên làm trò xiếc. Nhưng nó không đủ gan dạ và nó lại bắt đầu tuyệt vọng. Nó nói khe khẽ: “Mình sẽ như con mồi tội nghiệp trong giấc chiêm bao, con nhền nhện sẽ ăn thịt mình mất thôi. Mình cứ tưởng rằng muỗi mòng kim tuyến sẽ cứu mình là hớ quá!” – “Này con, vì bởi bố Chặt Đôi đây cho con nửa số tiền thu được thì con nên cố chịu đựng con khỉ. Úi chà! Con sẽ quen dần thôi, và nếu thu được kha khá thì con chẳng có gì phải phàn nàn.” – “Nó ấy à? Phàn nàn! Này, có gì để mày phải phàn nàn không?” Chặt Đôi lườm trộm thằng bé một cách dữ tợn trong khi hỏi, đến mức nó chỉ muốn chui xuống đất rõ sâu mà trốn! “Không đâu! Không ạ! Thưa ông chủ…” Nó ấp úng trả lời. “Đấy, ông thấy không? Thưa ông Trùm, nó chẳng bao giờ phải phàn nàn, dù sao tôi cũng chỉ muốn điều tốt cho nó. Nếu con Gargousse có cào cấu nó lần đầu, thì điều đó sẽ không xảy ra nữa đâu, tôi sẽ lưu ý cảnh giác.” – “Thế thì may quá! Như vậy thì mọi người sẽ hài lòng.” – “Thằng Còm phải là người hài lòng trước tiên. Có phải là mày sẽ hài lòng phải không, hở con?” Chặt Đôi nói. “Vâng, thưa vâng! Thưa ông chủ.” Thằng bé vừa khóc vừa trả lời. “Và để đền cho mày đã bị cào cấu, tao sẽ phần cho mày một bữa ăn ngon vì Ông Trùm sẽ bán cho tao một đĩa sườn và dưa chuột muối, kèm thêm bốn chai rượu vang và một nửa thùng rượu mạnh.” – “Sẽ có ngay cho anh, anh Chặt Đôi ạ! Hầm rượu và quầy bếp hàng của ta sẵn sàng làm vui lòng các quý khách.” Về cơ bản thì Ông Trùm là người trung hậu nhưng ông không được láu lỉnh cho lắm và ông cũng thích bán được hàng. Thằng khốn Chặt Đôi biết thóp và các ngài thấy đấy, hắn khéo léo xua được ông về, ông hài lòng vì bán được rượu thịt và yên tâm về số phận Thằng Còm. Và thế là thằng bé tội nghiệp ấy vẫn cứ thuộc quyền sinh sát của chủ. Ông Trùm vừa quay gót, hắn đã chỉ cầu thang ra hiệu, bắt nó leo lên vựa cho nhanh. Thằng bé không phải đợi giục đến lần hai, vội vã khiếp sợ làm liền. “Lạy Chúa lòng lành! Mình chết mất thôi.” Nó vật người xuống ổ rơm bên con rùa và khóc như mưa như gió. Nó khóc được quãng già một tiếng đồng hồ thì bỗng nghe giọng như lệnh vỡ của chủ gọi. Lại càng sợ hơn vì giọng nói khác thường này: “Mày có xuống ngay đây không thì bảo?” Tên chủ xiếc oang oang, chửi rủa một thôi một hồi. Thằng bé vội vã xuống thang gác, vừa đặt chân xuống đất thì đã bị chủ tóm lấy và lôi vào buồng, mỗi bước lại loạng choạng vì tên Chặt Đôi đã uống quá nhiều, say mèm đến nỗi đứng gần như không vững. Người lúc chúi về trước, lúc đổ về sau, nhìn Thằng Còm bằng đôi mắt dữ tợn mà không nói gì, say đến líu cả lưỡi, như người ta vẫn nói. Chưa bao giờ thằng bé thấy sợ đến thế. Con Gargousse vẫn bị xích vào chân giường. Giữa nhà có một cái ghế và một sợi dây thừng vắt lủng lẳng ở chỗ tựa lưng. “Ngồi đấy!…” – Hề Giấm từ lúc này cho đến lúc kể xong câu chuyện, bắt chước giọng người say rượu lè nhè, mỗi khi đến lượt Chặt Đôi nói. – Thằng Còm run sợ không ngồi xuống, thế là Chặt Đôi chẳng nói chẳng rằng, lấy sợi dây thừng to quấn quanh người thằng bé, trói nó vào ghế. Làm vậy cũng chẳng dễ dàng gì, vì mặc dù còn nhìn rõ và ít nhiều còn tỉnh, các ngài tính xem, hắn còn thắt được nút kép kia… Thế là Thằng Còm bị trói ghì vào ghế. “Lạy Chúa lòng lành! Lạy Chúa lòng lành!” Nó lẩm bẩm. “Lần này thì chẳng còn ai đến cứu mình nữa.” Tội nghiệp thằng bé, nó nói đúng, chẳng ai có thể, chẳng ai sẽ phải đến, nhưng rồi các ngài sẽ thấy: Ông Trùm thì đã yên trí bỏ đi rồi nhé, Chặt Đôi thì khóa trái cửa ra vào đến hai vòng và lại còn chốt ngang nữa, chẳng còn ai có thể đến mà cứu Thằng Còm được nữa.
