19. TOUFICK, NGƯỜI Ả RẬP
Gã đến đây trên khoang hạng ba một tàu buôn lớn từng cập bến hai chục cảng trong khoảng thời gian tồn tại của mình. Gã đến từ đâu đó bên kia thế giới, chiếc túi da mà gã cẩn thận ghì sát ngực khi đi ngược dốc phố Mountain gần như trống rỗng. Gã đến đây vào một đêm giông tố, đúng vào đêm thuyền của Jacques lật ngoài cửa vịnh. Đêm ấy, từ khoang hạng ba gã đã khóc khi đưa mắt nhìn thành phố xa lạ trải dài trước mắt. Gã đến đây từ xứ Ả Rập, từ một làng quê hẻo lánh giữa sa mạc. Gã đã vượt qua nhiều biển cát để đi kiếm sống tận phần bên kia thế giới. Trước gã cũng đã có những người ra đi như vậy, một số trở về giàu có, tậu được những ngôi nhà đẹp, những vườn ô liu. Gã ra đi cũng vì mục đích ấy. Gã đã rời núi non, băng qua biển cát trên lưng lạc đà, lên khoang hạng ba của con tàu kia và lênh đênh nhiều ngày trên biển.
Khi còn chưa biết một từ nào trong ngôn ngữ của đất nước mình vừa đến gã đi bán ô che nắng, bán những tấm lụa rẻ tiền, những chiếc ví cho đám kẻ ăn người ở tại Bahia. Chỉ một thời gian sau gã đã trở nên quen thuộc với thành phố này cùng với ngôn ngữ và các tập tục của nó. Gã sống ở khu Ả Rập tại Ladeira do Pelourinho, nơi gã rời đi mỗi sáng cùng chiếc cặp bán hàng của mình. Rồi cuộc sống của gã khá dần lên. Đó là sau khi gã gặp F. Murad, người Ả Rập giàu có nhất thành phố. Cửa hàng tơ lụa lớn của Murad chiếm gn trọn cả khu phố ở đường Chile. Người ta đồn lão giàu có nhờ buôn lậu hàng tơ lụa. Nhiều người Ả Rập khác ghét lão, nói lão chẳng giúp đỡ được gì cho những kẻ đồng hương. Thực tình Murad giữ một danh sách những người đồng hương của mình sống ở Bahia. Khi thấy ai đó tỏ ra có thể hữu ích cho mình, lão cho mời và người kia thường làm nhiều việc cho lão. Một thời gian lão quan tâm đến Toufick. Lão đã nhận được một bức thư nói gã sắp đến và nguyên nhân thực sự của chuyện đó. Chẳng phải chỉ vì chuyện tìm kiếm giàu sang mà Toufick đến đây. Gã đã rời bỏ quê hương vì muốn được mọi người quên đi ở đó, vì đã để lại những vệt máu phía sau mình. Murad ngầm quan sát gã trong vài tháng. Lão thấy gã nhanh chóng phất lên ra sao. Trên tất cả, đó là một tay can trường có thể làm mọi chuyện miễn kiếm được tiền. Murad cho gọi và thuê gã làm những vụ béo bở nhất trong các phi vụ của mình. Giờ chính Toufick l người móc nối với các chủ thuyền vận chuyển, các thuyền trưởng, hoa tiêu, với bất kỳ ai liên quan đến những chuyến hàng lụa không đóng thuế. Gã tỏ ra cực kỳ tháo vát, chuyện làm ăn chưa bao giờ xuôi chèo mát mái đến như vậy.
Vài năm nữa Toufick cũng có thể trở về quê, xóa đi nơi vùng núi quê hương những vết máu để lại trên cát ngày xưa và trồng lên những rừng ô liu ngay tại đó.
Gã rành vùng cảng này không kém một số ít người ở đó. Các chủ thuyền đều quen gã, gã biết tên tất cả các con thuyền tuy đọc chúng nghe còn lơ lớ. Xavier, chủ thuyền “Cú vọ”, cũng làm việc cho gã. Nếu Xavier không bỏ qua một món tiền nào chẳng qua cũng chỉ vì một sự thất vọng trong đời, và gã dốc tiền vào các cuộc nhậu ở quán “Sao hải đăng” cùng thú đỏ đen bên những vòng xoay ru let tại nhiều ngôi nhà đáng ngờ trên vài con đường thuộc khu trên vốn nhiều tai tiếng của thành phố. Chính chiếc “Cú vọ” với sự đồng lõa của đêm đen đã đưa các kiện hàng lụa từ mạn tàu về những nơi cất giấu kín đáo. Và cũng đã không biết bao lần gã Ả Rập Toufick từng ngược xuôi trên thủy lộ nguy hiểm ấy khiến gã cảm thấy mình cũng thực thụ là một chủ thuyền. Chí ít gã cũng từng nghe những bài ca quyến rũ của người lính già Jeremias hát lên vào những đêm thanh vắng. Vào những đêm mù sương gã cũng hát lên, bằng ngôn ngữ của mình, bài ca về biển gã từng nghe cánh thủy thủ quê nhà hát trên bến cảng, nơi một con tàu từng đưa gã ra đi. Đó là một giai điệu lạ kỳ chợt vẳng lên trong những đêm sương mù mịt. Nhưng những bài ca về biển, dẫu bằng ngôn ngữ và giai điệu khác xa nhau, luôn nói về tình yêu và cái chết nơi biển cả. Vì lẽ đó mọi thủy thủ đều hiểu dầu người ca là một tay Ả Rập đến từ vùng núi xa xôi nghe được chúng trên một cảng biển dơ dáy nào đó vùng châu Á.