– Chao ôi! Lần này thì Thằng Còm ơi, cháu chết mất thôi. – Bọn phạm nhân bị xúc động bởi câu chuyện, nhất nhất bảo.
– Tội nghiệp thằng bé!
– Tiếc thật!
– Nếu phải cho hai mươi xu để cứu thoát nó, tao cũng chi!
– Tao cũng vậy!
– Thằng Chặt Đôi khốn kiếp!
– Thằng này định giở trò gì với thằng bé đây?
Hề Giấm kể tiếp:
– Sau khi đã trói kĩ Thằng Còm vào ghế, chủ nó lè nhè bảo (Hề Giấm lại nhại giọng kẻ say): “Chà… chà, thằng ăn mày này… chính là m… mày… đã làm cho tao… làm cho lão Trùm đánh tao… m… mày… sẽ… phải… ch… chết!” Thế rồi hắn lôi trong túi áo ra một con dao cạo lớn vừa mài lại, mở ra, một tay túm lấy tóc Thằng Còm…
Có nhiều tiếng xì xào phẫn nộ và khiếp hãi trong đám phạm nhân làm Hề Giấm phải ngừng câu chuyện một vài phút mới kể tiếp được.
Thấy con dao cạo, thằng bé van lạy: “Tha cho con, thưa ông chủ, tha cho con, xin đừng giết con!” – “Cứ, cứ la to… cứ la to lên… thằng nhóc! Mày chẳng còn kêu được lâu nữa đâu!” – “Hỡi muỗi mòng kim tuyến! Muỗi mòng kim tuyến! Cứu tôi với!” Thằng Còm mê sảng la lớn, nhớ lại giấc mộng đã khiến nó hết sức kinh hoàng. “Con nhền nhện sắp giết tôi đây này!” – “Chà… ch… chà, m… mày gọi tao là nh… nhền… nhện, mày… Vì vậy, vì còn nhiều lẽ… nhiều điều khác nữa, mày sẽ phải chết… mày hiểu không? Nhưng, không phải tự tay tao đâu, bởi vì, cái điều… bởi vì họ sẽ chặt cổ tao… tao sẽ nói và ch… chứng tỏ là… chính là… con khỉ. Tao vừa mới chuẩn bị cái việc… a… a… tóm lại, bất kỳ…” Chặt Đôi đứng không vững nữa. Rồi hắn gọi con khỉ. Con vật nghiến răng kéo căng sợi xích, hết nhìn chủ lại nhìn thằng bé. “Này, Gargousse…” Hắn chỉ con dao cạo, một tay vẫn túm tóc Thằng Còm, thằng Chặt Đôi làm như thể cắt cổ thằng bé. “Như thế nhé, Gargousse, thế là xong.” – Chặt Đôi lắp bắp he hé cái mắt và loạng choạng đến nỗi suýt ngã vào cái ghế và Thằng Còm. – “Ờ… thế là xong… tao… tha… thả mày ra… còn mày… cắt họng nó, phải không, Gargousse?” Con khỉ nghiến răng kêu khèng khẹc như nói: “Vâng ạ!” Rồi đưa tay ra cầm lấy con dao cạo mà Chặt Đôi chìa cho nó. “Muỗi mòng kim tuyến ơi, cứu tôi với!” Thằng Còm thì thào với giọng của người sắp chết, chắc chắn chuyến này, với nó, giờ chết đã điểm. Vì, hỡi ôi! Nó cầu cứu con muỗi mòng mà chẳng hề hy vọng, nó làm như người sắp chết đuối gọi Chúa: “Chúa tôi, Chúa tôi!” Vậy mà, chẳng thấy gì! Chẳng phải là đúng lúc đó sao, Thằng Còm thấy từ cửa sổ vẫn mở, bay vào một trong những con muỗi mòng xanh lục và vàng óng, mọi khi thì vẫn có khá nhiều, tưởng chừng như một tia lửa nhỏ bay lượn, và vừa đúng lúc Chặt Đôi đưa dao cạo cho con Gargousse, thì con muỗi mòng kim tuyến bay vụt thẳng vào mắt thằng ăn cướp độc ác ấy! Muỗi va vào mắt, chẳng phải cái gì ghê gớm cho lắm, nhưng trong lúc này, các ngài cũng biết là nó buốt như kim châm, vì thế Chặt Đôi, vốn đứng đã không nên thân và do động tác đột ngột, hắn lảo đảo, ngã dúi ngã dụi, gần như một đụn thịt vào chân giường, nơi xích con Gargousse. “Hỡi muỗi mòng kim tuyến! Bạn đã cứu tôi! Cám ơn bạn!” Thằng Còm reo to.
– Ấy thế mà đúng! Con muỗi mòng kim tuyến đã cứu được thằng bé khỏi bị cắt họng. – Bọn phạm nhân vui vẻ la lớn.
– Muỗi mòng kim tuyến muôn năm! – Người mũ-trùm-xanh hô lớn.
– Đúng, muôn năm muỗi mòng kim tuyến! – Nhiều giọng hô hưởng ứng.
– Hoan hô Hề Giấm và truyện cổ tích của ông!
– Đợi tí nào, các ngài! Bây giờ mới đến đoạn hay và mê ly, rùng rợn nhất, tôi đã hứa với các ngài rồi đấy. Chặt Đôi ngã huỵch xuống đất đúng như một cục chì. Hắn quá say, say mềm như giả chết, nằm như khúc gỗ không động đậy, chẳng còn biết gì nữa. Nhưng lúc ngã, suýt nữa hắn đè bẹp con Gargousse và làm nó gần gãy chân sau. Các ngài cũng biết là con vật khốn nạn ấy hung dữ, hay thù vặt và thâm hiểm. Nó vẫn chưa buông con dao cạo chủ nó đưa để cắt họng Thằng Còm. Thế thì cái con khỉ ăn mày ấy sẽ làm gì khi thấy chủ nó nằm ngửa phềnh phềnh, bất động như một con cá chép ươn và ngay trong tầm tay nó? Thế là nó nhảy lên ngực chủ, một tay thì véo căng da cổ, và tay kia thì… xoẹt… Nó cứa họng chủ nó. Đúng như Chặt Đôi đã dạy nó làm đối với Thằng Còm.
– Hoan hô!
– Cừ quá!
– Hoan hô Gargousse!
– Muỗi mòng kim tuyến muôn năm!
– Thằng Còm muôn năm!
– Gargousse muôn năm!
– Thế nào? – Hề Giấm rất vui sướng vì câu chuyện kể của mình thành công đến vậy. – Tất cả những lời các ngài vừa hô, thì cả khu Tiểu Ba Lan một giờ sau đấy cũng hô như thế!
– Sao vậy? Làm sao kia?
– Tôi đã nói với các ngài là, để rảnh tay làm ác, thằng khốn kiếp Chặt Đôi đã chốt cửa tứ phía bên trong. Chiều tối, lần lượt bọn trẻ đem thú vật về nhà, mấy đứa về trước gõ cửa, chẳng thấy ai trả lời. Cuối cùng, khi bọn chúng đã về đông đủ cả, chúng lại gõ cửa tiếp, chẳng thấy gì. Một đứa trong bọn đi tìm Ông Trùm, báo với ông là chúng đã đập cửa vô ích, chủ của chúng không mở cửa cho chúng vào. “Thằng vô lại, chắc lại say như chết đây mà. Chiều nay ta chẳng vừa mới đưa rượu cho nó mà. Phải phá cửa nhà nó ra thôi, không thể để lũ trẻ ở ngoài trời cả đêm được.” Người ta lấy rìu bổ củi phá toang cửa. Đã thế có người còn trèo lên xộc vào buồng và trước mắt người ta thấy gì nhỉ? Con Gargousse vẫn bị xích và ngồi chồm hỗm trên xác chủ, huơ huơ con dao cạo. Thằng Còm tội nghiệp may sao lại ở ngoài tầm xích con khỉ, vẫn còn bị trói ngồi trên cái ghế, không dám nhìn xác tên Chặt Đôi mà lại nhìn… Các ngài đoán xem nó nhìn gì? Nó nhìn con muỗi mòng kim tuyến sau khi đã bay lượn quanh thằng bé như để chúc mừng thoát nạn và cuối cùng đến đậu trên bàn tay bé nhỏ. Thằng Còm kể cho Ông Trùm và đám đông đi theo ông nghe tất cả diễn biến câu chuyện, câu chuyện thật cứ như người ta nói, đúng là có Trời. Vì thế Ông Trùm mới hô to: “Thằng Còm đại thắng! Con Gargousse đại thắng!”
– “Đã giết được thằng tướng cướp Chặt Đôi độc ác! Hắn chặt đôi người ta, giờ đây đến lượt hắn bị chặt.”
– “Đúng thế, đúng!” Đám đông tán thành vì tên làm xiếc bị tất cả mọi người căm ghét. “Thắng lớn về Thằng Còm! Thắng lớn về tay con Gargousse!” Đêm đến, người ta đốt đuốc cột con Gargousse vào một cái ghế băng, đặt trên vai bốn đứa trẻ khiêng đi. Con khỉ không thấy như thế là quá tốt đẹp với nó, cứ lấy dáng điệu kẻ chiến thắng mà nhe răng ra với đám đông. Sau con khỉ là Ông Trùm bế Thằng Còm trên tay, tất cả lũ trẻ và thú vật bao quanh Ông Trùm, đứa bế con chồn, đứa ôm con marmot, đứa ôm chuột lang, đứa thì chơi đàn quay, lại có những người đốt than xứ Auvergne thổi kèn bễ musette. Tóm lại cứ như một cảnh huyên náo, một niềm vui, một lễ hội khó tưởng tượng. Sau những nhạc công và bọn trẻ là tất cả nhân dân khu Tiểu Ba Lan, cả đàn ông, đàn bà, trẻ con, hầu như mọi người đều cầm đuốc và kêu như người hóa dại: “Muôn năm Thằng Còm! Gargousse muôn năm!” Đám rước đi trong trật tự, diễu hành quanh ngôi nhà tồi tàn của Chặt Đôi. Đúng là một cảnh tượng kỳ lạ phải không? Những ngôi nhà ọp ẹp và những bộ mặt được chiếu sáng trong ánh lửa đuốc ngùn ngụt… Còn về Thằng Còm, việc đầu tiên mà nó làm khi được tự do là bỏ con muỗi mòng kim tuyến vào một phong giấy hình bồ đài, và cứ nhắc đi nhắc lại suốt buổi mừng đại thắng. “Các bạn muỗi mòng bé nhỏ, tôi đã làm đúng khi ngăn không cho lũ nhền nhện ăn thịt các bạn vì…”
Đoạn kết câu chuyện của Hề Giấm bị ngừng…
– Này, bố Roussel! – Một giọng từ bên ngoài gióng vào. – Về ăn cơm chứ! Chỉ còn bốn phút nữa là bốn giờ rồi!
– Thật thế! Câu chuyện gần như đã hết! Ta đi đây. Cảm ơn chú mày đã làm ta vui dạ, chú mày có thể tự hào đấy. – Ông gác bảo Hề Giấm và đi ra cửa. Rồi ngừng một lát, ông quay lại dặn. – À này, trật tự nhé, các cậu!
– Chúng cháu sẽ nghe đoạn kết câu chuyện. – Bộ Xương nói, hắn thở hổn hển vì phải nén giận mãi. Rồi hắn khẽ bảo Thọt Lớn. – Ra ngay chỗ cửa ra vào nhìn theo lão gác, khi mày thấy lão ra khỏi sân thì mày la to làm hiệu. “Gargousse!” Thế là chết cha thằng chó săn!
– Xong ngay! – Thọt Lớn đi theo ông gác và đứng ở cửa nhà sưởi nhìn theo ông gác, canh chừng.
– Tôi vừa nói với các bạn, – Hề Giấm nói tiếp – là Thằng Còm suốt buổi thắng lợi đã nói: “Hỡi các bạn muỗi mòng, tôi đã…”
– Gargousse! – Thọt Lớn quay lại la to. Hắn vừa thấy ông gác đi khỏi sân.
– Cứu tao với Thằng Còm! Tao sẽ là con nhền nhện đây!
Lập tức Bộ Xương thét lên, đột ngột nhảy xổ vào Germain khiến cậu ta không kịp trở tay, không kịp kêu một tiếng.
Giọng cậu ta yếu dần dưới những ngón tay cứng như thép nguội siết vào cổ họng.